Người kia đột nhiên chen vào một đòn, đứng ngược sáng, khí thế quá mạnh, từng câu mắng khiến Vưu quý phi không còn chỗ dung thân. Bà ta nhìn không rõ lắm, theo bản năng run rẩy hỏi: "Ngươi là ai... Vì sao lại giúp Trấn Bắc Vương?"
Diệp Bồng Trinh bật cười, váy đỏ tung bay, tóc đen phất phới: "Xem ra nương nương không chỉ tim đen mà đầu óc cũng chẳng dùng được, quên mất ta – Diệp Bồng Trinh rồi sao?"
Vưu quý phi sững người: "Diệp Bồng Trinh?"
Diệp Bồng Trinh nheo mắt, giọng lạnh lùng: "Mười ba năm trước, nương nương nhắm vào việc làm ăn của Diệp gia ta. Cha ta lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, dâng bao nhiêu bạc cũng bị ngươi chê ít. Hai năm sau, ngươi còn thấy cha ta không thuận mắt, dứt khoát nhận lợi từ kẻ khác rồi xúi chúng hại cha ta. Nương nương còn nhớ chứ?"
Mắt Vưu quý phi rung động: "Diệp gia?"
"Đúng vậy, Diệp gia." Diệp Bồng Trinh mặt lạnh: "May mà ta, Diệp Bồng Trinh, tuy là nữ nhân, cũng có chút bản lĩnh. Ngươi để lại cục diện rối ren, khó khăn thế nào ta cũng gánh. Mười lăm tuổi, khi các cô nương khác vui mừng làm lễ trưởng thành, ta cắn răng lo tang lễ cho cha, vực dậy gia nghiệp. Thương trường như chiến trường, người ngã ai cũng xô, dân thường sống đã khó, bị kẻ trên chèn ép lại càng thường tình. Nhưng ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên, cứ nhắm một con dê mà vặt mãi chứ!"
Diệp Bồng Trinh đưa móng tay lướt qua mặt Vưu quý phi, ánh mắt rực lửa: "Việc làm ăn trong nhà, ta phải vất vả lắm mới vực dậy được! Ta số khổ, nhưng cũng gắng tìm cho mình một nam nhân, tương lai còn mong chờ. Nương nương lại ghét bỏ Diệp gia, nhiều lần sai người đến bức ép. Kết quả, vị hôn phu của ta ngày ngày không sống yên ổn, cuối cùng bị các ngươi ép đến chết!"
"Nương nương ở địa vị cao, quý nhân hay quên chuyện cũ. Nhưng ta thì nhớ rất rõ. Hôm nay gặp lại, chẳng phải nên tính sổ sao?"
Ánh mắt đối phương quá sắc, hận ý quá nặng. Lưng của Vưu quý phi dán chặt tường, đau nhói nhưng không dám nhúc nhích: "Dựa vào ngươi... cũng xứng à!"
Đến lúc này, ngoài mạnh trong yếu.
Diệp Bồng Trinh lại cười: "Ta xứng hay không thì có sao. Chỉ cần hoàng thượng thấy ta xứng là được. Giờ lão còn đang cầu ta bỏ tiền ra kia. Nương nương được sủng ái thế này, chẳng lẽ không biết? Ngươi nghĩ ngươi làm ta khó chịu rồi không đưa tiền, hoàng thượng có xử ngươi không?"
Toàn thân Vưu quý phi run rẩy, hai mắt đỏ ngầu: "Ngươi... dám uy h**p bổn cung!"
"Ôi, vậy mà ngươi còn không hiểu ra, thật không dễ dàng đâu nha!"
Diệp Bồng Trinh cố ý vỗ tay rồi liếc mắt qua Hoắc Diễm, điên cuồng ám chỉ.
Hoắc Diễm: ...
Thực ra hắn cũng không hiểu vì sao Diệp Bồng Trinh lại đến đây. Chắc chỉ tình cờ thôi, vì kế hoạch của họ chưa từng nói với ai. Cố Đình từng nhắc, Diệp Bồng Trinh với mấy nương nương trong cung không hợp, giờ nhìn rõ rồi – không những không hợp mà còn thù sâu.
Diệp Bồng Trinh vào kinh không chỉ buôn bán, dâng bạc cho Kiến Bình đế mà báo thù cũng là mục đích. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ đối đầu với Vưu quý phi. Lần này chỉ là gặp đúng lúc, thuận tay làm luôn. Từ ánh mắt nàng có thể thấy rõ: Yêu ai yêu cả đường đi.
Nàng như đang nói với hắn: Đừng hiểu lầm, ta không phải giúp ngươi. Thực ra ta cũng chướng mắt ngươi lắm – nghèo kiết xác thì chẳng xứng làm nam nhân. Nhưng ngươi đã được người ta thừa nhận, thì ngoài ta ra, không ai được phép bắt nạt!
Hoắc Diễm thấy nữ nhân này nổi điên thì khó mà dừng lại được, bèn lùi lại một bước, nhường không gian cho nàng tự tung tự tác.
Diệp Bồng Trinh thấy Trấn Bắc Vương đã hiểu, quay lại nhìn Vưu quý phi, còn vỗ vỗ mặt bà ta: "Nương nương sao im lặng vậy? Ta vừa cứu mạng ngươi đó, mà thái độ ngươi lại như thế à?"
Vưu quý phi cảm thấy bị sỉ nhục, chưa kịp nghĩ cách đáp: "Ngươi muốn bổn cung làm gì—"
"Bốp!"
Một cái tát thật mạnh giáng thẳng vào má trái.
Vưu quý phi kinh hãi che mặt, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Bồng Trinh đang thổi thổi bàn tay, như thể ghét da mặt bà ta quá cứng, đánh chẳng đã tay: "Tính tình Trấn Bắc Vương tốt, ta thì không. Ta xuất thân nghèo khó, hay so đo. Cái tát này để nhắc nương nương, nên biết cách nói chuyện!"
Vưu quý phi tức đến toàn thân run bần bật: "Ngươi... các ngươi—"
"Bốp!"
Lại thêm một cái tát, lần này vào má phải.
Diệp Bồng Trinh đánh xong, hạ tay thong thả: "Vẫn chưa hiểu sao?"
Hoắc Diễm theo bản năng lùi thêm hai bước. Hắn hiểu ý của Diệp Bồng Trinh: Tuy không nhìn hắn, nhưng qua hành động này nàng muốn tuyên bố – Ngươi cứ yên tâm mà nhìn, ta sẽ thay ngươi dằn mặt trả thù, còn ngươi thì phải kiềm chế, đừng nóng nảy giết người mà hỏng việc!
Vưu quý phi ngã ngồi xuống đất, mắt hoảng loạn, hoàn toàn không hiểu sao sự việc lại thành thế này... Rõ ràng bà ta là sủng phi, trên vạn người, muốn sao trên trời cũng có người hái. Sao giờ lại...
Cổ còn đau vì ám khí, mặt rát đến nóng bỏng. Bà ta hiểu rất rõ, Trấn Bắc Vương còn chút kiêng dè, không dám giết bà, cũng không tiện ra tay với nữ nhân. Nhưng Diệp Bồng Trinh thì chẳng hề kiêng kỵ. Bà ta mà không nghe theo, con hổ cái này dám ra tay thật!
Đều là nữ nhân, đánh nhau bà ta chưa chắc thua, nhưng nếu bị thương thì còn giữ được sủng ái sao? Huống hồ, Trấn Bắc Vương chắc chắn sẽ đứng về phía Diệp Bồng Trinh.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Vưu quý phi siết chặt móng tay vào lòng bàn tay, ánh mắt dao động: "Hiểu rồi... hiểu rồi..."
Diệp Bồng Trinh mỉm cười, không đánh nữa. Tay nàng mềm mại, cũng chẳng thể phí mà đánh mãi được.
"Nương nương thật sự hiểu thì tốt. Ta vốn chẳng có bản lĩnh gì to tát, chỉ giỏi dạy người một điều: nếu đã chọn quỳ để sống, nịnh nọt l**m ngón chân kẻ khác để được thứ mình muốn, thì cũng đừng quên lúc đầu, phải mãi mãi cẩn thận, dè chừng. Đừng tưởng vì người khác cho ngươi l**m chân mà ngạo mạn, ngó lơ, mở miệng còn dám chọc giận người ta... sẽ chết đó."
Vưu quý phi: ...
Bà ta hiểu Diệp Bồng Trinh đang nói gì, đơn giản là châm chọc việc bà ta được sủng ái chẳng qua chỉ là "toà thành trên mây" - là hư ảo, không có căn cơ. Nhưng một kẻ hèn mọn, chỉ là thương nhân, thì biết cái gì? Bà ta dựa vào chính bản lĩnh tranh sủng này mà đi đến hôm nay, có thể nằm cùng hoàng đế, cùng thái tử, nằm trên chiếc giường quý giá nhất, đẹp đẽ nhất đời này! Bà ta có bản lĩnh này, sao lại không thể ngẩng cao đầu! Hiện tại bà ta còn khiến một thái tử đương triều say mê si dại vì mình, về sau chắc chắn sẽ có những ngày vinh hoa vô cùng tốt đẹp!
"Ha, kẻ giả vờ ngủ thì mãi mãi không gọi dậy được."
Lời qua tiếng lại, chẳng buồn nói nhiều thêm, Diệp Bồng Trinh cũng lười dây dưa cùng Vưu quý phi: "Vừa rồi ta đã nói rồi, ta xuất thân phố phường, tính tình keo kiệt, báo thù chưa bao giờ thích nhanh gọn, dứt khoát giết người thì có gì hay. Ta thích dao cùn cắt thịt, cứ cắt từng chút, càng khiến người khác đau, ta lại càng thấy sảng khoái. Cho nên yên tâm, nương nương hôm nay sẽ không chết. Về đi mà ngẫm kỹ lại, xem trong tay có gì quý giá, mang hết đến đây cho ta. Còn ta thì sẽ xem thành ý của nương nương thế nào rồi mới quyết định có đáp ứng số bạc hoàng thượng muốn hay không, đáp ứng thì đưa bao nhiêu, được chứ?"
Vưu quý phi nghiến răng: "Ngươi ——"
"Ha ——" Diệp Bồng Trinh cười mỉm: "Nương nương chớ nóng giận, giận dữ thì xấu lắm, già rồi còn như vậy, chẳng mấy năm nữa cũng chẳng còn được bao nhiêu ngày lành. Không chú ý giữ gìn, thì ai còn thương ngươi nữa?"
Vưu quý phi: ......
Bên này, khi Diệp Bồng Trinh đang tát vào mặt Vưu quý phi, thì bên kia, Cố Đình đứng ở ven đường, chỗ sâu ẩn hiện sau cành hoa, lặng lẽ chờ.
Nơi hẹn hò của Vưu quý phi và thái tử cực kỳ bí mật. Đã bí mật thì đường ra vào cũng chẳng nhiều, không thể đi đường cũ quay lại, chỉ còn hai hướng có thể thoát ra. Hai huynh đệ Mạnh gia cùng Cố Đình chia ra mỗi người canh giữ một ngả, nhất định có thể chờ được người.
Thái tử nào phải kẻ ngốc, muốn làm việc lớn thì sao có thể không chuẩn bị? Hẳn là gã cũng có người lo dọn dẹp hậu quả. Cẩn thận một chút thì nhất định bắt được dấu vết.
Lần này Cố Đình coi như may mắn, đợi không lâu thì thấy thái tử đến.
Thái tử đi rất nhanh, mồ hôi lấm tấm đầy thái dương, lại đi vào một chỗ khá kín đáo, gã thở phào một hơi thật dài, có thể thấy rõ là đã nhẹ nhõm hơn.
Có một bóng người khác từ bên sườn tiến đến, tay cầm chiếc khăn gấm trắng tinh.
Thái tử nhận lấy khăn, lau mồ hôi trên người: "Ta có an toàn không?"
"Điện hạ bây giờ rất an toàn."
Cố Đình khựng lại.
Âm thanh kia lọt vào tai, trong trẻo, dễ nghe mà quen thuộc. Nhìn bóng dáng kia cũng thấy quen, dường như là người thường gặp...... Là ai?
"Trong cung yến có xảy ra việc gì bất ngờ không?"
"Không có, điện hạ giờ trở về cũng sẽ không khiến ai chú ý."
Hai người vừa nói chuyện vừa xoay người. Con ngươi Cố Đình chợt co rút chặt lại.
Giang Mộ Vân! Thì ra là hắn ta!
Hắn ta lại là người của thái tử sao! Trong cung yến lần này, hắn ta cũng có phần tham dự?
Chỉ ngạc nhiên trong chớp mắt, Cố Đình đã bình tĩnh lại. Cũng đúng thôi, cậu quên mất rằng, Giang Mộ Vân vốn dĩ giỏi dùng thủ đoạn lừa người, quan hệ sâu rộng, tâm cơ thâm trầm, làm sao lại có thể là kẻ không có mưu đồ? Con đường làm quan thế nào, trong lòng hắn ta sớm đã có tính toán!
Hơn nữa lúc này, Giang Mộ Vân lại đang làm việc ở Lại bộ!
Cố Đình vội tự kiểm điểm, một chuyện quan trọng thế này lại suýt bỏ quên. Nghĩ đến, càng thêm thương cảm cho kiếp trước, mắt mờ lòng dại, bao nhiêu chuyện quanh mình đều không thấy, chỉ một mực khao khát chút ấm áp, cuối cùng trái tim chân thành lại ném cho chó gặm.
Kiếp trước lúc này, cậu còn đang bận bịu cùng gia đình tranh cãi lục đục, chẳng chú ý nhiều việc, thật sự quen biết Giang Mộ Vân cũng là mấy năm sau. Khi ấy Giang Mộ Vân đã thành kẻ âm hiểm, mạnh mẽ, ngoài mặt cười, sau lưng thì toàn sát chiêu, giỏi nhất chính là ngầm đánh úp, không đánh mà thắng. Hóa ra ngay lúc này...... hắn ta đã là người của thái tử?
Thái tử nghe xong tình báo mới nhất của Giang Mộ Vân, nhanh chân đi về phía đại điện nơi đang mở yến: "Ta một mình vội vàng chạy đến đây vì nghe thấy động tĩnh khác thường, chưa chắc phía sau không có tên nào theo. Khanh có thể đi xem giúp ta một chút không?"
Giang Mộ Vân chắp tay cười: "Được dốc sức vì điện hạ, là vinh hạnh của thuộc hạ."
Thái tử gật đầu, rất hài lòng: "Ngươi rất tốt. Sau này việc lớn, còn phải trông cậy ngươi nhiều hơn."
"Điện hạ cứ yên tâm, mọi rắc rối, thuộc hạ đều có thể giải quyết thay ngài." Giang Mộ Vân đưa tay chỉ hướng: "Điện hạ mời đi bên này, phía trước đường thẳng, thuộc hạ xin cáo lui trước."
"Đi đi."
Thái tử rời đi, Cố Đình không thể đi theo. Vì cậu không biết võ, dễ bị thất thủ, dễ bị bắt, nhưng không sao, sẽ có người khác bám theo...... Chỉ cần hôm nay nhìn thấy Giang Mộ Vân, xác định hắn ta đứng trong phe này, thậm chí tham gia kế hoạch, như vậy đã đủ rồi.
Có nên thử thăm dò hắn ta không?
Cố Đình trong lòng hơi do dự.
Chưa kịp quyết định thì Giang Mộ Vân đột ngột đổi hướng, không đi theo thái tử như vừa nói, mà lại quay thẳng về phía Cố Đình!
Không kịp tránh, hai người bất ngờ chạm mặt.
Cố Đình dĩ nhiên biết Giang Mộ Vân sẽ kinh ngạc, bản thân cậu cũng không ngờ lại trùng hợp thế này. Đầu óc xoay rất nhanh, lập tức giành thế chủ động: "Sao ngươi lại ở đây! Ngươi theo ta tới à?" Cậu còn cảnh giác nhìn quanh.
Một câu hỏi như vậy khiến Giang Mộ Vân nghẹn lời.
Hắn ta nhìn Cố Đình, vội tự cân nhắc: người này đến trước hắn ta, có lẽ đã thấy hết vừa rồi...... Nếu thấy thì chắc chắn sẽ hoảng hốt bỏ chạy, chứ không thể bình thản chất vấn ngược lại như vậy.
Vậy hẳn chỉ là trùng hợp, Cố Đình vừa mới đến, chưa kịp thấy hết chuyện.
Giang Mộ Vân cẩn thận nhìn xa, thái tử đã đi khỏi, thân ảnh cũng không còn.
Trong lòng thở phào, tâm tư lại động. Nhìn Cố Đình, hắn ta nhè nhẹ thở dài: "Đình đệ, chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta?"
Cố Đình cũng thầm thở phào, biết hắn ta đã tin nên càng thêm bình tĩnh, hừ lạnh: "Nghe Giang công tử nói kìa, giữa ta với ngươi, đã từng có chuyện tha thứ hay không sao?"
Cậu đứng dưới ánh hoàng hôn, cả người phủ một lớp ánh vàng nhạt, nụ cười nhè nhẹ, gương mặt tuấn tú khiến Ngự Hoa Viên đầy xuân sắc cũng chẳng sánh được. Như thể cậu vừa từ năm tháng xưa kia bước ra, tan băng giá tuyết lạnh, mang theo cảnh xuân tươi đẹp, chỉ hơi lơ đãng thôi cũng đã ấm lòng người.
Giang Mộ Vân đột nhiên cảm thấy tim nhói đau, như thể có bảo vật quý giá nhất đang rời xa mình. Gần đây hắn ta luôn mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại: trong mơ có hắn ta và Cố Đình, cùng tuổi, cùng sự việc, khác biệt chỉ là, trong mơ Cố Đình luôn cười với hắn ta, trong lòng chỉ có hắn ta, mọi việc đều vì hắn ta, ước nguyện cả đời chỉ là ở bên hắn ta...... Nhưng trong mơ, hắn ta lại không biết trân trọng. Cho nên tỉnh dậy, cái tốt đẹp đó đã không còn.
Nghĩ kỹ lại, chẳng biết từ khi nào, hình bóng người kia đã khắc sâu vào tim hắn ta, chẳng thể quên. Trước kia không nhận ra, khi ở Cửu Nguyên nhìn thấy Cố Đình cùng Hoắc Diễm thì hắn ta cũng chẳng mảy may có cảm xúc gì, luôn nghĩ rằng vẫn còn kịp. Nhưng giờ...... ngoài hối hận vẫn chỉ là hối hận. Không giống lúc đầu, bây giờ nhìn thấy Cố Đình cùng Hoắc Diễm bên nhau, lòng hắn ta ê ẩm. Nhìn thấy Cố Đình lạnh nhạt với mình, hắn ta đau lòng vô cùng.
Đáng lẽ không nên quá tự tin, không nên làm Cố Đình tổn thương, càng không nên buông tay để cậu ngày càng xa, đến mức chẳng thể kéo về nữa.
Giang Mộ Vân thật sự muốn cứu vãn, không kìm được bước lên một bước, ánh mắt tha thiết: "Nếu nói...... Mọi chuyện trước đây đều là ta sai, ta nguyện sửa. Ngươi không thích, ta đều sửa. Ngươi có thể quay lại không?"
Đuôi mắt Cố Đình khẽ nhướng: "Lời này thật có ý tứ. Ngươi sai chỗ nào? Ta lại quay đầu cái gì?"
"Ngươi rõ ràng biết......" Giang Mộ Vân khẽ nhắm mắt, khi mở ra thì ánh mắt sáng trong: "Ngươi thông minh như vậy, sao lại không biết ta đang nói gì?"
Cố Đình chân thành lắc đầu: "Không, ta không biết ngươi đang nói gì."
Cậu cảm thấy bầu không khí lúc này thật gượng gạo. Vốn định nhân cơ hội dò xét, xem có thể moi ra được chút tin tức nào không, kết quả người ta lại muốn nói chuyện yêu đương? Là cậu phát điên hay Giang Mộ Vân lú lẫn rồi? Giờ cậu đã có Hoắc Diễm, sống rất hạnh phúc, cũng chẳng còn muốn điều tra gì nữa. Giang Mộ Vân rõ ràng đâu phải kiểu người sa vào tình ái, hôm nay ra đường không uống thuốc, hay đầu óc bị chó gặm mất rồi?
Giang Mộ Vân thì thật sự không cách nào bình tĩnh với chuyện cũ. Hắn ta cúi mắt nhìn bàn tay mình: "Trước kia không hiểu tình ái là gì, cứ nghĩ có thể khống chế tất cả, ai thích mình thì tự cao tự đại, chẳng hề để tâm. Về sau mới hiểu ra, ngay từ đầu ta đã sai. Thời gian cứ xoay vòng như vậy, phí công vô ích quá nhiều, ta vừa mới nhận ra, ta..."
Cố Đình hơi đau đầu: "Ngươi đừng nói nữa!"
Nhưng Giang Mộ Vân đã mở miệng thì tất nhiên phải nói hết: "Ta thích ngươi."
Cố Đình: ......
Thôi kệ, nói thì nói đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì, người khó chịu cũng chẳng phải cậu.
"Ta biết bỏ lỡ thì không thể quay đầu lại, chỉ là..." Giang Mộ Vân ánh mắt kiên định, giọng chậm rãi: "Ngươi có thể cho ta một cơ hội không?"
Cố Đình chẳng hề xúc động. Tình yêu vốn là thứ ích kỷ, khi ngươi thích một người, mặc kệ đối phương có đáp lại hay không, có thích ngươi hay không, ngươi vẫn thấy mình thật hèn mọn. Cái cảm giác yêu mà không có được, đau đớn biết bao. Nhưng khi ngươi không thích một người, cho dù người đó có đẹp cỡ nào, nói năng khéo léo cỡ nào, vì ngươi mà hy sinh bao nhiêu, lúc này có thương tâm đến đâu, cầu xin ngươi thế nào, ngươi vẫn chẳng cảm thấy gì.
Cậu nhìn Giang Mộ Vân, cười: "Không giả vờ?"
Giang Mộ Vân ngẩn ra, rồi cũng cười: "Xin lỗi."
Gần đây trong lòng hắn ta khổ sở, ngoài chuyện chính sự, hắn ta cũng không rảnh. Vẫn lặng lẽ chú ý đến Cố Đình, nhặt nhạnh những điều trước kia mình bỏ qua. Nhìn đi nhìn lại, hắn ta càng rõ ràng: những lời hoa mỹ kia có thể lừa người khác, nhưng không chiếm được Cố Đình. Nếu đã chấp nhất, đã muốn, thì nhất định phải đổi cách. Phải bỏ hết dối trá, bỏ hết kịch bản, học cách thẳng thắn, chân thành.
Cố Đình hỏi: "Vì sao ngươi muốn cơ hội là ta phải cho?"
Giang Mộ Vân cảm thấy chưa bao giờ mình hèn mọn thế này, giọng hơi khàn: "Vậy... ngươi cho không?"
Cố Đình không nói cho, cũng không nói không cho. Cậu nhìn đối phương từ trên xuống dưới: "Ngươi trông có vẻ không giống như trước kia nữa."
Giang Mộ Vân cười khổ: "Ngươi quá thông minh, quá tốt đẹp, ta không thay đổi thì e rằng chẳng còn cơ hội."
Cố Đình: "Ngươi vậy mà bắt đầu nói thật với ta."
Giang Mộ Vân: "Bởi vì ngươi muốn nghe."
Nói vài câu thật lòng thì có gì khó? Cố Đình muốn, hắn ta có thể nói.
"À?" Đời trước đã ở bên nhau rất lâu, Cố Đình hiểu Giang Mộ Vân quá rõ. Chỉ cần nhìn mặt là biết hắn ta đang nghĩ gì. Khóe môi càng cong sâu hơn: "Chúng ta bàn một vấn đề. Ai cũng có bí mật, ngươi có, ta cũng có. Trong lòng mỗi người đều có một bảng xếp hạng. Ta muốn nghe bí mật đứng thứ hai trong lòng ngươi. Ngươi có thể nói cho ta không?"
Ngón tay Giang Mộ Vân lập tức căng chặt, rất lâu sau mới thốt ra hai chữ: "Xin lỗi."
Cố Đình buông tay: "Thấy chưa, ta muốn biết cũng chẳng phải bí mật lớn nhất của ngươi, vậy mà ngươi còn keo kiệt thế này. Giang công tử, thành ý của ngươi chỉ có vậy thôi sao, cáo từ!"
Cố Đình đã hiểu, có những chuyện Giang Mộ Vân sẽ không bao giờ nói. Tâm tư hắn ta kín đáo, lừa thế nào cũng không nói ra. Thôi khỏi mất thời gian.
"Đừng đi..."
Giọng Giang Mộ Vân khẽ khàng, nghe như cầu xin. Nhưng Cố Đình dĩ nhiên chẳng để ý, lập tức xoay người bước đi, không dừng lại nửa bước.
"Ta bảo ngươi đừng đi!"
Giang Mộ Vân bất ngờ chụp lấy Cố Đình, đẩy mạnh cậu ép vào tường.
Cố Đình không kịp phản ứng, thoáng chốc bị khống chế, cổ tay có phần hơi đau.
Ánh mắt Giang Mộ Vân tối tăm, đầy lệ khí: "Tại sao ngươi không thể ngoan ngoãn nghe lời một lần!"
Cố Đình vừa định rút ám khí giấu trong tay ra, cổ tay đã nhẹ bẫng. Giang Mộ Vân đã bị hất mạnh, cả người bị ném xuống đất, tư thế chật vật vô cùng, chẳng còn chút dáng vẻ tao nhã nào, giống hệt một con chó hoang.
Người vừa đến là Đình Diệp, không chỉ hất Giang Mộ Vân ra mà còn ngồi xổm ngay trước mặt hắn ta, ánh mắt lạnh lùng: "Giang đại nhân, ở cung yến của hoàng thượng mà dám ra tay, xem ra con đường làm quan của ngươi đi tới đây là đủ rồi, cảm thấy những cách chết khác không đủ đặc sắc à?"
Nhìn ra được Đình Diệp đang rất tức giận, lo sợ sẽ gây ra chuyện ngoài ý muốn, Cố Đình vội kéo: "Ta không sao, thật sự đấy!"
Cậu nói thật, bởi cậu với Giang Mộ Vân vốn không biết võ công. Đánh nhau thì chẳng ai hơn ai, chỉ là lúc nãy cậu sơ ý nên mới bị thiệt, chứ chậm một nhịp thì chưa chắc ai hạ được ai. Hơn nữa, người hầu của cậu vẫn ở ngay bên cạnh, không thể để cậu gặp chuyện. Chỉ là tất cả xảy ra quá nhanh, chưa kịp phản ứng.
Đình Diệp cũng biết đây là nơi nào, không thể gây ầm ĩ, lập tức đè nén lửa giận: "Nam nhân của ngươi đâu? Lại để mặc cho ngươi bị người ta ức h**p thế này sao?"
Cố Đình lập tức đỏ mặt, câu nói này...
"Ngài ấy sắp tới ngay thôi."
Đình Diệp hừ một tiếng, không thèm để ý tới Cố Đình, xách cổ áo Giang Mộ Vân: "Mấy trò mèo của ngươi, đừng tưởng người khác không biết. Cái gọi là an toàn của ngươi chẳng qua chỉ là người khác lười quan tâm ——"
Giang Mộ Vân ho sặc sụa mấy tiếng, đôi mắt run lên, nhìn Cố Đình rồi lại nhìn Đình Diệp: "Các ngươi ——"
Đình Diệp tát cho hắn ta một cái: "Mấy thứ tâm tư bẩn thỉu đó mau thu lại đi! Tưởng ai cũng giống ngươi chắc? Ta cảnh cáo ngươi, sau này phải biết tôn trọng, dám chạm vào một ngón tay của Đình Đình nữa thì ——"
Hắn ta bóp nát một hòn đá ngay trong tay.
Đây là loại đe dọa gì, tất cả đều hiểu.
Trong lòng Giang Mộ Vân cuộn trào, có chút không hiểu tình thế trước mắt rốt cuộc là thế nào. Gã ta tự nhận mình vẫn luôn để mắt đến Cố Đình, biết rõ gần đây Cố Đình làm gì, muốn đạt được gì, nhưng chưa từng nghe nói Cố Đình lại thân cận với Đình Diệp!
Rốt cuộc gã ta đã bỏ sót điều gì!
Đôi bên đang giằng co thì bên cạnh chợt vang lên một giọng nói: "Các ngươi đang làm gì đó?"
Mấy người quay đầu nhìn, chỉ thấy tóc búi ngọc quan, ánh vàng lấp lánh, khí thế cao quý — là nhị hoàng tử.
Gặp liên tiếp những "kinh hỉ" thế này, Cố Đình quả thật không ngờ tới, vội kéo Đình Diệp, cung kính hành lễ: "Tham kiến nhị hoàng tử điện hạ."
Giang Mộ Vân tự nhiên cũng chậm rãi đứng lên, cho dù mặt mũi nhếch nhác, vẫn cố giữ dáng vẻ quân tử phong nhã: "Tham kiến nhị hoàng tử điện hạ."
Nhị hoàng tử nheo mắt: "Các ngươi đang gây chuyện ở đây à?"
"Cũng không có, chỉ là Giang đại nhân không cẩn thận ngã, hạ quan đang muốn đỡ dậy thôi." Đình Diệp vừa nói, vừa liếc Giang Mộ Vân một cái đầy uy h**p: "Giang đại nhân, có đúng thế không?"
Lời uy h**p rõ ràng như vậy, Giang Mộ Vân sao có thể không hiểu. Tình thế trước mắt gã ta cũng nắm rõ, đành chậm rãi đáp: "Đúng là như vậy, làm nhị hoàng tử điện hạ chê cười rồi."
Tuy bầu không khí có chút quái lạ, nhưng hai bên đều tỏ ra không có gì, chỉ là hiểu lầm. Nhị hoàng tử cũng không tiện truy cứu thêm: "Ta có việc muốn thương lượng với thái tử, nhưng trên tiệc lại không thấy người, lần theo hướng mà tìm, không ngờ chưa gặp được thái tử thì lại gặp các ngươi ——"
Câu này quả thật ẩn ý, phảng phất như có chút nghi ngờ bọn họ cùng phe với thái tử, đang mưu tính chuyện gì đó.
Cố Đình lập tức đẩy Giang Mộ Vân ra, không hề do dự: "Đình đại nhân mới vừa đến, lúc thảo dân lại đây thì chỉ thấy Giang đại nhân, nếu thái tử từng đi qua đây, vậy thì có khả năng nhất là Giang đại nhân đã gặp, ngoài Giang đại nhân thì chắc không còn ai khác."
Đuôi mắt nhị hoàng tử nheo lại, ánh mắt cũng trở nên nặng nề áp tới: "Giang đại nhân?"