Chu Đức Hoa chụp được hoa cưới xong, hưng phấn đi xuống ôm Dư Ôm, còn hôn lên mặt cô một cái.
Bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên xấu hổ.
Hấu hết bạn bè ở học viện mỹ thuật đều biết về mối quan hệ giữa Quý Nam Uyên và Dư Ôn, hơn nữa chuyện Quý Nam Uyên đánh nhau với Khổng Khang Tuấn lúc trước gần như đã lan khắp toàn trường.
Nhưng mà… Bốn năm đã trôi qua, cảnh còn người mất.
Thấy bầu không khí có vẻ trầm xuống, vài người đã đứng lên làm náo nhiệt, “Tới tới tới, hôm nay là ngày Khổng Tiện Nghi kết hôn, chúng ta cùng nhau làm một ly đi!”
Dư Ôn cầm ly champagne đứng lên.
Lúc này mới phát hiện Quý Nam Uyên đang đứng ở phía đối diện cô.
Cách một cái bàn, hai người nhìn nhau, đôi mắt của anh đen nhánh và sâu hút, ngón tay thon dài nâng đế ly lên, khóe môi khẽ cong, ánh mắt bình tĩnh dừng trên mặt cô.
Không biết đã nhìn bao lâu.
Dư Ôn giả vờ trấn định mà nhấp một ngụm champagne.
Quý Nam Uyên không ở lại lâu, tới chào chú rể xong liền rời đi.
Dư Ôn thất thần mà nghịch cái ly trong tay, bên tai là âm thanh nói chuyện ồn ào nhưng trong đầu cô lúc này chỉ toàn là ánh mắt khi anh nhìn cô vừa rồi.
Cứ như thể… Quần áo của cô sẽ bị anh xé rách trong giây tiếp theo rồi hung hăng tiến vào trong cơ thể.
Dư Ôn đứng ở cửa hút điếu thuốc, sau đó nhắn tin bảo Chu Đức Hoa tự lái về, còn mình thì kêu taxi đến học viện mỹ thuật.
Sau bốn năm, học viện vẫn không thay đổi gì nhiều.
Cô liếc mắt nhìn về phía phòng vẽ tranh, nơi này đã trở thành không gian dành cho những người khác, có vài tân sinh viên đang ở bên trong vui cười đùa giỡn, trên sàn nhà toàn là màu nước đã khô.
Đi dọc theo hành lang dài cô mới phát hiện những bức tranh mà mình gửi cho Phùng ma đầu đều được đóng kính pha lê treo trên hành lang, mỗi bức tranh đều ghi chú rõ ngày giờ.
Đoạn thời gian đó, cô chìm đắm vào trong hội họa, có đôi khi cảm xúc không tốt, sắc thái trên bức tranh đều là một mảnh màu u ám, còn những lúc cảm xúc dâng trào thì trên giấy vẽ liền phủ kín màu sắc sáng chói.
Dư Ôn cứ đi dọc theo hành lang cho đến cuối đường rồi đột nhiên dừng bước.
Trên bức tường cuối cùng có treo một bức chân dung của cô.
Trong tranh, cô mặc áo thun trắng ngồi ở phòng vẽ tranh, một chân gác lên ghế dựa, nghiêng đầu và trong miệng ngậm một cây bút chì.
Bức tranh này vẽ rất tinh tế và chi tiết, búi tóc trên đầu cô, vài sợi tóc con lõa xõa bên tai, bao gồm cả sự bực bội cùng nhàm chán nơi khóe mắt cô cũng đều được vẽ một cách rõ nét và sinh động.
Góc phải bên dưới không có chữ ký.
Nhưng trong lòng Dư Ôn biết rất rõ, đây là Quý Nam Uyên vẽ.
Chỉ là cô không biết anh có ý tứ gì.
Dư Ôn lấy một điếu thuốc ra châm lửa, một cậu sinh viên đi ngang qua huýt sáo nhìn cô, “Chị gái, buổi tối chị có hẹn không?”
Dư Ôn chậm rãi thở ra một hơi khói thuốc, quay đầu lại, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ nhẹ nhàng đóng mở, “Em trai, chị còn phải về nhà cho con bú nữa.”
Cậu sinh viên kia: “…”
Dư Ôn dẫm lên giày cao gót rời đi.
Cô không thường mang giày cao gót lắm, cho dù là ở triển lãm hay là lúc đi dạo thì cô cũng đã quen với một đôi giày thể thao màu trắng, vừa tiện lợi lại vừa nhẹ nhàng.
Đi ra khỏi cổng trường, Dư Ôn cứ mơ hồ không có mục tiêu mà lang thang dọc theo đường mòn.
Trời sắp tối mà cô vẫn không biết mình muốn đi đâu.
Chờ đến khi dừng lại cô mới phát hiện mình đã đứng dưới lầu nơi Quý Nam Uyên từng ở.
Cầu thang cũ nát, nơi nơi đều bụi bẩn.
Dư Ôn nhấc váy đi lên.
Giày cao gót phát ra âm thanh lộc cộc.
Cửa phòng trên tầng 3 bị khóa, không biết bên trong có người ở hay không.
Lúc này Dư Ôn đã thấm mệt, cô lập tức cởi giày cao gót ra, ngồi xuống bậc thang, châm cho mình một điếu thuốc.
Đèn cảm ứng tắt đi và mọi thứ chìm vào trong bóng tối.
Trong bóng đêm cô thở phào một hơi, dựa đầu vào tường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.