Vài năm gần đây giấc ngủ của Dư Ôn không được tốt lắm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi thất thường khiến cô thường xuyên mất ngủ.
Nhưng tối hôm qua là đêm cô ngủ ngon nhất trong mấy năm nay.
Đại khái là bị thao quá tàn nhẫn nên ngay cả một giấc mơ cũng không mơ thấy.
Khi tỉnh lại phải nằm trên giường thật lâu, mới đỡ tường đi vào toilet rửa mặt được.
Vừa nhìn vào gương là cô liền thấy một sợi dây chuyền vàng được đeo trên cổ.
Mặt dây có hình con cá vàng nhỏ.
Cô cúi đầu nhìn một lát, khóe môi nhếch lên.
Trên bồn rửa tay có một cái cốc đựng bàn chải mới, kem đánh răng cũng đã bôi sẵn, Dư Ôn cầm lên đánh răng, lại không nhịn được mà cúi đầu nhìn con cá vàng nhỏ trước ngực.
Sau khi tắm rửa xong, cô không mặc nội y, chỉ tròng một chiếc áo thun của Quý Nam Uyên, vừa cầm khăn lông lau tóc vừa đi ra ngoài.
Không ngờ lại gặp Quý Nam Uyên ngồi trong phòng khách.
Khoảng thời gian từng ở đây, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh khi tỉnh lại vào ngày hôm sau.
Đây là lần đầu tiên.
Quý Nam Uyên bỏ máy tính xuống, cầm một cái váy đưa qua, “Thay cái này đi.”
Dư Ôn liếc mắt nhìn, váy dài màu xanh biển có viền đỏ tím.
Nhãn mác đã bị cắt, có vẻ như từng được giặt qua một lần, trên váy còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt.
“Không mua nội y sao?” Cô hỏi.
Quý Nam Uyên ngước mắt nhìn Dư Ôn, hơi hơi nhướng mày lên, “Giặt sạch cho em rồi.”
Dư Ôn quay đầu nhìn ban công, quả nhiên là có một bộ nội y màu đen được treo trên đó.
Đã phơi khô.
Cô không nói gì nữa nhưng đúng lúc này Quý Nam Uyên lại đột nhiên thốt ra một câu, “Lớn hơn rồi.”
Dư Ôn: “…”
Cô thích thú khom lưng cười một hồi lâu mới đứng thẳng dậy nhìn anh hỏi, “Sao tối hôm qua không nghe anh nói?”
Ánh mắt đen nhánh ẩn chứa một tầng ôn nhu của Quý Nam Uyên nhìn chằm chằm Dư Ôn, tông giọng trầm thấp êm tai, “Hiện tại nói cũng chưa muộn.”
Anh đi tới ban công lấy nội y của cô vào, sau đó kéo rèm cửa lại.
Dư Ôn đã cởi áo thun ra, khỏa thân đứng trước mặt anh, khắp người cô là đủ loại dấu hôn, dấu tay.
Quý Nam Uyên chỉ liếc nhìn qua một cái mà đôi mắt đã sâu hơn vài phần.
Dư Ôn cầm lấy nội y từ tay anh mặc vào rồi đến chiếc váy dài, sau lưng có khóa kéo nhưng cô lại với không tới nên hơi hơi nghiêng đầu ra hiệu cho Quý Nam Uyên.
Quý Nam Uyên đi đến phía sau Dư Ôn, kéo khóa kéo lên.
“Hôm nay có việc gì không?” Anh gạt mái tóc dài bồng bềnh sang một bên, cúi đầu hôn lên gáy cô.
Hơi thở nóng bỏng khiến sống lưng Dư Ôn tê dại, cô nghiêng đầu nhìn anh, “Anh có việc?”
“Có một cuộc họp.” Quý Nam Uyên mút hôn khớp xương nhô lên sau gáy cô.
Dư Ôn bị hôn đến hơi hơi nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút rên rỉ, “Cà phê, thuốc lá, bút vẽ, giấy.”
Khóe môi Quý Nam Uyên cong lên, “Được”
Anh đưa cô đến công ty mình.
Dư Ôn ngồi ở văn phòng của Quý Nam Uyên, trong miệng ngậm cây cọ, trong tay cầm bút vẽ tranh, trên bàn là cà phê cùng một hộp thuốc lá cho nữ.
Mà lúc này Quý Nam Uyên đang ngồi trong phòng họp.
Hơn hai mươi người trên bàn dài đều khiếp sợ nhìn anh.
Người đàn ông có gương mặt lạnh lùng tuấn tú, hai mí mắt rất sâu, lông mày đen nhánh, mang một cặp kính gọng vàng trên sống mũi cao, eo lưng thẳng tắp.
Tay áo của anh được xắn lên, để lộ ra một phần cánh tay đầy vết xước.
Áo sơmi màu đen không cài hai hàng cúc đầu, lộ ra vùng cổ cùng một chút xương quai xanh, hiếm khi không thấy anh đeo sợi dây chuyền vàng hình con cá nhỏ mà thay vào đó lại phủ kín đầy…
Dấu răng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~