Một đám sinh viên mang theo giá vẽ băng qua thôn làng lên núi. Nơi đây là vùng nghèo khó nên có rất nhiều đứa trẻ cảm thấy mới lạ, lao tới nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nơi này có không có nhà trẻ, chỉ có một ngôi trường dạy chương trình tiểu học trong 4 năm, mỗi một cấp chỉ có một lớp, mỗi lớp chỉ có chưa đến mười đứa trẻ.
Giáo viên dẫn bọn họ tham quan trường học xong, có người ở lại đây vẽ tranh, có người tiếp tục đi lên trên núi.
Dư Ôn phân phát vài viên chocolate cho bọn trẻ rồi tiếp tục cầm theo giá vẽ lên núi. Trên đường bọn họ còn gặp được một cậu bé chăn dê, có người muốn xin chụp ảnh nhưng trẻ em nơi này không nói tiếng phổ thông, ngôn ngữ ở vùng núi bọn họ lại nghe không hiểu, chỉ có thể cười cười, đưa cho cậu bé ít kẹo rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trên núi có một đám người đang bắt chim.
Dư Ôn dừng chân lại nhìn sang, bất chợt thấy một thiếu nữ tóc vàng rất xinh đẹp, làn da trắng sáng, đôi mắt màu xanh biển, trong tay thiếu nữ cầm một cái ná để bắt chim, đi theo bên cạnh là một thiếu niên, hình như như là em trai.
“Wow! Vùng núi này cũng có người nước ngoài sao?” Khổng Tiện Nghi sợ ngây người.
Dư Ôn quay đầu lại nhìn đám bạn học đang cầm di động, hô lên “Khoan đã, đừng chụp, đi sang hỏi xem người ta có đồng ý hay không rồi hẵn chụp.”
Những người khác buông di động xuống.
Có người tiến lên hỏi, không bao lâu sau lắc đầu quay về.
Dư Ôn lại nhìn qua, hai chị em kia đã đi rồi.
Khổng Tiện Nghi vội hỏi, “Là người nước ngoài sao?”
“Không phải, hình như cô đã học qua tiếng phổ thông, nói khá tốt.” Bạn học kia trả lời.
“Wow, thật là xinh đẹp.” Khổng Tiện Nghi cực kỳ hâm mộ nói, “Giống như búp bê Tây Dương vậy.”
Dư Ôn không tỏ ý kiến.
Thật đáng tiếc, cô rất muốn vẽ thiếu nữ đó.
Đoàn người nhanh chóng tới chân núi, có người lấy dụng cụ ra vẽ ngay tại chỗ, có người vẽ cây cối xung quanh, có người vẽ dòng suối.
Dư Ôn đi lên đỉnh núi, cô nhìn về phía xa rồi hét to một tiếng, “A ——”
Khổng Tiện Nghi cũng đưa tay lên hai bên miệng, “A —— Dư Ôn ——”
Dư Ôn cũng bắt chức theo, “Khổng —— Tiện —— Nghi ——Là——Đồ—Ngốc”
Khổng Tiện Nghi: “…”
Dư Ôn lại cầm giá vẽ xuống dưới chân núi.
Khổng Tiện Nghi hơi sửng sốt hỏi, “Cậu đi đâu vậy? Không vẽ ở chỗ này sao?”
“Tớ muốn quay lại chỗ ban nãy vẽ thiếu nữ kia.” Dư Ôn phất phất tay.
“Nhưng mà cô ấy đã đi rồi.” Khổng Tiện Nghi đuổi theo hỏi, “Cậu muốn đi tìm sao?”
“emmm… maybe?” Dư Ôn xoay người rời đi, “Không cần lo cho tớ, cậu cứ vẽ đi.”
“Vậy được rồi, chúc cậu may mắn.”
Khi Dư Ôn xuống núi gặp được không ít bạn học đang vẽ tranh, mọi người đều ngồi cùng nhau thành tốp năm tốp ba, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài người ngồi đơn độc ở một bên an tĩnh vẽ tranh, cũng có người cầm di động chụp ảnh, nói chuyện phiếm.
Dư Ôn vòng qua bọn họ đi đến chỗ ban nãy gặp được thiếu nữ tóc vàng kia. Có thể nhìn ra được đây là chỗ bọn họ thường xuyên bắt chim, trên mặt đất còn lưu lại rất nhiều vết máu.
Cô đặt giá vẽ xuống, ngẩng đầu nhìn không trung, một đàn chim sẻ bay qua.
Dư Ôn nghĩ nghĩ rồi xếp giá vẽ lên, ngồi trên mặt đất bắt đầu vẽ tranh.
Tóc vàng kim, làn da trắng nõn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, môi nhỏ hơi nhấp.
Đây là lần đầu tiên Dư Ôn gặp được một thiếu nữ xinh đẹp như vậy nên không kìm lòng được mà dựa vào ký ức trong đầu để vẽ nên bộ dáng của thiếu nữ kia vào giấy.
Cô lấy thuốc màu màu đen để vẽ cái ná trong tay thiếu nữ kia.
Đột nhiên một giọt nước rơi xuống bức tranh.
Dư Ôn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy trên đỉnh đầu là một đám mây đen lớn. Cùng lúc đó, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên ầm ầm.
“Chết tiệt!”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~