Khoái cảm mãnh liệt khiến Dư Ôn cong người, liên tục rên rỉ.
Quý Nam Uyên cười nhẹ, cúi đầu hôn lên môi cô, “Kêu lớn tiếng như vậy là sợ người khác không nghe không sao?”
Lúc này trên khuôn mặt Dư Ôn toàn là nước mắt, cô chống hai tay lên ngực Quý Nam Uyên, thoải mái đến mức ý thức mơ hồ, không ngừng kêu tên anh.
“Quý Nam Uyên…”
Quý Nam Uyên cố định hai tay cô ở đỉnh đầu, vừa hung hăng cắm rút vừa nhỏ giọng hỏi, “Hử? Anh làm em không sướng sao?”
Quá sướng.
Sướng muốn chết mất.
Khi Dư Ôn cao trào, cả người cô đều run rẩy kịch liệt, cố sức cắn chặt chăn rồi thét chói tai ra tiếng, nước từ khóe mắt chảy xuống.
d*m thủy phun ướt một mảnh khăn trải giường.
Quý Nam Uyên sờ lên mông cô, d*m thủy làm ướt cả bàn tay anh, “Ra nhiều nước như vậy, buổi tối làm sao ngủ đây.”
Cơ thể Dư Ôn còn đang run bần bật.
Quý Nam Uyên đem người bế lên, để cô đứng trên mặt đất, nửa người trên ghé vào giường, từ đằng sau nện vào.
Dư Ôn bị cắm đến run rẩy kêu một tiếng, cả người ngã xuống giường.
Quý Nam Uyên nâng mông cô cao lên, để lưng hạ thấp xuống rồi mới giữ chặt hai bên eo cô mà thúc thật mạnh vào.
Cả khuôn mặt Dư Ôn đều chôn trong khăn trải giường, rên rỉ kêu không ngừng.
“Lạch cạch lạch cạch” âm thanh vang vọng khắp phòng.
Ngoài hành lang dài có người la lên, “Tới giờ giáo viên điểm danh!”
Dư Ôn gấp gáp bò dậy, duỗi tay đẩy người phía sau ra, “Quý Nam Uyên… Điểm danh…”
Quý Nam Uyên kéo hai tay cô đè ở mông rồi đẩy nhanh tốc độ, cắm vừa sâu vừa mạnh khiến Dư Ôn khóc lên, khoái cảm mãnh liệt xâm nhập vào trong đại não, toàn bộ phần dưới eo cô không thể khống chế được mà run run.
“A a a…” Khi cao trào tiến đến, Dư Ôn chôn mặt vào trong khăn trải giường thét chói tai.
Quý Nam Uyên bị tiểu huyệt co rút lại kẹp đến muốn tước vũ khí đầu hàng, nhanh chóng cắm mười mấy cái cuối cùng rồi mới rút ra, bắn tinh phùn phụt lên mặt đất.
Anh liên tục thở dốc, lật người Dư Ôn lại, cúi đầu hôn lên môi cô.
Dư Ôn thất thần nhìn lên trần nhà, cả người đầy mồ hôi, đến tóc cũng đã ướt đẫm.
Quý Nam Uyên gãi gãi cằm cô, “Đi tắm nhé?”
“Không…” Dư Ôn gắng sức bò dậy, run rẩy mặc quần vào, “Giáo viên…Điểm danh…”
Quý Nam Uyên cười nhẹ, “Vậy em đi đi.”
Anh mặc quần áo rồi đi ra ngoài tìm cây lau nhà để lau d*m thủy dính trên sàn.
Dư Ôn vừa xấu hổ vừa tức giận mà trừng mắt nhìn bãi d*m thủy cùng tinh dịch trên mặt đất, hai bên tai bắt đầu đỏ ửng.
Sau khi cô mặc xong quần áo cũng không thèm liếc nhìn Quý Nam Uyên một cái, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Ngoài cửa nhà nghỉ mọi người sớm tập hợp, hai chân Dư Ôn lại đang mềm nhũn khiến tướng đi nhìn rất kỳ lạ, cô vừa thấy mọi người liền thay đổi trạng thái, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đứng bên cạnh Khổng Tiện Nghi.
Phùng Xuân Lệ thấy người đã đến đông đủ liền thông báo về thời gian tập hợp của ngày mai và dặn dò buổi tối khóa cửa cẩn thận các thứ, sau đó mới để mọi người về phòng.
Dư Ôn thiếu chút nữa chịu đựng không nổi mà ngã ra đất, sau khi giải tán lập tức tới ghế ở đại sảnh ngồi xuống, “Chỗ này có đồ uống lạnh không? Tiểu Khổng Tước ~ mua giùm tớ với.”
“Tưởng dễ sao! Cậu có biết lần này trường chúng ta tới đây bao nhiêu người không? Cả cửa hàng đều bị người ta quét sạch. Lúc tớ tới xém chút nữa bị đè chết” Khổng Tiện Nghi móc ra một cây kẹo cao su, “Chỉ mua được cái này thôi.”
Dư Ôn tuyệt vọng thở dài.
Khổng Tiện Nghi ái muội nhìn cô, “Hai người vừa mới làm gì vậy? Sao đầu cậu đầy mồ hôi thế?”
Dư Ôn liếc Khổng Tiện Nghi một cái, “Tớ nói tớ vừa mới ở trong phòng lau nhà cậu tin không?”
“Không tin.” Khổng Tiện Nghi lắc đầu, “Nói Quý Nam Uyên lau nhà thì tớ tin, nhưng vì cái gì mà phải lau chứ? Sàn nhà dơ hay vẫn là…?”
Dư Ôn nghe không nổi nữa, xoay người muốn lên lầu.
“Ai! Cậu chạy cái gì a?” Khổng Tiện Nghi đuổi theo, “Không phải hai người…”
Dư Ôn thề thốt phủ nhận, “Không có!”
Còn chưa dứt lời thì Quý Nam Uyên đã từ trên lầu cầm cây lau nhà đi xuống, khi nhìn thấy cô liền nhướng mày nói, “Em có mang khăn trải giường mới không? Cái kia ướt rồi, buổi tối không thể ngủ ở đó được.”
Dư Ôn: “…”
Khổng Tiện Nghi: “… Wow.”