Suốt cả tối hôm đó Dư Ôn đều chôn người ở trên giường làm tử thi.
Khổng Tiện Nghi nằm bên cạnh cố ý hỏi, “Tiểu Dư, cậu làm sao vậy? Để ý tớ một chút đi! Vì sao phải đổi khăn trải giường? Vì sao Quý Nam Uyên phải đi lau sàn?”
Dư Ôn gào kêu một tiếng, “Khổng Tiện Nghi!”
“Cái gì?”
“Hu hu hu…” Dư Ôn giả khóc, “Tớ muốn giết Quý Nam Uyên!”
“Giết anh ta làm gì chứ?” Khổng Tiện Nghi cười cười, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhanh chóng ngồi dậy hỏi, “Cậu có biết trong túi của Quý Nam Uyên đựng cái gì không?”
“Cái gì?”
“Tớ phát hiện Quý Nam Uyên quả thực là người biết làm ra tiền nha. Anh ta mang theo một túi toàn chai xịt côn trùng, một bình nhỏ là hai mươi tệ, thời điểm ăn cơm trưa bày hết ra bàn, không đến mười phút sau đã bị đám nữ sinh kia mua sạch.” Khổng Tiện Nghi nói đến đây liền kinh ngạc cảm thán không thôi, “Không những vậy, anh ta còn bán áo mưa dùng một lần để trong cái bao nhỏ, nói là ngày mai mưa to, phụ nữ thường không thích mang đồ vật nặng, cho nên cả đám bu lại tranh nhau mua. Quý Nam Uyên thật sự quá đỉnh, đi đến chỗ nào cũng biết cách để kiếm tiền. Tiểu Dư, cậu về sau đi theo anh ta, tuyệt đối không lo chết đói.”
Dư Ôn trợn trắng mắt, “Hừ, chỉ giỏi gạt người khác! Làm sao anh ta biết ngày mai có mưa hay không?”
“Ngày mai trời đầy mây, không biết là nắng hay mưa, nhưng Quý Nam Uyên đã nói là có bão, thì khẳng định sẽ có bão.” Khổng Tiện Nghi chắc chắn mà nói, “Chúng ta phải tin tưởng anh ấy.”
“Đồ ngốc.” Dư Ôn liếc Khổng Tiện Nghi một cái, “Ngủ đi.”
Đêm nay giấc ngủ của Dư Ôn vẫn không tốt lắm, có thể là do giường ở nhà nghỉ quá cứng, cũng có thể là do hoàn cảnh lạ lẫm, hoặc cũng có thể là bởi vì… Cô lại mơ thấy Quý Nam Uyên.
Anh gãi cằm cô rồi hỏi, “Dư Ôn, có phải em cũng có chút thích anh?”
“Không có!” Dư Ôn thề thốt phủ nhận, “Anh đừng có tự luyến!”
Quý Nam Uyên cười nhẹ, “Nói dối, nếu không thích thì tại sao lại trộm vẽ anh?”
Dư Ôn quay đầu liền thấy toàn bộ tranh trên giá vẽ đều là cảnh sắc tình, hai người ở trên bàn, ở trên giường, hoặc là ở trên ghế làm tình.
“Không có… Không phải tôi vẽ…” Dư Ôn còn đang muốn ngụy biện, lại thấy trên tranh có ký tên, hai chữ Dư Ôn thình lình đập vào mắt, “Sao có thể… Tôi… Tôi không có…”
Dư Ôn hoảng loạn, “Tôi…”
Quý Nam Uyên kéo cô vào trong lòng ngực, “Nói, thích anh.”
Dư Ôn mở miệng muốn phản bác thì Quý Nam Uyên lại cúi đầu hôn lên môi cô.
“Dậy đi –” Khổng Tiện Nghi một tay đem Dư Ôn lay tỉnh.
Khi cô mở mắt ra vẫn còn ngẩn ngơ phát ngốc.
Hóa ra là mơ.
Đúng vậy, chỉ là mơ mà thôi.
Ăn sáng xong, mọi người tập hợp trước cửa nhà nghỉ rồi đi theo giáo viên lên núi Bạch Hồ.
Dư Ôn cầm giá vẽ, đeo thêm cái balo nhỏ đằng sau, miệng nhai kẹo cao su, xoay người lơ đãng mà nhìn đám người xung quanh, không thấy Quý Nam Uyên.
Khổng Tiện Nghi thò đầu qua hỏi, “Tìm Quý Nam Uyên sao?”
“Tìm anh ta làm gì chứ?” Dư Ôn nhíu mày, “Tớ đang xem khi nào giáo viên mới đi.”
Khổng Tiện Nghi chọc chọc cánh tay của Dư Ôn, “Mới sáng sớm Quý Nam Uyên đã đi rồi.”
“À.” Dư Ôn cúi đầu nhìn xuống đất, dùng chân nghịch cát.
“Nghe nói có người muốn mua tranh mặt trời mọc nên rạng sáng khoảng 4 giờ anh ấy đã xuất phát rồi.”
Bỗng nhiên Khổng Tiện Nghi nhớ tới cái gì đó, vỗ vỗ bả vai Dư Ôn hỏi, “Đúng rồi, cậu đã xem qua tranh Quý Nam Uyên vẽ chưa?… Anh ấy vẽ tranh lợi hại lắm nha, tớ từ chỗ của Phùng ma đầu thấy được hai bức, thật sự, nhìn mà sợ ngây người…. Nghe nói là anh ấy học thành tài trong một năm, cái trình độ này quả thật là được ông trời ban cho.”
Đã xem qua.
Dư Ôn không có gì để phản bác, trong đầu cô hiện lên bức tranh Quý Nam Uyên vẽ về cô.
Khó có thể tưởng tượng.
Anh học thành tài trong một năm.
Lúc này ý chí chiến đấu của Dư Ôn lại cháy phừng phực lên.