Trong khi Dư Ôn đi lang thang vẽ tranh thì có quen biết được một người bạn là gay, tính tình khá tốt, biết cách nói ngọt, thích đi dạo phố, còn hay khen cô vẽ đẹp.
Có một khoảng thời gian Dư Ôn rất thích phong cách trần trụi, anh bạn đó thấy vậy liền kéo bạn trai của mình tới để cô vẽ miễn phí mười bức, nói là phải về nhà treo hết lên tường. Sau này bọn họ chia tay, những bức tranh đó đều bị thiêu đốt trong đêm.
Dư Ôn bật cười, nói rằng cuộc chia tay của anh ta quá lãng phí giấy vẽ.
Anh bạn đó nghe xong liền cười đến mức quên khóc.
Chỗ mà Dư Ôn đang ở treo rất nhiều tranh chân dung của Quý Nam Uyên, cô không thể kiểm soát bản thân mình trong những giấc mơ lúc nửa đêm và luôn vẽ anh như một thói quen.
Bóng dáng đang cúi đầu hút thuốc.
Bóng dáng đứng ở phòng bếp.
Khuôn mặt ướt nhòe khi đi qua màn mưa trong đêm tối.
Còn có cây gậy th*t với kích cỡ kinh người kia của anh.
Có một hôm anh bạn đó tới thăm nhà, khi thấy tranh của Quý Nam Uyên thì nhịn không được mà đuổi theo Dư Ôn hỏi, “Đẹp trai quá nha~ Anh ta có bạn trai chưa? Cậu có số điện thoại không?”
“Bạn trai cũ.” Nghe cô nói xong, anh bạn đó lập tức sửa miệng, “Em rể thật đẹp trai!”
Dư Ôn cười nhẹ, “Đẹp trai cái rắm.”
“Thật sự rất đẹp đó, sao hai người lại chia tay?” Anh bạn đó là con lai, ngũ quan thiên về phương đông nhiều hơn, còn hốc mắt thì giống phương tây. Tiếng Trung của anh ta rất lưu loát, bởi vì lúc trước từng quen bạn trai là người Trung.
Anh ta có tới vài cái tên tiếng Trung. Mới đầu Dư Ôn hỏi, anh ta nói anh ta tên là Lưu Đức Hoa, sau này lại kêu là Ngô Ngạn Tổ.
Khi lại bảo mình tên là Kim Thành Vũ thì bị Dư Ôn đánh cho một trận, lúc này mới ủy khuất nói, “Tên của tớ thật sự là Đức Hoa, chỉ khác một cái là tớ họ Chu.”
Cái tên này còn buồn cười hơn cả những cái tên anh ta nói đùa lúc trước, Dư Ôn đã cười nghiêng ngả rất lâu, cứ mỗi lần nhìn thấy anh ta đều bật cười khiến cho anh ta nhiều lần trở mặt không muốn nhìn thấy cô nữa.
“Tên này không hay lắm.” Dư Ôn thuận miệng nói bâng quơ.
“Ừ, đáng tiếc thật.” Chu Đức Hoa bị thuyết phục rồi.
Dư Ôn lại cười điên dại.
Thỉnh thoảng cô sẽ đăng hình của mình và Chu Đức Hoa lên mạng xã hội. Cử chỉ của hai người rất thân mật, giống y như một cặp đôi, không ít người từng hỏi họ có phải đang ở bên nhau hay không, Chu Đức Hoa thấy Dư Ôn không để tâm liền tự trả lời lại 【 đúng vậy 】.
Dư Ôn dự định sẽ về nước ăn Tết nhưng lại không ngờ tới cha me sẽ sang tận đây bồi cô.
Cô ở nước Pháp ngây người bốn năm thì cha mẹ cũng qua đây ăn Tết với cô bốn năm.
Năm thứ năm, Khổng Tiện Nghi kết hôn nên lúc này Dư Ôn mới mua vé máy bay trở về.
Cô mở một cái triển lãm ở Pháp, mấy năm nay đã vẽ hơn một ngàn bức tranh, toàn bộ đều được treo bên trong đó, công việc kinh doanh khá tốt, một tuần có thể bán được mười mấy bức.
Sau khi giải quyết công việc ở triển lãm xong, cô bắt đầu thu thập hành lý trở về.
Đồ cần mang theo rất ít, mấy năm nay cô đã đi khắp nơi và chỉ quen mang theo trên người một chiếc túi, trong túi ngoại trừ kẹo cao su, đủ loại kiểu dáng bút vẽ thì còn có mấy hộp thuốc lá cho nữ.
Vào ngày trở về, Chu Đức Hoa cũng muốn đi theo, Dư Ôn không còn lựa chọn nào khác nên chỉ đành cho anh ta về cùng.
Mấy năm nay Dư Ôn đã thay đổi rất nhiều, mái tóc dài uốn gợn sóng xõa ngang vai, mặc một chiếc áo khoác da, phía dưới là đôi ủng dài đến đầu gối, lộ ra một phần đùi trắng nõn, khí chất độc đáo và bắt mắt.
Khổng Tiện Nghi thét chói tai và lao đến ôm chặt Dư Ôn khiến cô thở không thông.
Hai người ôm nhau rất lâu, thẳng đến khi Chu Đức Hoa gác cằm lên vai Dư Ôn rồi nói, “Honey, tớ đói bụng.”
“Được được được, đi ăn cơm.” Dư Ôn vỗ vỗ Khổng Tiện Nghi, “Đi ăn trước đã.”
Lúc này Khổng Tiện Nghi mới chú ý tới Chu Đức Hoa, cô lôi kéo Dư Ôn hỏi, “Không phải cậu nói là bạn sao? Sao lại còn dẫn anh ta về đây?”
Dư Ôn bất đắc dĩ buông tay, “Anh ta muốn tới xem cậu kết hôn, còn muốn chụp bông trên tay cậu, cậu nhớ lúc đó ném cho anh ta, nếu không anh ta sẽ bức cậu kết hôn thêm lần nữa.”
Khổng Tiện Nghi: “…”
Ba người tìm chỗ ăn cơm, nhân lúc Chu Đức Hoa đi toilet, Khổng Tiện Nghi nhỏ giọng hỏi Dư Ôn, “Cậu còn liên hệ với… Quý Nam Uyên không?”