Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Chương 52

Quý Nam Uyên bước ra từ phòng vẽ tranh của sinh viên năm cuối, đang định nhắn tin cho Dư Ôn thì một số lạ gọi tới.

Đầu bên kia là một người phụ nữ, giọng nói mang theo vài phần cường thế, “Xin chào, là Quý Nam Uyên đúng không, tôi là mẹ của Dư Ôn. Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu ra cổng trường đi.”

Sau khi cúp máy, Quý Nam Uyên cất điện thoại vào túi.

Cái điện thoại này là đồ cũ từ mấy năm trước, chỉ có nghe gọi và gửi tin nhắn, giá là một trăm tám.

Hiện tại anh chỉ có thể mua nổi loại điện thoại này.

Khi lái xe điện ra cổng trường anh liền nhìn thấy một chiếc siêu xe cách đó không xa. Cửa sổ xe mở hờ, bên trong là một vị phu nhân đeo kính đắt tiền.

Quý Nam Uyên chạy qua, ngừng xe dưới tán cây.

“Chào dì, cháu là Quý Nam Uyên.”

Hôm nay Quý Nam Uyên mặc áo thun màu đen, quần thể thao cũng màu đen, thân hình cao lớn, vài vết thương trên mặt đã kết vảy.

Vị phu nhân kia cách kính râm nhìn anh một cái, sau đó nghiêng đầu nói, “Lên xe.”

Quý Nam Uyên im lặng rồi lên xe.

Xe chạy đến đoạn đường cách học viên mỹ thuật khoảng ba con phố rồi tìm vị trí dừng lại.

Sau khi tài xế đi xuống thì phu nhân mới mở miệng nói chuyện.

“Gần đây trong trường xôn xao chuyện của cậu và Dư Ôn nên tôi đã đi tìm hiểu một chút…. Cậu không phải là sinh viên trường này mà chỉ là một người mẫu khỏa thân?”

“Đúng vậy.” Quý Nam Uyên gật đầu.

“Đã là một đứa nghèo hèn thì thôi đi, còn làm người mẫu khỏa thân?” Dư phu nhân được chăm sóc rất kỹ càng nên thoạt nhìn còn rất trẻ, trang điểm tinh xảo, từng cử chỉ điệu bộ đều toát lên vẻ cao quý, “Nửa năm sau Dư Ôn phải xuất ngoại, còn cậu thì sao? Cũng muốn xuất ngoại theo làm người mẫu khỏa thân?”

“Nếu cháu có điều kiện thì sẽ đi cùng cô ấy, còn nếu không thì cháu sẽ ở đây chờ.” Quý Nam Uyên trả lời một cách khiêm tốn, không hống hách nịnh bợ, “Người mẫu khỏa thân cũng chỉ là cởi quần áo mà thôi, không phản cảm dung tục như dì nghĩ.”

“Người bình thường sẽ đi làm người mẫu khỏa thân sao?” Dư phu nhân cười nhạo, “Cậu thử nhìn những sinh viên đại học xem, người ta thà làm bưng bê phục vụ còn hơn là làm người mẫu khỏa thân. Cậu thử hỏi đại một người đi đường xem người mẫu khỏa thân có phải là một nghề vinh quang hay không? Cậu dám hỏi không?”

Quý Nam Uyên không nói gì.

“Cậu và Dư Ôn không phải là người của cùng một thế giới.” Dư phu nhân quay đầu nhìn về phía Quý Nam Uyên, ngữ khí lộ ra vẻ trào phúng, “Tôi đã khóa tất cả thẻ ngân hàng của nó, và cậu biết đó, cậu căn bản không nuôi nổi con bé.”

“Dì đến đây tìm cháu là chỉ để nói cái này thôi sao?” Quý Nam Uyên hỏi.

“Tôi vừa mới đi qua chỗ bà nội của cậu, bà lão cũng rất hiểu chuyện…”

Dư phu nhân còn chưa dứt lời thì sắc mặt Quý Nam Uyên đã thay đổi, “Dì đi tìm bà của cháu?”

“Đúng vậy, tôi chỉ nói đơn giản một chút về chuyện của hai người mà thôi, sự xuất hiện của cậu có ảnh hưởng không tốt đến Dư Ôn, về sau con bé còn phải ra nước ngoài, tôi không hy vọng trong khoảng thời gian này nó có quan hệ không rõ với một người mẫu khỏa thân, kéo thấp cấp bậc của nó xuống.”

Dư phu nhân nói xong liền cúi đầu cầm túi xách, lấy ra một tấm danh thiếp, “Để bồi thường, tôi có thể giới thiệu cho cậu một công việc tử tế có mức lương cao hơn hiện tại rất nhiều.”

“Dì nói xong chưa?” Quý Nam Uyên lãnh đạm nhìn người phụ nữ trước mặt, “Cảm ơn, không cần.”

Anh mở cửa xe, đi thẳng về phía học viện mỹ thuật, không quay đầu lại.

Dư phu nhân ngồi ở trong xe, cầm tấm danh thiếp kia nhét lại vào trong túi xách, nhìn chằm chằm bóng dáng của Quý Nam Uyên qua kính chiếu hậu, ngữ khí khinh miệt cực kỳ, “Không biết tốt xấu.”
Bình Luận (0)
Comment