Dư Ôn lắc đầu, “Không có, làm sao vậy?”
“Tớ… Chồng của tớ có quen biết với anh ấy nên có thể ngày tớ kết hôn anh ấy cũng sẽ đến, cho nên… Tớ sợ cậu không được tự nhiên…” Khổng Tiện Nghi nhỏ giọng nói, “Hay là tớ kêu anh ấy đừng tới nữa?”
“Không sao hết.” Dư Ôn lấy khăn giấy ướt lau tay, “Chuyện đã qua lâu rồi, có gì mà phải ngại nữa chứ.”
Tuy là nói như vậy nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch dữ dội mỗi khi nghe đến tên của anh.
Dư Ôn uống một ngụm nước để bình tĩnh lại.
“Cậu đã thay đổi rất nhiều.” Khổng Tiện Nghi nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Dư Ôn, “Giống một người phụ nữ xinh đẹp nhưng xa lạ, tớ không còn nhìn rõ cậu đang suy nghĩ cái gì rồi.”
Dư Ôn cười khẽ, “Ai cũng sẽ thay đổi mà.”
“Không dám tưởng tượng câu này sẽ phát ra từ miệng của cậu đó.” Khổng Tiện Nghi chống cằm nhìn Dư Ôn, “Nếu dựa theo tính cách trước kia, cậu sẽ giả bộ đáng yêu, hất cằm hỏi tớ, có ngầu không? Ngầu không?”
Dư Ôn nhớ tới quá khứ, nụ cười trên mặt sâu hơn vài phần.
“Vì sao cậu không tìm bạn trai?” Khổng Tiện Nghi hỏi, “Có phải là vẫn chưa quên được Quý Nam Uyên hay không?”
“Không có.” Dư Ôn theo thói quen lấy hộp thuốc lá ra từ trong túi, rút một điếu ngậm vào trong miệng, châm lửa rồi mới nói, “Việc ở triển lãm nhiều quá.”
Khổng Tiện Nghi thấy Dư Ôn hút thuốc một cách thành thục, trong lòng có chút đau nhói, vòng người qua ôm lấy cô, “Mấy năm nay cậu ở nước ngoài một mình có phải là vất vả lắm đúng không?”
Dư Ôn đơ người một lát rồi nói, “Không sao cả.”
Cô vốn đã quen với việc che giấu cảm xúc, Khổng Tiện Nghi không thể nhìn thấu cô, mà Chu Đức Hoa cũng không thể.
Không ai có thể nhìn thấu lớp ngụy trang bên ngoài này.
Sau khi ăn uống xong, Dư Ôn gọi xe đưa Khổng Tiện Nghi về, đưa Chu Đức Hoa đến khách sạn rồi cuối cùng mới về nhà mình.
Dì quản gia biết Dư Ôn đã ăn ở bên ngoài nhưng vẫn nấu tổ yến cho cô.
Cô nói câu cảm ơn, ăn một ngụm rồi trao đổi vài chuyện với ba mẹ, sau đó liền lên lầu.
Ban đêm nằm ở trên giường, trong đầu cô chỉ toàn là câu nói kia của Khổng Tiện Nghi.
“Có thể anh ấy cũng sẽ đến…”
Ngày hôm sau Dư Ôn dẫn Chu Đức Hoa đi dạo phố và mua cho anh ta một bộ âu phục nhưng Chu Đức Hoa lại cảm thấy nên chỉnh chu hẳn từ trong ra ngoài nên lại kéo Dư Ôn đi xem quần lót.
Dư Ôn biết Chu Đức Hoa có chứng khó lựa chọn nên đã cầm lên mấy cái đưa cho anh ta xem, “Tớ cảm thấy mấy cái này cũng không tồi.”
Khi cô vừa xoay người lại liền thấy một bóng dáng đi qua cửa tiệm, người đó rất cao, mặc áo sơmi đen, tóc dài vuốt lên trên, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, cổ áo tùy tiện cởi hai nút trên cùng, lộ ra phần hầu kết gợi cảm.
Dư Ôn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người nọ một lúc.
Và dường như là người đàn ông đó cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn qua.
Chân mày đậm, đen nhánh, đôi mắt hai mí có nếp gấp rất sâu, sống mũi cao thẳng và bờ môi mỏng.
Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi di chuyển tầm mắt sang người đứng sau cô
Mà lúc này Chu Đức Hoa chính là đang nhìn chằm chằm mấy cái quần lót trên tay Dư Ôn, khuôn mặt lộ vẻ ghét bỏ, “Chẳng đẹp chút nào hết.”
Lúc này Dư Ôn mới chú ý tới mình đang cầm cái gì trong tay.
Cô rất muốn ném cái quần lót này vào mặt Chu Đức Hoa rồi vọt tới đối diện, xóa sạch ký ức của Quý Nam Uyên.
Để cho một màn xấu hổ vừa rồi biến khỏi thế giới này.
Bốn năm.
Cô chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại Quý Nam Uyên trong tình cảnh xấu hổ như vậy.
“Ai vậy?” Chu Đức Hoa nhìn theo tầm mắt Dư Ôn thấy được Quý Nam Uyên, rồi kinh ngạc hô to lên, “Summer! Anh ta không phải là cái người bạn trai cũ có phương diện kia rất kém của cậu sao!”
Dư Ôn: “…”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~