Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Chương 67

“Làm sao có thể!” Dư phu nhân kinh ngạc mà cao giọng, “Cậu quá đề cao chính mình rồi!”

Quý Nam Uyên mở ghi âm điện thoại đưa đến trước mặt bà:

“Chúng ta đánh cược đi”

Mẹ Dư hoài nghi nhìn anh.

“Nếu Dư Ôn chủ động tới tìm cháu.” Quý Nam Uyên gằn từng chữ, “Dì phải cho phép tụi cháu ở bên nhau.”

Dư phu nhân cười khinh, “Được.”

Bà còn bổ sung, “Cậu không được lén lút liên hệ với con bé, cho dù hai người có gặp mặt thì cậu cũng không được chủ động đến nói chuyện.”

Quý Nam Uyên gật đầu, “Vâng.”

“Dư Ôn sẽ không trở về.” Dư phu nhân nói một cách chắc nịch.

Sắc mặt Quý Nam Uyên không đổi, “Vậy là cô đã quá đề cao Dư Ôn rồi.”

Hình ảnh chuyển đổi, anh chạy nhanh qua sảnh lớn ở sân bay, biết rõ Dư Ôn không trở về nhưng vẫn cứ chạy khắp nơi rất lâu, đau lòng mà gọi tên cô trong đám đông.

Đó là năm đầu tiên bọn họ xa nhau.

Quý Nam Uyên đột nhiên bừng tỉnh.

Trên trán lấm tấm mồ hôi, anh nghiêng đầu liếc nhìn, Dư Ôn vẫn còn đang ngủ yên trong vòng tay anh.

Quý Nam Uyên cúi đầu hôn lên môi Dư Ôn, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra, vội vàng mút cắn môi lưỡi cô.

Dư Ôn bị hôn đến thở không ra hơi, khi cô mơ màng mở mắt ra thì người đàn ông đã đỡ dương v*t đỉnh vào, da đầu cô tê rần một mảng, đau đớn mà kêu lên một tiếng.

“Quý Nam Uyên…” Cô yếu ớt nắm lấy tóc anh, “Buồn ngủ quá… Ô… Đừng cắn… A…”

Quý Nam Uyên buông một bên đầu v* ra, môi lưỡi lại bao phủ lên nhũ thịt bên kia, há to miệng ngậm lấy, hàm răng nhẹ nhàng dùng sức, eo bụng phía dưới nhanh chóng đưa đẩy, cắm vừa sâu vừa mạnh.

Dư Ôn thở hổn hển, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ nức nở.

Ván giường rung chuyển như sắp sập xuống.

Dư Ôn bị cắm đến run người, khoái cảm tràn ngập khắp cơ thể khiến cô chỉ biết khóc thét lên, d*m thủy trong hoa huy*t theo động tác thọc rút của dương v*t chảy hết ra ngoài làm khăn trải giường ướt đẫm.

“Quý Nam Uyên…” Cô khóc lóc kêu tên anh.

Quý Nam Uyên thúc côn th*t thật sâu vào trong cơ thể Dư Ôn, lúc này mới hôn lên môi cô, khàn giọng trả lời, “Hử?”

Cả người Dư Ôn run rẩy, nức nở kêu, “Sắp… hỏng rồi…”

“Là do em kẹp quá chặt.” Quý Nam Uyên dùng ngón cái khảy khảy lên âm đế đứng thẳng, hạ bụng liên tục đưa đẩy. Sau vài cú nhấp, Dư Ôn trực tiếp đạt tới cao trào.

Cô hét to, hai tay nắm chặt lấy khăn trải giường dưới thân, ngực ưỡn cao, rùng mình không ngừng.

Lúc cao trào đến, huyệt thịt co rút dữ dội, gắt gao kẹp chặt côn th*t phía dưới khiến Quý Nam Uyên kêu rên ra tiếng, nhịn không được mà xoa bóp mông cô, thở hổn hển nói, “Đừng kẹp chặt như vậy…”

Dư Ôn còn đang chìm đắm trong dư vị lên đỉnh, linh hồn như lơ lửng giữa không trung, ý thức mơ hồ.

Quý Nam Uyên đè nặng thao cô hơn mười phút, thẳng đến khi Dư Ôn rên khàn cả giọng mới chịu xuất tinh.

Bên ngoài trời đã sáng.

Dư Ôn vẫn còn buồn ngủ, cô nằm nghiêng trên giường, hai mí mắt dính vào nhau.

Quý Nam Uyên nằm bên cạnh, cánh tay dài đặt lên eo Dư Ôn, rũ mắt nhìn cô.

So với bốn năm trước, cô đã thay đổi rất nhiều.

Đứng trong đám đông, khí chất thanh cao, lạnh lùng, không thích nói chuyện, không thể hiện cảm xúc.

Biết cách hút thuốc, nhìn động tác của cô thành thạo như vậy, có lẽ đã hút rất nhiều năm.

Quý Nam Uyên đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại Dư Ôn, nhất định là cô sẽ tự cao tự đại mà bước ngang qua anh.

Chỉ là không nghĩ tới, cô sẽ cuộn tròn mình ngồi ở cầu thang như động vật nhỏ bị bỏ rơi.

Đợi anh trở về.

Trái tim Quý Nam Uyên như bị kim đâm vào, đau đớn vô cùng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bình Luận (0)
Comment