Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Chương 62

Không biết qua bao lâu, Dư Ôn nghe thấy tiếng bước chân.

Lộc cộc.

Tiếng đi lên lầu.

Khó khăn lắm cô mới ngủ được nên không muốn mở mắt ra.

Nhưng lại không ngờ, tiếng bước chân đó cứ càng lúc càng gần, cho đến khi dừng lại hẳn trước mặt cô.

Dư Ôn nhẹ nhàng mở mắt ra.

Ánh sáng lờ mờ từ đèn cảm ứng trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt của người đàn ông, tạo thành một cái bóng đen dưới sàn.

Khuôn mặt của anh nửa sáng nửa tối, cằm hơi nâng lên, lộ ra hầu kết gợi cảm cùng đôi mắt điềm tĩnh.

“Sao em lại ở đây?” Anh nói với một tông giọng rất trầm.

Dư Ôn không muốn Quý Nam Uyên biết cô tới đây là để thử vận may xem có thể gặp được anh hay không.

Cô châm điếu thuốc, hút một hơi rồi mới trả lời, “Đến ngồi một chút thôi, còn anh?”

“Anh sống ở đây”

Đèn cảm ứng tắt.

Dư Ôn nhìn về phía Quý Nam Uyên, chỉ thấy những đường nét mơ hồ, không thấy rõ mặt.

“Bức tranh cuối hành lang học viện mỹ thuật là do anh vẽ?”

“Phải.”

“Vì cái gì chứ?” Đầu ngón tay cô vô thức kẹp chặt điếu thuốc, giọng nói mang chút căng thẳng.

“Có người ra giá nên anh vẽ.” Vẫn là tông giọng trầm thấp đó, nhưng trong bóng đêm lại càng thêm khàn khàn dễ nghe.

Dư Ôn biết được đáp án, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng.

Cô bỏ điếu thuốc xuống, dùng giày cao gót đạp đạp lên nó vài cái, lúc này đèn cảm ứng cũng sáng lên.

Gương mặt mà cô đã từng mơ thấy vô số lần đang đứng trước mặt cô.

Cách cô rất gần.

Chỉ cần duỗi tay là có thể chạm tới.

Dư Ôn chậm rãi thở ra tàn khói còn sót lại trong mũi, liếc mắt hỏi, “Có mì gói không?”

Quý Nam Uyên yên lặng mà nhìn cô một lúc lâu, sau đó bước lên mấy bước, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Dư Ôn đi chân trần vào nhà.

Còn giày cao gót thì vứt loạn xạ ở bậc thềm.

Trước khi đóng cửa, Quý Nam Uyên đã đi nhặt hai chiếc giày kia lại.

Nơi đây vẫn sạch sẽ và ngăn nắp như cũ, không có dấu vết sinh hoạt của người phụ nữ nào khác, ngoài ban công vẫn để hai cái giá vẽ.

Sau khi tham quan xong, cô nhấc chân đi vào phòng ngủ.

Đèn vừa bật lên, Dư Ôn liền thấy trên tường treo đầy tranh sơn dầu trần truồng.

Có tranh vẽ dương v*t cắm vào miệng huyệt, có tranh vẽ hai chân quấn lấy nhau, cũng có tranh vẽ người phụ nữ cắn môi, bóp chặt cánh tay người đàn ông.

Mấy trăm bức tranh lớn nhỏ khác nhau.

Mà người phụ nữ trong tất cả các bức tranh đó là cô, còn người đàn ông đương nhiên là Quý Nam Uyên.

Dư Ôn theo thói quen sờ vào hộp thuốc lá, lại phát hiện hôm nay cô đã hút quá nhiều, không còn điếu nào nữa.

Trở lại phòng khách, Quý Nam Uyên đang đun nước trong bếp, anh đã cởi bỏ bộ vest lịch sự, chỉ ăn mặc một chiếc áo thun đen, thân hình trông rắn chắc hơn nhiều so với bốn năm trước.

Dư Ôn lấy kẹo cao su trong túi ra nhai, đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.

Khi nước sôi, Quý Nam Uyên tắt bếp, sau đó lấy mì ra, xé mở gói gia vị, đổ nước vào, rồi dùng đũa trộn lên.

Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Dư Ôn liếc nhìn một cái, là mẹ cô gọi tới.

Cô không nghĩ nhiều, lập tức tắt điện thoại.

Buổi sáng dì quản gia đã lỡ miệng nói, tối nay nhà có khách, kêu cô ăn mặc xinh đẹp một chút.

Lại là một buổi xem mắt trá hình.

Lúc còn ở Pháp, Dư Ôn đã gặp chuyện này vài lần nên thành thói quen.

Giờ cũng lười ứng phó.

Điều kiện của đối phương khá tốt, không có gì đáng nói nhưng nội tâm cô lại không hề có chút dao động.

Thậm chí cô đã từng đi điều trị tâm lý, bác sĩ chỉ nói một câu: Tâm dược trị tâm bệnh.

Mà tâm dược hiện đang ở trước mặt cô.

Quý Nam Uyên cầm tô mì gói nóng hổi đặt lên bàn, “Xong rồi”

Dư Ôn bước tới ngồi vào ghế, cầm đũa gắp mì cho vào miệng.

Thời điểm cô cúi đầu, mái tóc dài suýt chút nữa rơi vào trong tô mì, đúng lúc đó một đôi tay khô ráo lướt qua cổ cô, vén mái tóc sang hai bên.

Chỉ trong chớp mắt, cổ cô đã tê rần một mảng.
Bình Luận (0)
Comment