Dư Ôn nhấp một ngụm cà phê rồi lấy chiếc điện thoại đã tắt máy từ tối hôm qua ra.
Cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc.
Tất cả đều là màu đỏ.
Cô bấm xem từng cái rồi gọi điện lại cho mẹ Dư.
“Ở bên ngoài.” Dư Ôn châm điếu thuốc, chậm rãi nhả từng đợt khói, “Buổi tối sẽ trở về.”
Cửa văn phòng mở ra, một người phụ nữ bưng dĩa bánh ngọt tiến vào.
Dư Ôn cúp điện thoại, định nói lời cảm ơn nhưng ánh mắt lại dừng trên khuôn mặt người phụ nữ đó, “Xin lỗi, hình như tôi từng gặp cô ở đâu rồi thì phải?”
“Xin chào, tôi tên là Bào Thông Dĩnh.” Bào Thông Dĩnh mặc một bộ váy màu đen bao mông, dáng người không tồi, khuôn mặt cũng xinh đẹp, chỉ là ánh mắt nhìn Dư Ôn lại không mấy thân thiện.
Vừa gặp mặt là Dư Ôn liền cảm nhận được ý địch từ Bào Thông Dĩnh, nhất là khi đối phương nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ cô hồi lâu.
“Tôi đã từng nhìn thấy cô vào ngày mà bà nội của anh Nam qua đời.” Cô ta nhắc nhở.
Dư Ôn bừng tỉnh nhìn Bào Thông Dĩnh.
Khó trách.
Bào Thông Dĩnh đặt khay bên hông, “Tôi khá tò mò không biết làm sao mà cô còn có mặt mũi tới đây gặp anh ấy!”
Dư Ôn nhíu mày, “Ý cô là gì?”
“Cô không biết?” Bào Thông Dĩnh nhìn Dư Ôn nói, “Trở về hỏi mẹ của cô xem.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến mẹ tôi?” Dư Ôn hơi tức giận, “Cô nói cho rõ ràng.”
“Cô chỉ cần hỏi bà ấy xem cái chết của bà nội Quý có liên quan gì đến cô hay không?” Bào Thông Dĩnh nói xong liền xoay người rời đi.
Dư Ôn ngồi tại chỗ hút điếu thuốc, ngón tay lướt lướt trên màn hình điện thoại nhưng không bấm gọi.
Cô không tin lời Bào Thông Dĩnh nói.
Có thể dễ dàng nhìn ra được là Bào Thông Dĩnh thích Quý Nam Uyên, có lẽ hai người cũng từng có một đoạn tình cảm.
Nhưng đó đã là quá khứ.
Dư Ôn không ăn bánh ngọt Bào Thông Dĩnh đưa tới, cô châm thêm một điếu thuốc, bức tranh mới vẽ được một nửa thì Quý Nam Uyên đã đẩy cửa bước vào.
Trên bàn làm việc của Quý Nam Uyên đã để sẵn mười mấy bản thiết kế, anh vào cửa chỉ liếc mắt nhìn Dư Ôn một cái rồi quay trở lại bàn để sàng lọc bản thiết kế, ánh mắt vừa chuyên chú vừa trầm tĩnh.
Điều này làm Dư Ôn nhớ tới lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vẽ tranh.
Dáng vẻ đó trùng lập với bóng người trước mặt cô bây giờ.
Phảng phất như quá khứ xa cách bốn năm đã được lấp đầy trong nháy mắt.
Trái tim Dư Ôn khẽ rung lên.
Hàm răng hơi dùng sức cắn vào cán cọ vẽ, lưu lại dấu vết rõ ràng.
“Đói sao?” Anh không ngẩng đầu lên nhưng lại biết rằng cô đang nhìn anh.
“Còn tốt.”
Quý Nam Uyên đưa tay lên xem đồng hồ, “Khoảng mười phút nữa anh đưa em đi ăn tối.”
“Em sẽ về nhà ăn.” Dư Ôn khuấy nhẹ ly cà phê trong tay, phát ra động nhỏ.
Quý Nam Uyên ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh thâm trầm, “Có quay lại không?”
“Để xem tình hình.” cô nhướng mày.
Lúc này Bào Thông Dĩnh gõ cửa, đưa thêm một bản thiết kế tới, “Đây là bản mà Imie đã sửa lại.”
Quý Nam Uyên cầm lấy xem xét, một lúc sau anh cau mày nói “Kêu cô ta đừng sửa nữa, làm lại bản mới đi.”
“Vâng” Bào Thông Dĩnh cầm bản thiết kế, không thèm liếc mắt nhìn lại một cái mà xoay người đi thẳng ra ngoài.
Cửa đóng lại.
Dư Ôn nhẹ giọng hỏi, “Bạn gái cũ hả?”
Quý Nam Uyên ngẩng đầu, “Ừm”
“Sao lại chia tay?”
Cô không hỏi tại sao bọn họ không quay lại với nhau mà thay vào đó lại hỏi lý do bọn họ chia tay.
Quý Nam Uyên sắp xếp mấy bản thiết kế lại cho ngay ngắn, khóe môi hơi nhếch lên, “Cô ấy chê anh nghèo.”
Dư Ôn cười thành tiếng.
Cô liếc nhìn anh một cái, không kìm lòng được mà cười càng lớn hơn.
Quý Nam Uyên hỏi, “Buồn cười lắm sao?”
“Đương nhiên rồi.” Khóe mắt cô cong lên, hai con ngươi sáng lấp lánh.
Quý Nam Uyên đi đến trước mặt Dư Ôn, trong mắt vẫn còn đọng lại một chút ý cười, anh cúi thấp đầu xuống, “Cho em đi hai tiếng, nếu quá thời gian anh sẽ trực tiếp tới nhà em.”
Bờ môi mỏng cọ qua vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả ra.
“Thao em.”