Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Chương 12

Cả người Dư Ôn run lên, cô khóc lóc cầu xin, “Quý Nam Uyên… Anh đừng để tôi phải chán ghét anh… A…”

“Chán ghét?” Đôi chân dài của Quý Nam Uyên đè nặng lên người Dư Ôn, anh dùng một tay cởi áo thun phía trên xuống rồi áp cả người lên trên cơ thể cô, bờ môi mỏng sát lại gần, vươn đầu lưỡi ngậm mút vành tai mẫn cảm, âm thanh khàn khàn vang lên, “Tôi sẽ làm cô thích.”

Bàn tay anh tựa như mang theo ma lực, từng tấc da thịt bị chạm vào tạo ra vô số luồng nhiệt nóng bỏng. Ngón tay dừng lại ở đầu v*, vừa xoa bóp vừa khảy khảy, chỉ mới làm vài cái mà phía dưới của Dư Ôn đã ướt đẫm.

Cô kẹp chặt chân lại, cả người run rẩy kịch liệt, trong miệng phát ra tiếng khóc nghe như tiếng thở dốc.

Một bàn tay của Quý Nam Uyên thăm tiến vào vùng giữa hai chân cô, cách lớp quần lót sờ đến một mảnh ướt nhẹp d*m thủy. Anh dùng tay quẹt một chút rồi bôi lên đầu v* phấn nộn, đánh vòng xung quanh.

Một bàn tay khác lại lần nữa chui vào nơi kín đáo, ở bên ngoài moi lộng vài cái rồi vén quần lót sang một bên, sờ tới nơi phun ra d*m thủy ấm áp.

Cả người Dư Ôn cong lên, nức nở kêu, “Quý Nam Uyên… Anh… Đi ra ngoài… A…”

Cô dùng tay đẩy anh ra nhưng trên dưới đều đã thất thủ, khoái cảm không ngừng chạy dài từ da đầu truyền đi khắp cơ thể. Dư Ôn bị ép đến khóc ra tiếng, phía dưới lại càng hư không ngứa ngáy đến lợi hại.

Ngón tay của Quý Nam Uyên bị d*m thủy làm cho ướt đẫm, anh vuốt ve vài cái rồi đưa ngón tay chen vào nơi ấm áp hơn, tiến quân thần tốc, dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của cô, không ngừng ấn vào.

Dư Ôn dùng sức bóp chặt lấy hai tay anh, bắt đầu khóc thành tiếng, cơ thể càng run hơn.

Không quá một phút sau cô liền hét lên, bụng nhỏ co rút vài cái, một cổ d*m thủy phun ra, dính toàn bộ lên tay Quý Nam Uyên.

Nương theo ánh đèn ban công mà anh có thể nhìn rõ mảng dính nhớp trong lòng bàn tay rồi cười nhẹ nói: “Chỉ mới dùng ngón tay đã cao trào rồi, vậy thì lúc bị thao không biết còn muốn lên đỉnh bao nhiêu lần đây.”

Dư Ôn nghe xong lời này mới phản ứng lại, anh ta không có nói giỡn, anh ta là thật sự muốn thao cô.

Dư Ôn sợ đến mức đứng dậy muốn trốn nhưng cô vừa mới tới cao trào nên cả hai chân đều mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống, cả đầu chôn vào giữa hai chân anh. Cự vật dữ tợn kia đã sớm thức tỉnh, cách lớp quần thể thao mà cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng từ nó.

“Gấp chờ không nổi sao?” Quý Nam Uyên cong môi, thuận thế cởi quần, móc dương v*t từ trong quần lót ra.

Dư Ôn hoảng hốt né tránh lại bị anh chế trụ đầu lại.

“Không cần ——” cô giãy giụa.

Quý Nam Uyên đỡ dương v*t để bên môi cô. Dư Ôn bị sức nóng của đồ vật kia làm cả người run lên, theo bản năng che miệng lại, “Anh tránh ra…”

Quý Nam Uyên thấy Dư Ôn phản kháng nên cũng buông tay giữ sau đầu cô ra, thay vào đó là nằm lấy vòng eo mảnh khảnh, xoay người đè lên trên cơ thể cô.

“Lần sau đi.” Anh nói.

Dư Ôn khóc lóc đẩy Quý Nam Uyên ra nhưng không thành, cả người bị anh đè ở dưới thân.

Khi quần bị cởi xuống, cô đã khóc to thành tiếng, “Quý Nam Uyên… Tôi chán ghét anh… Không cần…”

Ngay sau đó là quần lót.

Một vật cứng rắn nóng rực để ở trước cửa mình.

Dư Ôn sợ tới mức giãy giụa vô cùng mạnh mẽ, hai chân dùng sức đánh đá Quý Nam Uyên, lại bị anh dễ dàng bắt lấy, thuận thế để bên eo, đem chân cô mở càng rộng.

“Không… A ——”

Dư Ôn còn đang giãy giụa thì cự vật kia đã đỉnh vào, xuyên qua tầng tầng thịt mềm, đâm thẳng vào trong cơ thể cô.

Tuy rằng Dư Ôn đã tiết ra nhiều d*m thủy nhưng bởi vì kích cỡ quá lớn, Quý Nam Uyên tiến vào vẫn có chút khó khăn.

“Chậc, chặt như vậy.” Anh thở phì phò, rút côn th*t ra một chút rồi lại nương theo d*m thủy chảy ra lần nữa mà đỉnh vào.

Chờ đến khi toàn bộ dương v*t đều cắm vào thì lúc này Quý Nam Uyên mới phát ra một tiếng thở dốc thoải mái.

Dư Ôn không chịu nổi cảm giác căng trướng này liền khóc lóc kêu lên, “Anh đi ra ngoài a… Thật trướng…”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bình Luận (0)
Comment