Dư Ôn tiến tới nằm lên ghế sofa nhưng lại giả vờ không nghe thấy gì hết.
Chỉ là cô không có chỗ nào để đi cho nên mới cùng Quý Nam Uyên tới đây, điều đó cũng không đại biểu rằng cô đã tha thứ cho tên lưu manh này.
Dư Ôn nhìn lên giấy dán tường trên trần nhà, tầm mắt theo hình thù đa dạng của giấy dán tường mà chuyển động, trong đầu xoẹt qua một loạt ký ức, lúc thì nghĩ đến Phùng ma đầu, lúc thì nghĩ đến Khổng Khang Tuấn, lúc thì nghĩ đến phòng vẽ tranh, sau cùng lại nghĩ đến…hình ảnh dâm mĩ trong hẻm nhỏ u tối.
Bên tai truyền đến âm thanh sàn sạt.
Cô nghiêng đầu nhìn, không biết khi nào mà Quý Nam Uyên đã đem giá vẽ vào phòng khách, ngồi ở đó nhìn khuôn mặt cô rồi lại nhìn giấy vẽ
Không thể phủ nhận rằng Quý Nam Uyên lớn lên rất tuấn tú, là cái loại mang đến cảm giác vô cùng thoải mái.
Anh ngồi trên ghế, một chân duỗi thẳng ra phía trước, một chân gác phía dưới giá vẽ, tay phải khẽ nâng dừng trên giấy phác hoạ, ngòi bút phát ra tiếng vang sàn sạt.
Có cảm giác như đang bị thôi miên.
Dư Ôn bất giác ngủ mất.
Khi tỉnh lại thì trời đã tối, cô sửng sốt ngồi dậy thì phát hiện trên người đắp một cái chăn mỏng.
Đèn ở ban công phát sáng.
Cô đứng lên, nương theo ánh đèn chiếu xuống có thể thấy giá vẽ ở ban công, trên đó là một nhân vật đã phác họa xong.
Dư Ôn mang giày rồi đến gần, nhân vật trong bức tranh đang nằm trên sofa, nhắm nghiền hai mắt, ngủ một cách bình yên và điềm tĩnh. Gương mặt kia được phác họa rất tinh xảo, cái mũi nhỏ, môi hơi dẩu, vừa sinh động vừa chân thật.
Góc bên phải của bức tranh có ký danh: Quý
Dư Ôn ngạc nhiên mà nhìn, không thể tin được đây là do Quý Nam Uyên vẽ ra.
Anh ta chỉ là một người mẫu khỏa thân nhưng lại có thể đạt đến trình độ này sao!
Còn nói cái gì mà so với cô tốt hơn một chút, rõ ràng là rất nhiều chút.
“Thế nào?” Quý Nam Uyên bất ngờ đi tới, trên khuôn mặt còn đeo kính.
Dư Ôn quay đầu lại, cố tình chuyển đề tài, “Anh bị cận thị sao?”
Quý Nam Uyên gỡ kính xuống để lên bàn trà. Đi đến trước mặt Dư Ôn, ngón tay nắm lấy cằm cô xoay lại để cho cô nhìn bức tranh kia rồi lại hỏi.
“Thế nào?”
Lòng bàn tay khô ráo, lực đạo không mạnh.
Nhưng Dư Ôn nhớ rất rõ những ngón tay này khi đó đã từng xuất nhập vào miệng huyệt cô.
Đạt tới từng đợi khoái cảm.
Dư Ôn nghiêng đầu muốn tránh nhưng không được.
“Cũng như nhau thôi.”
“Như nhau?” Anh nhướng mày.
Dư Ôn lùi về phía sau một bước, đứng ở khoảng cách an toàn mới dám nhìn Quý Nam Uyên nói, “Cũng không tồi, được chưa.”
Ánh mắt Quý Nam Uyên dừng trên mặt cô, cặp mắt đó ở trong màn đêm như lóe sáng, “Cô cởi hết ra đi, tôi sẽ vẽ càng đẹp hơn.”
Dư Ôn: “……”
Cô nhịn không được mà mắng một tiếng, “Anh có bệnh phải không?” Rồi đi đến sofa cầm lấy di động, “Tôi về đây.”
Quý Nam Uyên ở phía sau hỏi, “Tâm tình tốt rồi sao?”
“Không tốt, rất xấu.” Dư Ôn quay đầu lại liếc một cái, “Đặc biệt là lúc ở gần anh tâm trạng tôi vô cùng xấu.”
Quý Nam Uyên cười nhẹ, “Phải vậy không?”
Anh đi tới vài bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Khoảng cách quá gần khiến Dư Ôn vô thức lùi về phía sau, không cẩn thận ngã ngồi trên sô pha. Vừa muốn đứng lên đã bị anh đè thấp vai xuống.
“Vậy thì làm chút chuyện cho tâm tình cô tốt hơn đi.”
Dư Ôn nghe vậy lập tức đứng dậy muốn tránh thì chân anh đã áp tới, hơi thở nóng rực phun bên tai, môi lưỡi nóng bỏng ngậm lấy vành tai mẫn cảm.
Âm thanh liếm mút bị phóng đại lên mấy chục lần. Dư Ôn duỗi tay muốn đẩy Quý Nam Uyên ra lại bị anh nắm lấy đè ở đỉnh đầu.
Cô lớn tiếng kêu, “Quý Nam Uyên anh là đồ khốn nạn!”
Quý Nam Uyên thấp giọng cười.
Bàn tay thăm tiến vào trong quần áo cô, đẩy nội y lên, ngón tay khảy khảy đầu v* phấn nộn.
Anh cúi người nhẹ nhàng liếm láp lỗ tai cô rồi thấp giọng nói.
“Cô cho rằng tôi đưa cô đến đây là muốn làm gì?”
Ngón tay dùng sức mà niết đầu v* cách lớp áo mỏng khiến Dư Ôn thở phì phò.
Cô kêu lên, giọng nói có chút run rẩy “Quý Nam Uyên… Thả… Tôi…. Ra!.”
Anh ngậm lấy đầu v* mẫn cảm kia, nhẹ nhàng cắn một cái, lại nghe được tiếng nức nở của Dư Ôn.
Âm thanh càng trầm hơn.
“Cô nói không sai.”
“Tôi muốn thao cô.”