Chuyện Quý Nam Uyên cùng Khổng Khang Tuấn đánh nhau ở cửa quán bar đã trở thành đề tài hot nhất trên diễn đàn trường.
Ảnh chụp và video lan truyền khắp nơi.
Còn có người tìm ra nguyên nhân Quý Nam Uyên cùng Khổng Khang Tuấn đánh nhau là vì Dư Ôn.
Dư Ôn nổi tiếng sau một đêm.
Nhưng cô hoàn toàn không biết chuyện gì hết vì đêm hôm đó cô và Quý Nam Uyên đã yên tĩnh ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi thấy nó cô cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Liên tiếp mấy ngày liền Dư Ôn đều đến đây nên Quý Nam Uyên đã đưa cho cô chìa khóa dự phòng.
Thuận tiện để cô đến bất cứ lúc nào cô muốn.
Vì Quý Nam Uyên đang bị thương nên không thể đến bệnh viện, Dư Ôn biết là anh sợ bà nội Quý lo lắng nên cứ cách vài ngày sẽ mang đồ ăn đến thăm, còn vẽ chân dung cho bà, nhưng vì cô vẽ ký họa không được đẹp nên chỉ có thể vẽ tranh chân dung bằng màu sơn dầu
Không những vậy, cô còn gặp Phùng ma đầu ở phòng bệnh.
Lúc ấy Dư Ôn đã sợ đến ngây người, cả nửa ngày không biết nên nói cái gì.
Phùng ma đầu như là khách quen ở đây, vừa tiến liền chào hỏi bà nội Quý rồi rất tự nhiên đổ túi nước tiểu đi, cầm khăn lông lau mặt cho bà, cùng bà trò chuyện, mãi lúc sau mới nhìn Dư Ôn nói, “Em ở đây đi.”
Dư Ôn chỉ cảm thấy Phùng ma đầu mà cô thấy ở đây và Phùng ma đầu ở trường là hai người hoàn toàn khác nhau.
Chờ cô ấy đi rồi, Dư Ôn mới khiếp sợ hỏi bà nội Quý, “Bà nội, Phùng ma… à không, cô giáo Phùng sao lại tới đây?”
Quý Nam Uyên không phải học sinh của cô nên không có lý nào cô lại quá quan tâm chăm sóc đến anh.
“Em gái của cô Phùng trước kia từng nằm cùng phòng bệnh với bà.” Bà nội Quý khẽ thở dài, “Em gái của cô Phùng cũng là một họa sĩ, hai chị em đều vẽ rất đẹp, nhưng mà cô em gái lại có thiên phú hơn, nó còn dạy vẽ cho Nam Nam một đoạn thời gian, nói là Nam Nam rất có triển vọng.”
“Em gái cô Phùng?” Đây là lần đầu tiên Dư Ôn nghe nói Phùng ma đầu còn có một đứa em gái.
“Phải, đang muốn đính hôn thì phát hiện bị bệnh, lại không dám nói cho cha mẹ biết, chỉ dám kể cho chị gái, hai chị em ôm nhau khóc trong phòng bệnh…” Bà nội Quý nói tiếp, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, “Chao ôi, còn trẻ tuổi như vậy mà lại…”
“Tính tình hai người đều rất tốt.” Bà nội Quý cười cười, lau nước mắt, “Thấy Nam Nam của chúng ta vất vả như vậy nên vẫn luôn đến đây hỗ trợ chiếu cố bà. Tuy sau này tách phòng bệnh ra nhưng cô giáo Phùng vẫn thường thường lại đây, cũng quan tâm Nam Nam không ít.”
Sáng hôm sau khi Dư Ôn đến phòng vẽ tranh, cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Phùng ma đầu.
Cô không thể ngờ rằng một người lúc nào cũng nghiêm khắc như vậy lại có một nội tâm vô cùng mềm yếu.
Có thể là do đã biết được mặt này của Phùng ma đầu nên ấn tượng của Dư Ôn đối với Phùng ma đầu đổi mới hơn rất nhiều, sau khi tan học còn nhìn Phùng ma đầu cười thiện ý một cái.
“ĐM! Cậu bị ngốc hả?! Tự dưng nhìn Phùng ma đầu cười là sao?!” Khổng Tiện Nghi ngạc nhiên trừng lớn mắt.
“Cậu không hiểu đâu.” Dư Ôn rửa cọ, chuẩn bị vẽ tranh sơn dầu.
“Được được được tớ không hiểu ~” Khổng Tiện Nghi cười cười chọc vào cánh tay cô, “Hiện tại cậu quang minh chính đại đi đêm không về ngủ, là đã chính thức cùng người ta sống chung rồi sao?”
Dư Ôn lấy bút vẽ chọc nhẹ vào mặt Khổng Tiện Nghi, “Tụi tớ chỉ là đơn thuần ngủ, không có làm bất cứ thứ gì hết.”
“Tớ tin, đương nhiên là tớ tin chứ.” Khổng Tiện Nghi vẫn cứ cười cười.
Dư Ôn: “…”
“Sao gần đây Quý Nam Uyên lại không có tới tìm cậu nữa?” Khổng Tiện Nghi chống cằm nhìn Dư Ôn, “Có phải hai người đã ước định rằng ban ngày không gặp mặt, ban đêm… Ứ hừ?”
Dư Ôn quay đầu liếc Khổng Tiện Nghi một cái, lắc lắc bút vẽ trong tay, “Khổng Tiện Nghi, cậu còn nói thêm một chữ nữa, tớ sẽ dùng cái này chọc vào mắt cậu, biết chưa?”
“Quả nhiên là đồ vô tình.” Khổng Tiện Nghi thở dài lắc lắc đầu.
“Aizz, đúng là phụ nữ, một khi đã có đàn ông bên người…”
“Sẽ hoàn toàn quên mất chị em.”
“Ai ——”
Dư Ôn nhịn không được kéo lấy tay áo Khổng Tiện Nghi, “Đi đi đi! Tớ mời cậu ăn kem!”
Khổng Tiện Nghi ôm cánh tay Dư Ôn, “Được, chị em là tốt nhất ~”
Dư Ôn: “…”