Lâm Mậu cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt, nhưng lại thấy có chỗ không đoán nổi. Tim hắn ta đập dồn dập như tiếng trống, đến khi Tuyết Cầm nâng món lễ vật lên, nháy mắt đó, cảm xúc trong tim hắn ta đạt đến đỉnh điểm.
Hắn ta thấy Trương Đoạt dâng món quà cuối cùng: một đôi vòng ngọc lục bảo, quý giá vô cùng. Còn hắn ta, chỉ có một cây quạt rách nát, chẳng mới mẻ gì, chỉ đẹp ở hoa văn mà ở bất cứ đâu cũng có thể mua được.
Vậy mà khi Tuyết Cầm nhìn thấy cây quạt rách nát ấy, ánh mắt nàng lại đầy kinh ngạc mừng rỡ, thậm chí còn rơi lệ. Nàng ôm chặt lấy cây quạt, nâng niu mãi không buông, như thể cầm trong tay một bảo vật. Ngay tại chỗ, nàng bước đến trước mặt hắn ta mà nói lời cảm tạ.
"Muôn sông nghìn núi, tâm ban sơ khó quên. Trân quý nhất trên đời chính là tình xưa nghĩa cũ. Đa tạ công tử đã tặng cây quạt này, khiến nô nhớ lại chuyện cũ. Đây là chút tình xưa nặng tựa núi, không thể đem tiền bạc ra cân đo. Nô xin cảm tạ công tử!"
Lâm Mậu cứng người, chỉ biết đưa mắt nhìn Cố Đình.
Chỉ là một cây quạt rách nát thôi mà, thật sự có giá trị đến vậy sao?
Tư thế nàng cúi mình hành lễ đẹp đến lạ lùng, giọt lệ trên má càng làm dung nhan thêm như hoa lê dính mưa, khiến ai nhìn cũng thương xót. Nàng nói: "Được công tử nâng đỡ. Nô thật thẹn khi nhận. Vốn dĩ lúc này nên thu xếp hành lý, theo công tử rời đi. Nhưng cây quạt này khiến nô nhớ đến mẫu thân. Nô thân lưu lạc chốn lầu xanh, đã là phận đáng thương. Nhưng mẫu thân cũng chẳng dễ dàng gì, đã dồn bao tâm huyết bồi dưỡng nô, mọi việc đều tính toán cho nô. Nô chưa từng kiếm cho bà lấy một đồng bạc, chưa làm được một việc báo hiếu nào. Trong lòng thật áy náy, mong công tử thông cảm, để nô trọn đạo hiếu này... Nếu năm sau công tử vẫn còn nhớ đến nô, nô nhất định kết cỏ ngậm vành, báo đáp ân nghĩa nặng như núi, xin công tử thành toàn!"
Lâm Mậu vốn chỉ đến thanh lâu để vui chơi. Trò cá cược này vốn cũng chỉ vì Trương Đoạt mà thành. Hắn ta cũng chẳng quá thích Tuyết Cầm, có thích thì cũng tự cho là mình phong độ, sẽ không cưỡng cầu cô nương nào cả. Thế nên hắn ta phẩy tay, để nàng tùy ý.
Nhưng kết quả này hoàn toàn khiến hắn ta hiểu rõ lời nhắc nhở trước đó của Cố Đình.
Chuyện này, chẳng cần biết hắn ta và Trương Đoạt thế nào, Tuyết Cầm chắc chắn đã nổi danh. Một cô nương mới ra nghề, treo biển hành nghề chưa lâu, vốn chẳng ai để ý. Nhưng chỉ cần một màn náo nhiệt thế này, có hai công tử tranh giành vì nàng, vung tiền như rác, lại có quà cáp, có thể diện thì tên tuổi đã lan rộng. Về sau, chỉ cần chịu khó, nàng chắc chắn leo lên bảng đầu trong chốn lầu xanh.
Lâm Mậu cũng nhìn ra, Tuyết Cầm ôm quạt của hắn ta thì cảm động thật, nhưng trong lúc không ai chú ý, nàng lại nhìn vòng ngọc của Trương Đoạt với ánh mắt đầy khát khao. Đó mới chính là thứ nàng muốn.
Càng nghĩ, hắn ta càng thấy chán nản.
Hắn ta quay sang Cố Đình, ánh mắt mang chút nặng nề: "Cho nên ngươi đã sớm đoán được... mặc kệ ta tặng quà gì, ngươi cũng không góp ý, bởi vì không quan trọng. Kết quả vốn đã định sẵn, phải không?"
Cố Đình thấy hắn ta đã hiểu ra, bèn kể lại chuyện mình đã làm, chủ yếu nhờ Hoắc Diễm sắp đặt rồi hạ giọng nói với hắn ta.
Ánh mắt Lâm Mậu càng sâu: "Ngươi vẫn luôn dẫn đường, chỉ để ta tự mình nhìn thấy rõ tất cả, đúng không?"
Cố Đình khẽ gật đầu.
Lâm Mậu chợt thấy ánh mắt sáng lên.
Cố Đình thật quá lợi hại... Tất cả đều nằm trong tay cậu. Bất cứ việc gì cậu muốn làm đều chắc chắn thành công. Bất cứ kết quả nào cậu muốn đạt, cũng đều đạt được!
Nhưng không ai có thể thành công dễ dàng như vậy. Muốn có khoảnh khắc vui mừng thỏa mãn ở cuối cùng, tất cả sự chuẩn bị, mọi nỗ lực đều phải thực hiện từ trước. Biết chọn việc quan trọng, bỏ qua việc nhỏ nhặt, tất cả đều nhờ vào sự tính toán kỹ lưỡng, chuẩn bị chu toàn.
Cho nên, tổ phụ và phụ thân hắn ta mới thường dạy: mọi việc phải nghĩ kỹ rồi mới làm, quân tử không đứng dưới tường nguy, mưu sự phải có đường lối. Không phải họ không chịu che chở hắn ta, cũng không phải chỉ biết mắng phạt. Chỉ là khi việc đã xảy ra thì không thể mong mọi chuyện đều dễ dàng. Tư thế ít nhất cũng phải cho ra vẻ quân tử, còn muốn tránh việc chẳng hay xảy ra thì bản thân phải chuẩn bị trước.
Hắn ta từng cho rằng tổ phụ và phụ thân chưa bao giờ gặp cảnh bị khinh rẻ, nên mới không hiểu cảm giác của hắn ta. Nhưng thật ra, có ai dám xem thường bọn họ sao? Không phải không ai dám, mà là họ đã chuẩn bị từ trước quá chu toàn, có nền tảng, có thế lực, có cách ứng phó. Người khác muốn động đến họ thì trước tiên phải cân nhắc có thành công hay không. Mà khi có dấu hiệu bị bắt nạt, tổ phụ và phụ thân đã hành động ngay, dập tắt từ trong trứng nước.
Không phải tổ phụ và phụ thân không lợi hại, mà là tầm mắt của hắn ta quá nông cạn, nhìn không tới.
Con đường hắn ta đi càng ngày càng hẹp, càng ngày càng bế tắc, là vì hắn ta chưa đủ thông minh, chưa đủ nỗ lực, tài học cũng còn kém.
Bản thân hắn ta tự hiểu rõ điều này nhất, nhưng Cố Đình trước sau vẫn âm thầm dẫn dắt, dường như hiểu hắn ta đến tận cùng.
Lâm Mậu khàn giọng hỏi: "Ngươi... sao có thể..."
Cố Đình mỉm cười: "Ta đã nói rồi, ta kết bạn chỉ xem tâm tình. Đêm nay ta làm tất cả, chỉ là không muốn để Trương Đoạt được lợi."
Lâm Mậu chẳng tin lời nào. Cố Đình quá chu đáo, ngay cả cách nói cũng uyển chuyển, nể mặt hắn ta hết mực. Làm sao hắn ta có thể không quý trọng chứ!
Thấy hắn ta xúc động, Cố Đình vỗ vai: "Ta đi một chút."
Một phần là để hắn ta có thời gian bình tĩnh, phần khác là... khi nãy, ánh mắt lướt qua, dường như cậu thấy một người.
Giang Mộ Vân, sao lại xuất hiện ở nơi này?
Cố Đình thấy rất tò mò, bèn đi tìm nhưng chẳng thấy Giang Mộ Vân đâu, mà lại gặp một người quen khác: cha cậu – Cố Hậu Thông.
"Ông sao lại ở đây?"
"Tại sao ta không thể đến?" Cố Hậu Thông thấy Cố Đình, gương mặt lập tức sa sầm, cười lạnh: "Ngươi, loại nghịch tử bất hiếu cũng có thể tới đây thì cha ngươi tại sao không thể? Ta biết lá gan ngươi lớn, không ngờ lớn đến vậy, dám giấu cả Vương gia mà ra ngoài tìm thú vui. Coi chừng bị bắt về thì có ngày mất mạng!"
Cố Đình hạ mắt, giọng lạnh: "Ông không cần lo cho ta. Thay vào đó, ông nên lo cho chuyện làm ăn của mình thì hơn. Vì giữ lại chút vốn liếng cho con trai, cửa hàng này đóng, cửa hàng khác cũng sập, không có tiền vào, không biết còn chống đỡ được bao lâu?"
Ánh mắt Cố Hậu Thông u ám: "Đừng hù dọa ta! Ta nói cho ngươi biết, chuyện hôn sự giữa ngươi và Trấn Bắc Vương, cha ngươi tuyệt đối không đồng ý! Dù hắn có quyền thế ngập trời, lão tử không đồng ý, hắn dám cưỡng đoạt thế nào? Có gan thì giết ta đi, để ta nằm trong quan tài mà nhìn hắn rước dâu!"
Thái độ này khiến Cố Đình thật bất ngờ. Sau khi Hoắc Diễm mang sính lễ đến cửa cầu thân, Cố Hậu Thông cùng Phùng thị vốn bị đè ép khí thế, chẳng dám hó hé, những ngày qua luôn rụt cổ làm người, ngay cả Hoắc Diễm cũng chẳng dám chạm mặt. Sao hôm nay bỗng nhiên lại mạnh miệng thế này?
Cố Hậu Thông càng tỏ vẻ đắc ý: "Ngươi đem lời này nói lại với Trấn Bắc Vương! Muốn mạng ta thì cứ việc, nhưng chuyện các ngươi thành thân, tuyệt đối không thể! Lão tử không sợ. Nếu Cố gia ta có bại, nếu ta chết thì thiên hạ đều biết là do ai gây ra. Trấn Bắc Vương nếu còn muốn giữ thanh danh, cũng không dám động đến! Ngươi nói với hắn, muốn ta gả con thì cứ đến trước cửa mà dập đầu đủ trăm cái, gọi ta là cha trăm lần rồi mới bàn tiếp!"
Cố Đình híp mắt. Thái độ cứng rắn này, rốt cuộc là ai cho lão tự tin?
"Có phải có người nói gì với ông?" Những lời này tuyệt đối không thể là Cố Hậu Thông nghĩ ra. Rốt cuộc là ai đứng sau xúi giục? Lão đang thay ai mà ra mặt đây?
Ánh mắt Cố Hậu Thông lóe hung quang: "Ta cần ai nhắc nhở sao? Trên đời này chỉ có ngươi thông minh chắc? Cố Đình à, ngay cả cha mình mà ngươi cũng coi thường thì đời này còn có tiền đồ gì? Nghe lời cha đi, nam nhi nên cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường. Nghe cha sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự tử tế, cưới vợ đàng hoàng mới là con đường đứng đắn, người ngoài nhìn vào cũng nể trọng."
Cố Đình cau chặt mày.
Cố Hậu Thông chưa từng đặt kỳ vọng gì ở cậu, không hại cậu đã là may, từ bao giờ lại lo lắng chuyện cưới xin cho cậu? Phùng thị càng khỏi nói, hận cậu còn không kịp, sao có thể vì cậu mà tính toán? Sự thay đổi đột ngột này, tất nhiên phải có nguyên nhân.
Nhưng thúc ép cậu cưới vợ sinh con, rốt cuộc thì có lợi cho ai? Chẳng lẽ chỉ để làm khó cậu và Hoắc Diễm thôi sao?
Cố Đình nghĩ mãi không ra. Nhưng cuối cùng, không thoát khỏi liên quan đến mấy người hoàng gia kia. Người mong Hoắc Diễm thất thế, không ngoài mấy kẻ đó.
Cậu lười chẳng buồn nói chuyện với cái tên cha tiện nghi này, lời lão nói còn chẳng bằng sau này tự mình chậm rãi điều tra: "Ông muốn bàn chuyện hôn sự thì tự đi mà cưới, ta thì không rảnh. Ta là kiểu người bỏ nhà trốn đi, lang bạt ngoài đời, cũng chẳng có danh tiếng gì để giữ. Ông có đồng ý chuyện ta với Vương gia hay không thì cũng chẳng liên quan, dù sao trời nam biển bắc, ta với hắn định rồi. Nhưng mà ông thì khác, làm việc phải nghĩ cho kỹ. Thật sự mà đi định chuyện hôn sự rồi, lỡ sau này trắc trở mất mặt xui xẻo —— là tại ta chắc?"
Cố Hậu Thông tức đến nỗi thở hổn hển.
Đến mức độ đầu óc không quá lanh lợi như lão cũng biết, đương nhiên không phải tại Cố Đình! Nếu thật bàn chuyện hôn sự mà Cố Đình không phối hợp, người mất mặt là chính lão, nhưng càng mất mặt hơn chính là cả Cố gia! Đến con trai còn chẳng quản được, lão làm cha thì còn gì là mặt mũi? Hại cả nhà gái cũng mất mặt theo, mà đương nhiên chuyện này cũng không dễ gì cho qua. Nhưng người ta sẽ đến bắt Cố Đình gây sự sao? Đương nhiên là không! Ai mà dám nhìn Trấn Bắc Vương một cái chứ? Người Vương gia che chở, ai dám động tới? Muốn đánh chửi thì cũng chỉ lôi cả Cố gia ra, mà trọng tâm chính là người làm cha như lão.
"Nghịch tử —— nghịch tử!"
Cố Đình vốn chẳng coi Cố Hậu Thông là đối thủ. Đối phương chẳng đáng để để tâm, cậu chỉ nghe qua loa, mắt lại đảo khắp nơi tìm, vẫn chẳng thấy Giang Mộ Vân. Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác?
Cậu hoàn toàn không để ý, Cố Hậu Thông tức quá hóa liều, tiện tay cầm cái chén trà định ném thẳng vào cậu ——
Phát hiện thì đã muộn, Cố Đình theo bản năng muốn tránh nhưng trước mắt bỗng bị một cái bóng che phủ, một bàn tay to đưa ra chắn trước mặt cậu, chộp chặt lấy cổ tay Cố Hậu Thông.
"Các hạ có biết —— giết người là phạm pháp không?"
Nam nhân cao gầy, mặt mũi lạnh lùng như sương, dáng đứng như tùng bách, sừng sững tựa núi, nhìn qua đã thấy áp lực, khí thế đầy uy h**p, ý bảo vệ vô cùng rõ ràng.
"Cha đánh con là chuyện hiển nhiên, quan phủ cũng chẳng quản nổi, ngươi là cái thá gì?" Cố Hậu Thông vốn hơi hoảng, nhưng rồi lại gân cổ cãi cho đúng lý: "Chuyện Cố gia, liên quan gì tới ngươi?"
"Thế à......"
Người kia khẽ siết tay, sắc mặt càng thêm lạnh. Cố Hậu Thông như nghe rõ ràng tiếng xương mình kêu răng rắc, đau đến tái mét mặt mày, vội lùi một bước, giằng mạnh tay ra rồi quay người bỏ chạy.
Sợ mất mặt nên miệng vẫn còn la lối: "Cái chỗ quái quỷ gì thế này! Toàn bọn không ra thể thống gì, tú bà cũng chẳng quản, lão tử không bao giờ thèm đến nữa!"
Lão chạy mất hút, nam nhân kia mới xoay người lại, vẻ mặt hung dữ khi nãy bỗng biến thành ôn hòa lễ độ, nhìn Cố Đình còn mỉm cười, giọng dịu dàng: "Bị dọa sao?"
Cố Đình nhìn rõ mặt hắn ta, mới phát hiện lại là người quen.
Là nam nhân trung niên dạo gần đây hay "tình cờ" gặp, từng tranh giành bát canh của cậu.
Trong lòng hơi khó hiểu, Cố Đình ngơ ngác lắc đầu.
"Không bị dọa thì tốt. Nhưng mà, tiểu công tử, nơi này vốn không phải chỗ dành cho ngươi." Giọng người kia dịu dàng, ấm áp, không hề mang uy h**p hay răn dạy, chỉ đơn giản là nhắc nhở thiện ý.
Cố Đình thấy lạ lùng. Người này vừa mới bẻ tay Cố Hậu Thông đến kêu răng rắc, cậu nghe rõ mà. Người thường sao có sức mạnh như vậy? Rõ ràng là biết võ công. Biết võ, lại bề ngoài văn nhã tuấn tú, phong độ không tệ, sao lại sống thảm hại tới mức không có tiền ăn cơm, cứ gặp cậu là xin một bát canh? Nếu đã nghèo vậy, sao lại vào được thanh lâu để chơi?
Nhưng mà lần trước nhìn bộ dáng phong trần, râu ria lởm chởm của hắn ta cũng đâu có giả... Hay là có kẻ thù truy sát gì chăng......
Một đống câu hỏi trong đầu, cuối cùng chỉ thốt ra được: "Ngươi rốt cuộc là......"
Nam nhân trung niên vỗ vai cậu, nhét một vật vào tay: "Nếu Trấn Bắc Vương không bảo vệ được ngươi, hãy dùng cái này tìm ta."
Cố Đình: ......
Chưa kịp phản ứng, cậu đã hoa mắt, đối phương biến mất trong dòng người, không biết đi thế nào, thoắt cái không thấy bóng dáng.
Rõ ràng người đã không còn đó, nhưng bên tai vẫn như nghe thấy tiếng thở dài lơ đãng, như đang nói: Thật khiến người lo lắng.
Cố Đình thấy lòng có chút khó tả.
Không có chuyện gì mà làm ra vẻ mập mờ vậy chứ! Rõ ràng cậu nhìn thấy ánh mắt kia trong sáng, sạch sẽ, không chút tạp niệm, giống như ánh mắt trưởng bối nhìn trẻ con. Nhưng vấn đề là, bọn họ đâu có quan hệ máu mủ gì, chỉ là người xa lạ thôi mà!
Cậu cũng đâu phải đứa nhỏ gặp chuyện gì cũng cần người khác giải quyết!
Cúi đầu nhìn vật trong tay, tròn tròn, màu ngọc bích nhạt, khắc hình song ngư — một khối ngọc bội. Cố Đình nhìn không ra ý gì, nhưng gần đây được Diệp Bồng Trinh chiếu cố nhiều, cậu nhận ra ký hiệu viền ngọc bội —— là của một tiệm tiền trang.
Mang ngọc bội đến tiền trang hẳn sẽ tìm được người này...... Phi! Người này nhất định không thiếu tiền! Vậy mà lại ăn chực của cậu bao nhiêu bát canh!
Không đúng, vẫn có gì đó sai sai. Họ chẳng hề thù oán gì, giúp cậu cũng chẳng phải chuyện khó nói. Sao tự dưng lại biến mất, còn chạy nhanh như vậy? Không đến mức thế đâu.
Nhớ lại tốc độ và dáng chạy ban nãy, còn giống như bỏ chạy trong hoảng hốt. Chẳng lẽ gặp phải người quen?
Nơi này là thanh lâu, khách đến tìm vui đều âm thầm, lỡ gặp quen biết thì quả thật xấu hổ. Vậy ra nam nhân kia...... ngại mặt mũi?
Nghĩ mãi không ra, tên cũng chẳng biết, Cố Đình thở dài xoay người. Rồi đột nhiên che tay áo lên mặt, bước nhanh về phía trước.
Cậu đã nhìn thấy Diệp Bồng Trinh!
Không biết Nữ Thần Tài xem cậu như ai, nhưng luôn quan tâm chăm sóc cậu. Loại quan tâm này thật sự chân thành, Cố Đình được nhiều lợi ích nên thật không muốn để tỷ tỷ ấy thất vọng. Chuyện đến thanh lâu chơi bời sao có thể để nàng biết được!
Diệp Bồng Trinh là thương gia lớn, không phải chuyện gì cũng tự ra mặt. Dưới tay nàng có vô số quản sự, tới nơi này bàn chuyện làm ăn cũng bình thường. Tóm lại... đừng để họ bắt gặp là được!
Dù sao sau này cậu cũng sẽ không tới nữa!
Cố Đình cẩn thận bước đi, may mắn thoát khỏi đoạn dễ bị lộ mà không bị ai bắt gặp. Cậu vỗ ngực, càng thêm hiểu cái cảm giác của nam nhân kia —— quả thật có lúc người ta chỉ muốn tránh mặt thôi.
Trở về chỗ ngồi, Cố Đình theo bản năng dịch vào trong bóng tối, tìm chỗ khuất ánh đèn.
Hoắc Diễm hỏi: "Đi đâu mà lâu thế?"
Cố Đình nghĩ một lát, thấy chuyện nào cũng không tiện kể. Nói đi tìm Giang Mộ Vân thì Hoắc Diễm vốn ghen tuông, biết được chắc chắn nổi giận. Nói Cố Hậu Thông thì càng không nên, vì Hoắc Diễm đang muốn thúc ép chuyện thành thân, nghe vậy chắc chắn mất hứng. Còn nói đến nam nhân trung niên từng ăn chực canh, nay lại cho cậu một khối ngọc bội —— mà ngay cả tên còn không biết —— thì biết giải thích sao?
Hơn nữa, thanh lâu vốn chẳng phải chỗ để bàn mấy chuyện này.
Cuối cùng cậu chỉ mơ hồ đáp: "Cũng không đi đâu, chỉ là vòng ra ngã ba rồi mới quay lại."
Hoắc Diễm hơi nhíu mày. Bảo bối nhỏ này rõ ràng có tâm sự. Không nói cũng không sao, hắn chỉ quăng ánh mắt ra hiệu cho Phàn Đại Xuyên phía sau —— điều tra.
Ai dám khiến Cố Đình phiền não, tức là chọc hắn không vui. Mà hắn không vui thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Phàn Đại Xuyên gật đầu, thân hình lùi vào bóng tối, biến mất.
Cố Đình cảm thấy tối nay mình uống hơi nhiều, có chút choáng váng. Trò cá cược cũng xong rồi, khách khứa trong lâu vẫn còn cuồng vui nhưng không thuộc về cậu nữa. Rượu đã nếm, hoa quả đã ăn, hứng thú cũng qua nên là muốn rời đi.
"Chúng ta đi thôi, được không?" Cậu nhìn Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm xoa nhẹ đầu cậu: "Được, chờ ta chút."
Uống rượu trà nhiều, hắn cũng cần giải quyết vài chuyện cá nhân.
Nhân lúc đó, Cố Đình vẫy tay gọi Lâm Mậu lại: "Tối nay chơi vui chứ?"
"Sao chỉ có thể gọi là vui được chứ?" Lâm Mậu nhìn cậu, ánh mắt sáng rực như sao: "Cảm ơn ngươi giúp ta."
Cố Đình lắc lắc chén rượu trong tay: "Ta đã nói rồi, không phải giúp ngươi. Chỉ là hôm nay tâm trạng tốt, cảnh đẹp, làm quen một người bạn thì cũng không tồi."
Ánh lửa lay động, màn sa sóng lượn, bóng sáng đan xen, cả người cậu như được phủ một tầng châu ngọc mờ ảo. Đến ly rượu trong tay cũng trở nên mê người khiến Lâm Mậu nhìn đến ngẩn ngơ, quên cả đáp lời.
Cố Đình cười càng tươi: "Sao thế, cảm giác ta thiếu bạn bè lắm à?"
Lâm Mậu xua tay: "Không, ta chỉ là......"
Cố Đình thở dài, bàn tay chống cằm, đôi mắt nhìn vào chén rượu nhưng dường như xuyên qua rượu lại thấy điều gì khác: "Thật ra cũng là nhìn ngươi, rồi nhớ đến bản thân ta năm xưa."
Lâm Mậu ngạc nhiên: "Ngươi... bản thân ngươi?"
Ánh mắt Cố Đình hơi lười nhác: "Lúc nhỏ ta sống cũng chẳng ra sao, rất khinh thường đám người lớn ấy. Bề ngoài thì ai cũng tỏ vẻ hòa nhã, nhưng sau lưng trong tay lại giấu dao, vừa giả dối vừa ngu ngốc... Ta không muốn giống bọn họ, nhưng lại cũng không chịu nổi cô đơn. Cứ thế mà loạng choạng bước đi, va vấp đến đầu đầy máu, khó khăn lắm mới có chút thành tựu... Rồi bỗng hiểu ra, thật ra ta và bọn họ cũng chẳng khác gì nhau. Ta muốn được người khác nhìn thấy, muốn họ thích ta, ngưỡng mộ ta. Sau đó ta làm được rồi, nhưng lại thấy trống rỗng."
Lâm Mậu càng khó hiểu: "Làm được rồi... sao lại trống rỗng?"
"Chính vì làm được nên mới càng trống rỗng." Cố Đình cụp mắt xuống, một nụ cười nhạt vương nơi khóe môi: "Ta làm được vài việc khiến người khác ngưỡng mộ, sợ hãi. Nhưng khi khoe khoang trước mặt họ, bọn họ lại chẳng hiểu gì, cảm giác ấy khó chịu lắm."
Lâm Mậu ngẫm nghĩ: "Ừ, nghe cũng có chút khó chịu thật."
Cố Đình tiếp lời: "Vì để họ hiểu, ta phải hạ thấp tiêu chuẩn của mình một chút, miễn cưỡng thay đổi, gần gũi hơn, nói chuyện dễ nghe hơn. Rồi khi ta khoe ra, bọn họ đã hiểu, sau đó càng ngưỡng mộ ta, càng ghen tị, càng tâm phục. Ngay khoảnh khắc ấy, ta thấy sướng vô cùng."
Lâm Mậu: ......
"Vì sao phải uất ức bản thân như vậy? Chúng ta sống là vì chính mình chứ?"
"Vì chính mình mà tồn tại, ngươi thấy đúng chứ?" Khóe môi Cố Đình cong lên, ánh mắt ẩn chứa ý vị sâu xa.
Lâm Mậu bỗng không còn dám chắc nữa, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
Cố Đình nói: "Ngươi vì sao muốn trở nên nổi bật? Bởi vì muốn được người khác nhìn thấy, muốn được khen ngợi, muốn được công nhận, muốn được yêu thích. Ngươi vì sao muốn có tiền, có quyền? Ngoài chuyện bản thân hưởng thụ, còn muốn được người ta ngưỡng mộ, được người khác công nhận, muốn mang vinh quang về cho người thân, để người khác nhớ đến ngươi."
Cho dù không phải vì gia tộc, không phải vì lý tưởng cao cả gì, chỉ đơn giản là vì bản thân thì vẫn luôn có sự so đo, mà hễ có liên quan đến người khác, thì không thể gọi là chỉ vì chính mình.
"Lòng người vốn tham lam, trên đời này không ai có thể hoàn toàn sống chỉ vì chính mình. Ngay cả kẻ ăn mày, khi gặm miếng bánh khô cũng sẽ nghĩ đến nhân sinh của mình, dù chỉ là một chút ý nghĩa thôi cũng tốt. Mà mọi ý nghĩa được người khác ghi nhớ, đều gắn liền quan hệ với người khác."
Cố Đình nâng chén uống một ngụm: "Làm người thì nhất định phải có chút tiền đồ, nếu không sống nhiều năm như vậy chẳng phải uổng phí sao? Ta muốn sống khác người, để họ nhìn thấy ta, để họ khâm phục, để họ thưởng thức ta. Có đôi lúc, ta cũng phải hòa đồng như họ, như vậy những chuyện đã qua mới có sự đồng cảm. Ta khoe ra, họ mới hiểu. Ta đau buồn, họ mới biết cách an ủi."
"Ta giỏi hơn họ, có thể làm được nhiều việc họ không làm nổi. Nhưng ta còn rộng lượng hơn, rõ ràng đã lợi hại như vậy mà vẫn chịu hạ mình giao du, để họ có thể đến gần ta, cho dù họ có ghen ghét hay đỏ mắt —— chẳng phải đó là chuyện rất oai phong sao?"
Ánh mắt Lâm Mậu trở nên hoảng hốt.
Sao có thể không oai phong? Thực sự quá oai phong!
Ta có cá tính của ta, mặc kệ các ngươi ghen tị hay ganh ghét, cũng chẳng bao giờ với tới được độ cao của ta. Ta lại không sống cao siêu đến mức ít ai hiểu nổi, mà cố ý để các ngươi hiểu, để các ngươi ngưỡng mộ, tức chết các ngươi! Sống tiêu sái ngông cuồng đến vậy, sao lại không sảng khoái chứ!
Như vừa tỉnh mộng, trong lòng Lâm Mậu bừng sáng, chợt hiểu ra trước kia bản thân ngu ngốc biết bao.
Hắn ta lập tức cúi đầu hành lễ, vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc: "Đa tạ Cố huynh đã dạy bảo!"
Thấy đứa nhóc cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, Cố Đình xua tay: "Ừ, nhưng tùy hứng cũng phải có chừng mực. Ta cũng chẳng dạy gì ngươi cả, bản tính ngươi vốn ngay thẳng, đó là nhờ gia đình ngươi dạy tốt."
Giọng Lâm Mậu hơi khàn: "Xin lỗi Cố huynh, tối nay vốn ta nên cảm ơn ngươi cho đàng hoàng, nhưng giờ... ta lại muốn về nhà một chút."
"Về đi, ta cũng mệt rồi, ngày tháng còn dài, sau này ta với ngươi lại gặp."
"Vậy ta cáo từ!"
Lâm Mậu rời đi, vừa hay Hoắc Diễm trở lại, đưa tay xoa đầu Cố Đình: "Lại dạy người à?"
Cố Đình thu lại dáng vẻ, nét mặt nghiêm nghị: "Dạy người, e là không hợp đâu, mệt lắm, cứ thấy mình ngốc ngốc thế nào ấy."
Nghiêm trang mà dạy dỗ, thật sự rất gượng gạo, chi bằng cứ vui vẻ trêu đùa, hoặc thậm chí tính kế người ta, trong lòng cũng chẳng thấy nặng nề đến vậy... Nghĩ thế, lại càng thêm kính trọng lão gia Lâm gia.
Hoắc Diễm mỉm cười, đưa tay ra: "Đi thôi?"
"Ừ." hơi thở Cố Đình đã vương mùi rượu, ánh mắt cũng có chút mơ màng. Ngửa đầu nhìn Hoắc Diễm một lúc, như mới nhận ra là ai rồi ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay hắn: "Đi thôi."
Hoắc Diễm hơi chịu không nổi, nắm lấy tay cậu dìu đi xuống lầu. Đợi đến chỗ tối không có ai, đột nhiên ép cậu vào tường: "Cùng ta trở về phủ Trấn Bắc Vương, được không?"
Đầu óc Cố Đình hơi choáng, gáy tựa vào bàn tay to của Hoắc Diễm, không đau, cậu cố gắng lắc đầu: "Không được, còn chưa hỏi Mạnh Trinh hôm nay thế nào..."
Hoắc Diễm: "Ngày mai hỏi."
Cố Đình do dự một lát, rồi vẫn nghiêng đầu cười: "Hôm nay em muốn biết cơ......"
Gần đây cậu rất ít khi uống say, lại càng không để lộ vẻ say rõ rệt như vậy. Lúc này trông cả người mềm mại, ngoan ngoãn, còn hơi ngốc ngốc. Hoắc Diễm chịu không nổi, ánh mắt dần dần nóng rực, cúi sát lại: "Không theo ta đi sao?"
Cố Đình gật đầu: "Ừ! Không đi với ngài, em muốn đi tìm Mạnh tiểu Trinh!"
Hoắc Diễm ép sát cậu, cả người toát ra khí thế chiếm đoạt mạnh mẽ: "Rõ ràng em đã đồng ý thành thân với ta..."
Cố Đình thì không hồ đồ, lập tức sửa lại: "Em mới không có đồng ý, chỉ nói là xem ngài biểu hiện thế nào thôi."
"Vậy hiện tại ta biểu hiện thế nào?" Giọng Hoắc Diễm hơi khàn khàn.
Không hiểu sao Cố Đình thấy miệng khô khát, l**m l**m môi: "Cũng... cũng tạm được."
Hoắc Diễm: "Vậy giờ đồng ý đi, được không?"
Cố Đình vừa mở miệng định đồng ý, nhưng bản năng lại cảm thấy không ổn, như thể không nên dễ dàng như vậy... Cậu nghển cổ, bỗng nhớ ra vừa rồi mình đã uống rượu: "Nhưng em đang say mà, lời lúc say đâu thể coi là thật, ngày mai em sẽ quên thôi."
Khóe môi Hoắc Diễm nhếch lên, nở một nụ cười gian xảo: "Vậy thì từ giờ trở đi, cùng nhau quên đi."
Hắn bất ngờ áp tới, hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng như lửa, tràn ngập, dữ dội.
Cố Đình bị hôn đến mềm nhũn tay chân, trong mắt toàn hơi nước, nào còn nói được lời từ chối. Đương nhiên, cuối cùng vẫn bị người nào đó mang thẳng về phủ Trấn Bắc Vương.
Phủ Cô Tàng Vương.
Mạnh Trinh chống cằm chờ rất lâu, vẫn chưa thấy đồng bọn của mình trở về: "Sao Đình Đình còn chưa về nhỉ, em còn chờ cậu ấy kể chuyện trong thanh lâu cho em nghe mà!"
Hộ vệ Mạnh Sách vừa thu dọn bàn vừa nói: "Ngoan, đi rửa mặt rồi đi ngủ đi."
Tiểu Vương gia bướng bỉnh: "Không, em phải chờ Đình Đình về, Đình Đình chắc chắn sắp tới rồi!"
Mạnh Sách đưa tay kéo Mạnh Trinh: "Đừng quậy nữa."
Tiểu Vương gia lại giãy giụa: "Em không chịu!"
Mạnh Sách nheo mắt, rồi bất ngờ bế bổng đứa nhỏ đi thẳng vào phòng: "Được rồi, em là muốn ca ca giúp em tắm rửa."
Mặt Mạnh Trinh lập tức đỏ bừng: "A a a em mới không cần! Buông em xuống, a a a ——"
Đêm nay, rất nhiều người đều thấy hài lòng, tâm tình thoải mái. Chỉ có Trương Đoạt là thảm hại nhất: kế hoạch thất bại toàn bộ, lại còn ăn một trận đòn, nuốt không ít cục tức, ra khỏi thanh lâu thì lại nhận được thánh chỉ. Không chỉ bị cắt bổng lộc, còn bị ép phải từ quan!
Gã sắp điên mất! Tại sao gã làm gì cũng không thành công! Gã hận lắm! Cái tên họ Cố kia chẳng khác gì con cưng của trời, mỗi lần chạm mặt cậu đều chẳng có chuyện gì tốt lành!