Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Chương 32

Dư Ôn thẹn quá hóa giận, “Quý Nam Uyên, anh có biết xấu hổ hay không!”

“Nơi này cách âm quá kém.” Quý Nam Uyên cười cười nhìn cô.

Dư Ôn tức giận đến mức tiến lên đánh anh một cái, “Anh cút xéo ngay cho tôi!”

Quý Nam Uyên nắm lấy tay cô kéo vào trong phòng, dùng chân đá một cái cho cửa đóng lại, rồi đem người đè lên.

Dư Ôn che miệng lại, “Quý Nam Uyên! Anh! Anh dám!”

“Dám cái gì?” Quý Nam Uyên chống tay lên cửa, cúi người nhìn cô, “Thao em ở đây?”

Dư Ôn duỗi tay muốn đẩy anh ra nhưng lại không đủ sức.

Quý Nam Uyên cầm hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, cúi người ngậm lấy cánh môi đỏ mọng.

“Không…” Dư Ôn vặn vẹo giãy giụa.

Hai chân anh kẹp chặt lấy người cô, dùng một tay luồn vào trong áo, cởi nút thắt nội y, dễ dàng nắm lấy một bên nhũ thịt no đủ, ngón tay khảy khảy lên đầu v* đã đứng thẳng.

Cơ thể Dư Ôn mềm nhũn, âm thanh phát ra từ trong miệng cũng dần thay đổi.

Quý Nam Uyên cúi người ngậm lấy đầu v* phần nộn cách một lớp áo, đầu lưỡi quét mạnh qua.

Dư Ôn run lên, “Quý Nam Uyên…”

Một tay anh xốc áo cô lên, há miệng ngậm lấy toàn bộ nhũ thịt, đầu lưỡi liếm láp, gặm cắn núm vú bỏ bừng, giọng nói khàn khàn trầm thấp, “Ở trên xe đã muốn liếm.”

Phía dưới của Dư Ôn ướt đẫm khiến cô xấu hổ kẹp chặt chân hai chân

Anh đưa tay cởi nút quần dài của cô, cách lớp quần lót sờ đến một mảnh thấm ướt.

“Ra nhiều nước như vậy sao?”

Quý Nam Uyên kéo quần lót mỏng manh sang một bên, ngón tay chui vào trong nơi ướt nóng hầm hập chảy đầy d*m thủy, đầu ngón tay khảy khảy vào mảng thịt mềm nhô lên.

Dư Ôn cấu chặt vào cánh tay anh, miệng nức nở kêu, “Không cần…”

Nhưng ngón tay kia đã chui vào bên trong, cơ thể cô dính sát lên ván cửa, liên tục thở hổn hển dồn dập.

Quý Nam Uyên cúi đầu ngậm lấy nhũ thịt trắng nõn, cắn nhẹ rồi liếm láp, một tay khác nhanh chóng đâm thọc moi lộng trong cơ thể cô. Không đến một phút sau, Dư Ôn liền cao trào, d*m thủy phun ra đầy lòng bàn tay anh.

Cơ thể cô mềm nhũn, hai chân không còn chút sức nào mà khuỵu xuống.

Quý Nam Uyên lại đem người bế lên, đè trên ván cửa, kéo hẳn quần lót cô xuống, móc dương v*t ra, nhắm ngay miệng huyệt mà đỉnh vào.

Dư Ôn ngửa đầu ra sau, hét một tiếng, “Quý Nam Uyên…”

Mặc dù d*m thủy chảy ra rất nhiều, nhưng kích cỡ của Quý Nam Uyên quá lớn, đi vào rất khó khăn, anh nhéo nhéo vòng eo mềm mại của cô, “Thả lỏng một chút.”

Dư Ôn chỉ cần nghĩ đến việc cự vật thô to kia cắm rút trong cơ thể mình liền run lẩy bẩy, “Không được… Giáo viên tới điểm danh… A…”

Quy đầu lập tức đỉnh vào, lời nói còn chưa dứt của Dư Ôn trực tiếp nghẹn ở cổ họng, cô nức nở kêu, “Muốn hỏng rồi… Quý Nam Uyên…”

“Không hỏng được đâu.” Quý Nam Uyên cúi đầu hôn lên môi cô, tinh thần càng thêm hăng hái mà cắm nguyên cây đi vào, anh sung sướng thở dài, “Chỉ mới có mấy ngày không thao mà đã kẹp chặt như vậy.”

Dư Ôn bị cắm đến mức khóc nức nở.

Quý Nam Uyên vòng tay cô ra sau cổ, rồi lại nâng một chân cô lên, bắt đầu tấn công kịch liệt vào hoa huy*t mẫn cảm, ván cửa bị đâm đến chấn động.

Dư Ôn nhỏ giọng rên rỉ, “Nhẹ một chút… Sẽ bị nghe thấy mất……”

Quý Nam Uyên xoay người nhìn xung quanh, nhà nghỉ không tốt bằng khách sạn, đồ vật trong phòng rất sơ sài, chỉ có hai cái giường đơn, ngay cả bàn cũng không có, sàn nhà làm bằng gỗ, lúc đi phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.

“Em ngủ ở giường nào?” Anh bế cô lên, vừa cắm vừa đi về phía giường đơn.

Dư Ôn run run ôm chặt cổ anh.

Quý Nam Uyên chọn giường phía ngoài rồi đặt Dư Ôn xuống, cả người anh đè lên cơ thể cô, gấp không chờ nổi mà nhanh chóng thọc vào rút ra.
Bình Luận (0)
Comment