Trời yên gió nhẹ, mây thưa, cung điện nguy nga, Tử Cấm Thành dường như từng khắc cũng chẳng có gì thay đổi, vĩnh viễn lạnh nhạt, lạnh lẽo, cao cao tại thượng.
Điện vẫn là điện đó, người vẫn là những người đó, rượu vẫn là thứ rượu ấy, hôm nay cung yến cùng lần trước không khác bao nhiêu, kể cả mấy người ngồi ở vị trí hoàng gia. Khác biệt duy nhất là, bên cạnh long ỷ của Kiến Bình đế không còn là Vưu quý phi nữa, mà là Diêu mỹ nhân.
Trên bàn không ai cố tình làm khó ai, trước mặt cũng chẳng có sự cố tình làm khó, đoàn người Cố Đình vẫn cảm thấy có chút vi diệu, nhưng không căng thẳng gấp gáp như lần trước, thoải mái hơn nhiều.
Nhiều lần, ánh mắt Cố Đình dừng lại trên người Diệp Bồng Trinh. Hôm nay Nữ Thần Tài kia rạng rỡ sáng ngời, cao quý lạnh lùng, lại còn dáng vẻ uyển chuyển mềm mại. Rất khó tưởng tượng những đặc điểm mâu thuẫn ấy cùng tồn tại trên một người, nhưng Diệp Bồng Trinh thật sự khác biệt, e rằng khắp thiên hạ chẳng tìm nổi nữ nhân thứ hai giống nàng.
Ban đầu cậu định để ý chăm chút, sợ nàng bị bắt nạt, sau lại phát hiện căn bản chẳng cách nào lại gần được, xung quanh nàng người chen chúc quá nhiều, không bỏ sức chen cũng chẳng tới gần nổi. Cho dù có chen tới, Nữ Thần Tài có thể lại đã đi nơi khác, hơn nữa ——
Không ai có thể bắt nạt được Diệp Bồng Trinh, nàng chỉ sợ là tự đi bắt nạt người khác thì có.
Cố Đình khẽ thở dài, thôi, tập trung chuyện của mình trước đã.
Rượu qua ba tuần, món ăn qua năm vị, bữa tiệc dần trở nên náo nhiệt. Mọi người không còn gò bó, trò chuyện có thể vỗ vai bạn, trên mặt dám mang theo nụ cười, ngồi không thoải mái thì dám đứng lên đi lại, cần đi vệ sinh thì đi, cần dạo chơi thì dạo, không gian ngoài đại điện bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Trong điện thỉnh thoảng có cung nữ, thái giám đi qua, bưng đồ ăn, rót rượu, thì thầm báo chuyện. Ví như bên Diêu mỹ nhân, cũng có mấy câu truyền đến. Những lần trước cũng không có gì đặc biệt, Diêu mỹ nhân chỉ mỉm cười đáp lại, phân phó qua loa. Nhưng lần này, ngoài việc mỉm cười phân phó, nàng còn xoay nhẹ cổ tay, làm lắc lư vòng ngọc xanh biếc.
Người khác không hiểu, nhưng đoàn người Cố Đình lại hiểu, đây chính là tín hiệu đã hẹn trước —— Vưu quý phi ra tay rồi!
Chọn lúc không ai chú ý, Cố Đình khẽ chọc cánh tay Hoắc Diễm, hai người một trước một sau rời khỏi đại điện.
Sau lưng điện Nguyệt Hoa, có một cửa nhỏ cực kỳ bí mật. Vưu quý phi bị cấm túc trong đó, lúc này nhìn quanh trái phải rồi như cá bơi linh hoạt lách ra, chỉnh lại mái tóc mai, nhanh chóng hướng về phía tường đông.
Tường đỏ ngói xám, đường nhỏ sâu hun hút, ngoài tiếng bước chân của chính mình thì chẳng nghe thấy gì, không biết đi bao lâu, ở chỗ có bóng cây thấp thoáng, đã có người đợi sẵn.
Nam nhân dáng cao thẳng, chỉ cần đứng đó đã toát ra khí thế bậc trên, gã còn trẻ, khí chất hừng hực, chẳng chút già nua. Đúng là độ tuổi nữ nhân mê nhất.
Vưu quý phi bước chậm lại, nhẹ nhàng tiến tới, đôi tay vòng qua người nam nhân, ngón tay sơn đỏ chót ôm chặt, lập tức dâng một nụ hôn nóng bỏng.
"Điện hạ thật vô tình, bây giờ mới chịu đến gặp ta......"
Thanh niên xoay người, đúng là thái tử: "Xin lỗi......"
Từ nhỏ sống trong quy củ, kẻ hầu hạ bên cạnh cũng đều theo quy củ, thái tử chưa từng gặp người to gan như Vưu quý phi, bà ta đa tình khiến gã vô cùng say mê. Thái tử ôm lấy bà ta, hưởng thụ sự k*ch th*ch từ nụ hôn cuồng nhiệt ấy.
"Ta cũng muốn sớm gặp nàng, nhưng thời cơ luôn không thích hợp......"
Vưu quý phi bật cười ngọt ngào, hai tay nâng đầu thái tử, kiêu ngạo ngẩng cằm, mặc cho gã hôn bừa bãi.
Bà ta thích nhất nhìn người khác vì mình mà mê muội. Năm đó, cũng chính bằng chiêu này, bà ta đã khiến Kiến Bình đế say đắm, từ một phi tần hèn mọn nhảy lên làm sủng phi hơn mười năm. Lần này, bà ta tin vẫn sẽ giống vậy...... Bà ta có thể làm được!
"Điện hạ chớ thế này...... Sự an nguy của ngài với ta mới là quan trọng nhất, ta không cầu gì cả, thậm chí, thậm chí chẳng cần được ngài sủng ái, chỉ cần ngài luôn nhớ đến ta trong lòng là đủ...... Ta sẽ chờ......"
Vưu quý phi kề sát bên tai thái tử, thì thầm một câu.
Thái tử lập tức căng thẳng, vòng tay siết chặt hơn: "Được...... Chờ ta...... Đến ngày ấy, trên long ỷ nhất định muốn có nàng!"
Toàn thân Vưu quý phi mềm nhũn, quấn chặt lấy thái tử như rắn nước: "Điện hạ......"
Hơi thở thái tử càng thêm gấp: "Ái phi yên tâm, sẽ không còn bao lâu nữa...... Không còn lâu đâu!"
"Rắc ——" một tiếng, như cành khô bị giẫm gãy, hay viên gạch vỡ bị gió cuốn rơi xuống.
Thái tử lập tức buông Vưu quý phi ra, bà ta cũng nhanh chóng chỉnh lại váy áo.
Không chỉ sửa sang cho mình, Vưu quý phi còn mạnh mẽ đẩy thái tử một cái: "Điện hạ mau đi, ta sẽ che chắn cho ngài!"
"Nhưng mà ——"
"Không có nhưng mà gì hết! Chỉ cần thái tử bình an vô sự, ta làm tất cả đều xứng đáng!"
Không hề có cảnh khóc lóc cầu lụy "ngài đi mau, thiếp không thể để ngài ở lại", thái tử chỉ "nhưng mà" một tiếng rồi xoay người bỏ đi rất nhanh. Vưu quý phi thì vẫn giữ nét tình tứ đến tận lúc gã biến mất, nhưng ngay sau đó, trong mắt bà ta lóe ra sự sắc bén vô tận. Rốt cuộc là ai...... Được lắm, to gan thật!
Ra khỏi ngõ sâu, vừa nhìn rõ người từ xa đến gần, giữa mày Vưu quý phi đã co giật kịch liệt.
Người kia vai rộng chân dài, đường nét eo lưng lưu loát mạnh mẽ, gương mặt tuấn mỹ toát ra ngoài sự kiêu ngạo còn có khí thế như lưỡi đao, mỗi bước đi đều mang theo sát khí sắc bén...... Chính là Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm!
Da đầu Vưu quý phi tê rần: "Ngươi sao lại ở đây!"
Hoắc Diễm nhìn bà ta, giống như nhìn thấy thứ dơ bẩn, hạ tiện, không đáng nhắc tới: "Phải là bổn vương hỏi ngươi mới đúng, vì sao lại ở đây? Ngươi chẳng phải đang bị giam trong điện Nguyệt Hoa à, ai cho phép ngươi ra ngoài?"
Vưu quý phi:......
Mọi người đều biết bà ta bị giam trong điện Nguyệt Hoa, nếu thật sự muốn làm việc, lộ ra chút sơ hở là hết đường lui, bà ta đâu có ngu! Đương nhiên phải làm ở ngoài! Hơn nữa thái tử muốn chính là sự k*ch th*ch, trong phòng thì làm mãi rồi, chẳng có gì mới mẻ, thì làm sao câu được gã?
Nhưng mấy chuyện này tuyệt đối không thể nói ra, Vưu quý phi nuốt lửa giận vào lòng, nở nụ cười: "Trấn Bắc Vương nói gì thế, sao bổn cung nghe chẳng hiểu gì cả?"
Hoắc Diễm hơi nheo mắt.
Vẻ mặt Vưu quý phi càng thêm tươi cười, ung dung khẽ nhéo móng tay: "Vương gia nếu có chứng cứ trong tay, thì cứ việc ra điện tố cáo bổn cung, xem bổn cung có sợ hãi hay không."
Chỉ cần một câu đó, Hoắc Diễm đã hiểu. Vưu quý phi đã không hề tỏ ra lo sợ, bị bắt quả tang mà vẫn thản nhiên, tất nhiên là đã chơi trò này thành thạo rồi. Việc lén lút ra ngoài hẹn hò, chắc chắn không chỉ có thái tử, mà cả Kiến Bình đế nữa.
Phàm là kẻ ở ngôi cao, ít nhiều đều cần giữ mặt mũi. Nếu Kiến Bình đế thật sự muốn cấm túc Vưu quý phi, ắt hẳn sẽ không dễ dàng tiếp tục sủng hạnh bà ta. Nhưng bao năm chung sống, Vưu quý phi có thể độc sủng hậu cung, tất nhiên có sở trường để người khác nhớ mãi không quên. Kiến Bình đế trong lòng suy nghĩ, nhưng ngoài mặt lại khó xử, vậy thì phải làm sao? Tất nhiên là giải quyết ở bên ngoài.
Loại trò chơi này hơn mười năm trước đã chơi nhiều rồi, Vưu quý phi đi đường quen thuộc, Kiến Bình đế cũng rất hưởng thụ.
Vì thế, Vưu quý phi chẳng có gì phải sợ. Với loại chuyện này, bà ta lúc nào cũng tính toán chu toàn, vừa đạt được mục đích ngầm, vừa có được tấm bình phong đủ xuất sắc.
"Nếu đã không sợ, vì sao lại phòng bị bổn vương như vậy?" Hoắc Diễm bước tới gần, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía sau lưng Vưu quý phi: "Có dám tránh ra, để bổn vương đuổi theo người kia không?"
Vưu quý phi không thể tránh ra, nhưng khí thế đối phương quá mạnh, như có vô số sát khí ập tới. Bà ta khó chịu trong lòng, toàn thân bức bối, nghiến răng: "Ngươi hung hăng dọa người, âm hiểm tàn nhẫn, quả thật giống hệt mẫu thân tiện nhân của ngươi!"
Hoắc Diễm cổ tay khẽ rung, một lưỡi dao vút thẳng bay tới, sượt qua bên cổ Vưu quý phi, găm vào cung tường phía sau.
Mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi, Vưu quý phi bản năng đưa tay ôm cổ, cảm giác chất lỏng dính nhớp, toàn thân run rẩy. Người này... hắn dám ra tay với bà ta!
Ra sát chiêu nhẹ như không, Hoắc Diễm lại ung dung, còn thong dong hơn thường ngày: "Ghét mẫu thân ta như thế —— chắc hẳn ngươi thật sự hâm mộ bà ấy."
Vưu quý phi nghiến răng căm phẫn: "Bổn cung ở trên vạn người, hưởng hết vinh hoa phú quý, sao phải hâm mộ một nữ nhân già nua ở biên thành, ngày ngày ăn đất, càng lúc càng tàn tạ!"
Hoắc Diễm xoay lưỡi dao trên ngón tay, mặt không biểu cảm: "Không biết nói thì im miệng đi, bằng không sẽ để người khác biết thêm nhiều điều đấy."
Chuyện của bậc trưởng bối, hắn không tùy tiện bàn, nhưng không có nghĩa là chuyện gì hắn cũng không biết.
Ngoại hình hắn giống mẹ, vóc dáng cốt cách, tính tình lại theo cha. Cha hắn năm xưa là một nam tử phong lưu tiêu sái, lúc trẻ khiến bao cô nương động lòng. Hơn mười năm trước, lần đầu theo cha vào kinh chúc mừng Kiến Bình đế lên ngôi, cha đã nhắc qua chuyện Vưu quý phi. Lúc trẻ, hai người có vài lần giao tình, nhưng quan niệm bất đồng, cuối cùng có chút xích mích. Cha còn dặn phải cẩn thận, nữ nhân này một khi đến gần, tất không có ý tốt.
Sau lại hỏi thêm tổ mẫu, hắn càng rõ. Thời trẻ, Vưu quý phi từng để ý đến cha hắn, nhưng cha không thích, cuối cùng cưới chính là người mà bà ta luôn khinh thường —— mẹ hắn. Vì thế mà đôi bên có chút hiềm khích cũ.
May thay cha anh minh quyết đoán, mẹ cứng cỏi có khí tiết, gia đình hắn luôn ấm êm. Nếu trong nhà rước phải thứ như Vưu quý phi, chỉ e ngày tháng chẳng yên.
Hoắc Diễm rất tôn kính cha mẹ, quý trọng tình cảm ấy nên không mảy may tò mò, cũng chẳng muốn nghe từ Vưu quý phi điều gì. Dù có nghe được, cũng không chắc đã là thật. Chỉ cần hắn tự biết cha mẹ là người như thế nào là đủ.
Vưu quý phi lại kinh ngạc. Ngay cả chuyện về cha mẹ ruột cũng không thể lay động tâm chí của Trấn Bắc Vương!
"Bổn cung còn tưởng Trấn Bắc Vương là người hiếu thuận, không ngờ lại khoan dung trước những lời nhắm vào cha mẹ!"
"Đáng thương thay chính là ngươi, quý phi nương nương," Hoắc Diễm hờ hững ném lưỡi dao: "Ngươi chắc hẳn rất hâm mộ người ta vợ chồng ân ái, đồng lòng sánh bước, sống chết bên nhau. Ngươi từng ao ước như thế phải không? Đáng tiếc, cả đời ngươi chẳng bao giờ có được. Không phải ngươi không gặp đúng người, mà là chính ngươi không chịu buông bỏ ——"
Vưu quý phi hét lớn: "Câm miệng!"
Hoắc Diễm đương nhiên không im, ngược lại nói càng nhiều: "Ngươi không muốn từ bỏ, cũng chẳng muốn trả giá. Ngươi chỉ thích đi đường tắt, dựa vào chút nhan sắc thanh xuân mà mưu lợi, rồi trách không có ai thật lòng. Nói thật chứ, nương nương, ngươi thật tham lam."
Vưu quý phi bịt tai: "Đủ rồi! Câm miệng! Ngươi câm miệng!"
Hoắc Diễm cười nhạt, áp sát: "Năm đó, tiên đế tuổi đã già có phải khiến ngươi ghê tởm? Khi ông ta dần già yếu, còn có thỏa mãn được ngươi không? Ngay cả thái tử trẻ trung kia, cũng chẳng thể lấp đầy khoảng trống trong lòng ngươi. Bởi trong sâu thẳm ngươi luôn sợ hãi: sợ một ngày tỉnh lại bên gối trống không, sợ nhìn gương chẳng còn nhan sắc, sợ khi đầu bạc không còn tri kỷ, sợ phải chết trong cô độc ——"
Hắn nói một câu, lại bước lên một bước.
Vưu quý phi chịu không nổi. Bà ta thật sự không hiểu, rõ ràng là bà ta đang phản kháng, rõ ràng nàng ở thế thượng phong, không có sơ hở nào. Vậy tại sao lúc này kẻ hoang mang sợ hãi lại là mình? Rõ ràng chính bà ta cố ý nhắc chuyện năm xưa, sao Hoắc Diễm không hề sợ hãi, mà ngược lại chính bà ta bị chạm tới nỗi sợ sâu kín nhất? Vì sao Hoắc Diễm lại biết!
"Bổn cung bảo ngươi câm miệng, ngươi không nghe thấy sao!" Hơi thở bà ta dồn dập, mắt đầy oán hận: "Bổn cung không cần ai thương hại! Đi đến hôm nay, bổn cung chưa từng hối hận, tương lai càng chẳng sợ. Con đường phồn hoa rực rỡ này, bổn cung sẽ đi thật tốt, bắt ngươi, bắt tất cả các ngươi, đều phải quỳ dưới chân bổn cung, không phục cũng phải phục!"
Hoắc Diễm nhướng mắt: "Thật vậy sao? Thế tại sao ngươi giết Du Tinh Lan? Sợ bổn vương biết, hay sợ bản thân mất kiểm soát?"
Cả người Vưu quý phi chấn động: "Ngươi......"
Sao hắn lại biết? Rõ ràng bà ta đã để chuyện kia trôi qua, chỉ âm thầm sắp đặt vài bước, khiến người ta hại chết Du Tinh Lan. Bà ta tự tin đã xóa sạch mọi dấu vết, lẽ ra không ai biết!
Hoắc Diễm áp sát, ánh mắt nguy hiểm: "Vì sao ngươi ngầm nâng đỡ Trương Đoạt? Không yên lòng nếu không nắm binh quyền trong tay đúng không? Một phủ hầu phủ Nghi Xương không đủ cho ngươi dùng, dã tâm lớn thế kia, thái tử có biết không?"
Toàn thân Vưu quý phi run rẩy, đầu lưỡi chua xót: "Bổn cung không... Ngươi đang vu khống bổn cung!"
Hoắc Diễm đã dám đến, đã dám chất vấn thẳng mặt, tất nhiên trong tay có chứng cứ. Hắn mặc kệ Vưu quý phi phủ nhận, chỉ lạnh lùng cười, nói tiếp: "Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Trương gia, chắc chẳng phải lần đầu hợp tác với ngươi đâu, phải không?"
Ánh mắt Vưu quý phi né tránh, không nói được gì.
Ánh mắt Hoắc Diễm sắc lạnh, như cuộn lên sóng lớn: "Bảy năm trước, đại chiến cốc Liệt Viêm, các ngươi chẳng phải đã có liên hệ rồi sao?"
Vưu quý phi sững lại, rồi cười lớn: "Bổn cung cuối cùng đã hiểu hôm nay ngươi đến là vì cái gì —— ngươi muốn biết chuyện bảy năm trước có phải không?"
Đúng là Hoắc Diễm đang nghĩ đến chuyện đó. Hắn thẳng thắn: "Cho nên, nương nương có muốn nói cho bổn vương biết hay không?"
Vưu Quý phi lập tức lấy lại tư thế kiêu ngạo: "Ngươi nằm mơ đi ——"
Ánh mắt Hoắc Diễm lại hướng về con đường nhỏ phía sau nàng: "Với võ công của bổn vương, muốn đuổi kịp kẻ vừa mới rời đi kia —— nương nương nghĩ cần bao lâu?"
Vưu quý phi nhất thời cứng họng, không nói được lời nào.
Các nàng ở đây giống như phí hoài rất nhiều thời gian, nhưng nàng lại hiểu rõ, với võ công của Hoắc Diễm, muốn đuổi theo thái tử chẳng khác gì dễ như trở bàn tay!
Có nên đánh cược không? Tin chắc thái tử vạn lần không thể sai sót, hay là ngậm miệng để giữ kín mọi chuyện, nghẹn chết Hoắc Diễm cho sướng?
Vưu quý phi vốn ích kỷ, nhưng suốt đường đi đến đây, bà ta càng hiểu rõ chuyện được mất. Giống như năm xưa từng giúp Kiến Bình đế tạo phản, lần này bà ta muốn đứng về phía thái tử. Giữ được thái tử chính là giữ được chính mình. Chịu nhịn một lúc, sau này chẳng phải muốn lấy lại thế nào thì lấy lại sao? Nếu đại sự của thái tử hôm nay vì bà ta mà thất bại, thì tất cả chẳng khác nào bọt nước, mộng tưởng tương lai cũng tan tành.
Hầu như không cần suy nghĩ thêm, Vưu quý phi hạ quyết định: "Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao! Bổn cung và Trương gia vốn có hợp tác, bảy năm trước gia chủ Trương gia chính là người của bổn cung. Cho nên khi ba vạn đại quân Trấn Bắc bị vây khốn không có cứu viện, chính là mệnh lệnh của bổn cung! Bổn cung cố tình không cho người đến cứu, để mặc các ngươi chết, thì sao nào!"
Đôi mắt bà ta tràn đầy điên cuồng. Đến lúc này cũng chẳng sợ, thậm chí còn rất muốn hỏi một câu: Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm, ngươi cứng cỏi, ngươi lợi hại, có dám giết ta ngay tại đây không? Ngay trong hoàng thành này!
Hoắc Diễm nheo mắt, che đi ánh nhìn nguy hiểm: "Không chỉ lệnh không cho cứu viện, mà cái gọi là cơ mật quân tình khiến ba vạn quân Trấn Bắc lâm vào hiểm cảnh, cũng là do ngươi viết ra? Ngươi thông đồng với người Bắc Địch!"
"Ha ha ha ha —— tất cả đều do ta làm thì sao! Trấn Bắc Vương chẳng thấy mình biết quá muộn à!"
Bị dồn đến đường cùng, Vưu quý phi lại càng liều lĩnh. Trong lòng bà ta giấu rất nhiều bí mật, không dám nói với ai. Nhưng hôm nay, chi bằng nhân lúc này nói hết cho Hoắc Diễm, coi như "bố thí" cho hắn được càng thêm phẫn nộ!
"Kỳ thực bổn cung cũng từng do dự, dù sao ba vạn quân Trấn Bắc đều là người sống sờ sờ. Nhưng còn không phải tại mẫu thân ngươi sao! Một người chỉ biết chút võ mèo ba chân, lại được gọi là cọp cái, lớn lên chẳng bằng bổn cung, tính tình càng chẳng bằng bổn cung, rốt cuộc có gì hơn ta? Vậy mà tất cả nam nhân, tất cả những người chúng ta từng quen, đều chọn nàng! Nàng lấy chồng thì được cưng chiều nâng niu, sống càng ngày càng tốt. Một kẻ vốn chỉ biết cầm đao múa kiếm, cuối cùng cũng học được cách làm nũng! Cha ngươi còn chiều chuộng nàng, không nạp thiếp không lấy thông phòng. Còn bổn cung, từng bước đều phải tính toán mới sống được trong hậu cung hiểm ác, phải vứt bỏ bao nhiêu thiện lương, ép mình hèn mọn mà tồn tại..."
"Nàng một lần nữa còn sinh được con trai, đứa bé lại hiếu thuận thông minh. Dù cha ngươi đã tàn phế, nàng vẫn có thể mang thai em trai ngươi. Còn bổn cung tính toán tới lui, cuối cùng bị người khác hại, mất hết tất cả! Từ khi còn là tiểu thư ở nhà, nàng đã luôn khiến bổn cung mất mặt! Bổn cung tuyệt đối không cho phép nàng tồn tại. Dù phải dùng cách nào, trả giá ra sao, ta cũng phải diệt nàng!"
Hoắc Diễm ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Chỉ vì ghen tị, ngươi dám chôn vùi ba vạn quân của ta?"
Vưu quý phi mặt mày dữ tợn: "Thì sao! Bổn cung là sủng phi! Người bên cạnh hoàng đế! Là quốc mẫu! Còn bọn họ chỉ là binh, là tiện dân. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết! Đó là mệnh của bọn họ! Vì bổn cung mà chết, họ phải thấy đó là vinh hạnh mới đúng!"
Hoắc Diễm siết chặt quyền trong tay, ánh mắt nhìn bà ta như nhìn kẻ chết.
"Lúc mẹ ngươi chết, ngươi có phải rất sợ hãi? Có phải tự trách mình vô dụng, chỉ muốn tự tay giết kẻ thù?" Vưu quý phi cười điên dại: "Giờ ngươi có phải rất giận dữ? Rất phẫn nộ? Nào, giết bổn cung đi! Ngay tại đây! Dùng dao nhỏ của ngươi, báo thù cho mẹ ngươi đi!"
"Ngươi nghĩ bổn vương không dám sao?"
Hoắc Diễm bất ngờ đưa tay, bóp chặt cổ Vưu quý phi.
Kế hoạch hôm nay, vốn là muốn khơi ra mâu thuẫn, chỉ để xác định một số việc, làm rõ ai đứng sau để điều tra ngăn chặn. Hắn không có ý bắt thái tử, vì bên đó có người khác lo, hắn đến gặp Vưu quý phi chỉ để moi chút tin tức.
Hắn vốn phải kiềm chế, tránh động chạm dây mơ rễ má làm hỏng công sức. Nhưng nữ nhân này quá đáng giận, hắn hoàn toàn không kìm được!
Cổ họng Vưu quý phi đau nhói. Thái dương nàng nổi gân xanh, thở khó khăn, nhưng vẫn cười: "Bổn cung cứ tưởng chỉ có Cố Đình biết châm chọc, không ngờ Vương gia cũng biết nói... Nhưng vì sao hôm nay không phải Cố Đình đến, mà lại là ngươi? Ngươi không muốn Cố Đình biết những chuyện này sao? Ngươi sợ cậu ta thấy ngươi điên cuồng, máu lạnh, giết người như ma... Ngươi sợ cậu ta sẽ ghê tởm ngươi, không dám tới gần nữa, đúng không?"
Hoắc Diễm siết chặt hơn. Vưu quý phi càng cảm thấy mình đoán đúng, càng nói thêm: "Ha, đường đường là Trấn Bắc Vương, ngày thường giả bộ dịu dàng ngoan ngoãn, thương yêu người ta, che chở người ta. Kết quả tất cả đều giả dối! Thực chất chỉ là ác lang trói không nổi! Ngươi nói xem, nếu Cố Đình thấy bộ dạng hiện tại của ngươi, có khi nào hoảng sợ, có khi nào thấy ghê tởm, không bao giờ muốn ở gần ngươi nữa? Ta cứ tưởng các ngươi là đôi thần tiên quyến lữ, hóa ra cũng chỉ thế thôi. Trong lòng ngươi có quá nhiều bí mật, không muốn ai biết. Trong lòng ngươi có một khoảng tối, tuyệt không cho ai bước vào. Hoắc Diễm, ngươi còn kém xa cha ngươi lắm!"
Bà ta mà không nhắc đến Cố Đình thì còn đỡ, vừa nhắc đến, ánh mắt Hoắc Diễm khẽ động, hít sâu, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại.
Hắn đã đợi bảy năm, thêm chút thời gian nữa thì sao?
Hoắc Diễm bỗng buông tay, để mặc Vưu quý phi trượt xuống như chó chết, ngồi bệt trên đất ho sặc sụa. Khóe môi hắn bỗng nhếch lên thành nụ cười.
"Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không đoán được, vừa rồi những lời ta nói đều là do Đình Đình dạy sao?" Hoắc Diễm ngồi xổm xuống, nhìn bà ta, cười có phần ác liệt: "Em ấy bảo, có những chuyện người khác không đủ sức ép thì ta phải tự mình ép, ngươi mới chịu nói thật. Em ấy dạy ta từng câu từng chữ, lúc nào nên nói câu này, lúc nào nên nói câu kia, bảo rằng chỉ có vậy ngươi mới mắc bẫy, mới không kìm được mà khai ra điều ta muốn biết... Quả nhiên, trên đời này, Đình Đình của bổn vương là thông minh nhất."
Thực ra hoàn toàn không phải như thế. Hắn không có ý giấu gì với Cố Đình, Cố Đình cũng chỉ giúp hắn phân tích hướng đi chứ chẳng từng dạy từng lời. Nhưng nói thế này, nhất định khiến Vưu quý phi càng điên hơn.
Có bất ngờ không? Có vui không?
Quả nhiên, Vưu quý phi biến sắc liên tục, xanh rồi đen, rồi lại đỏ bừng: "Các ngươi... Các ngươi đã sớm nghi ngờ ta? Không, không thể nào!"
Hoắc Diễm bình thản: "Đình Đình còn nói với ta, ngươi đang tìm một thứ. Ngươi tìm ở Cửu Nguyên, tìm ở kinh thành, mà vật đó đã bị ném vào ngày mười bốn tháng giêng, có phải không? Lão thái giám Lý Quý, là người của ngươi?"
Tròng mắt Vưu quý phi chấn động: "Ngươi... Các ngươi điên rồi... Vì sao cả chuyện đó cũng biết!"
Hoắc Diễm híp mắt, khóe môi càng cong sâu hơn: "Vốn ta không biết. Nhưng bây giờ thì chắc chắn rồi."
Vưu quý phi:......
Một thật một giả, sáng rồi tối, bà ta hoàn toàn không ngờ, ván này mình đã thua sạch!
Hoắc Diễm lại hỏi: "Vậy dư đồ hiện giờ ở đâu?"
Vưu quý phi căm giận đáp: "Không biết!"
Tốt, Hoắc Diễm càng chắc chắn, thứ mấu chốt mà Vưu quý phi tìm chính là dư đồ!
Vậy chuyện trước kia nghe lén được về cuốn sách là sao? Chẳng lẽ bà ta vừa muốn dư đồ, vừa muốn sách cổ? Hay lần này vứt sách chỉ liên quan đến vụ thao túng kỳ thi mùa xuân cùng quan viên Lại Bộ? Bà ta muốn tìm quyển sách đó, nhưng đến nay vẫn chưa có chút manh mối nào?
Hoắc Diễm hỏi tiếp: "Thái tử có phải định mưu phản?"
Vưu quý phi: "Không biết!"
"Thật sao?"
Ánh mắt đối phương quá mức áp bách, Vưu quý phi không kìm được run rẩy. Bà ta có cảm giác hôm nay mình khó mà sống sót, Hoắc Diễm nhất định sẽ không tha!
Bà ta hung hăng chụp một cái về phía hắn, nghĩ rằng có chết cũng phải kéo hắn dính chút máu tanh: "Ngươi tưởng mình ghê gớm lắm sao! Cũng chỉ là một kẻ chơi trò nam phong, ngay cả hương khói còn chẳng giữ nổi, thì ra cái thá gì! Cho rằng ai cũng kính trọng ngươi à, hừ! Chẳng qua là nể mặt thôi. Nếu không biết đánh trận, còn chút hữu dụng, xem thử có ai thèm liếc ngươi một cái không!"
Chưa kịp chạm vào Hoắc Diễm, cổ tay bà ta đã bị nắm chặt.
Bàn tay giữ lấy bà ta thon gọn, mịn màng, trắng nõn — tuyệt đối không phải tay nam nhân.
Bà ta ngẩng đầu, bắt gặp bóng dáng một người. Váy đỏ, tóc đen như mực, mày liễu sắc sảo, ánh mắt sáng rực — là một nữ nhân!
"Ha, lời này nghe mới lạ." Diệp Bồng Trinh hung hăng ép Vưu quý phi dựa vào tường: "Ta cứ tưởng trong cung nương nương nào cũng đoan trang, không thả rắm cũng chẳng kéo xì hơi. Không ngờ miệng mở ra toàn phun thứ bẩn thỉu. Mấy kẻ lén lút ở nhân gian, khi thấy người ta còn biết chột dạ, chẳng dám dễ dàng chỉ trích ai. Nương nương thì ngược lại, chơi trò bẩn thỉu, còn dám vênh váo bắt bẻ người khác ——"
Ánh mắt Diệp Bồng Trinh rực sáng, trong đó bùng cháy ngọn lửa dữ dội: "Ngươi gian díu với hoàng thượng, có từng hỏi qua ý tiên đế không? Không sợ ngày xuống suối vàng bị lột da sao? Ngươi quyến rũ thái tử, có từng hỏi qua ý hoàng thượng không? Không sợ một ngày kia chết chẳng toàn thây sao? Ngươi dám ăn nói l* m*ng, mắng chửi Trấn Bắc Vương, đã hỏi qua ý thần dân bá tánh chưa, không sợ có ngày bị người ta lôi ra đốt sống trên giàn hỏa à!"