Đây là lần đầu tiên mẹ Dư thấy Dư Ôn như vậy, bà cực kỳ đau lòng, “Dư Ôn, đừng như vậy… Là mẹ không tốt… Là do mẹ làm sai…”
“Sao lại có thể…” Dư Ôn vẫn còn kêu khóc.
“Là mẹ sai rồi…” Mẹ Dư tiến lên ôm lấy cô, “Là mẹ làm sai… Được không… Con đừng khóc nữa…”
Dư Ôn khóc lóc lắc đầu, “Mẹ, là con sai rồi… Là con sai rồi, là con sai rồi… Con không nên rời khỏi anh ấy… Con sai rồi… Con hối hận rồi… Mẹ ơi…”
Anh biết tất cả mọi thứ.
Nhưng lại không nói với cô điều gì hết.
Rõ ràng là anh nên hận cô mới đúng.
Dư Ôn khóc đến mức thở không thông, liên tục vỗ ngực nhìn bà, “Mẹ, nơi này của con đau quá…”
Trái tim cô đau như muốn nứt ra.
Mẹ Dư thấy Dư Ôn như vậy, bà càng thống khổ đến mức che mặt khóc lớn.
Mẹ Dư từng sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, sau này gả cho ba Dư Ôn thì cuộc sống mới khá giả hơn, lúc đó bà phát hiện ra rằng tiền tài không mua lại được khoảng thời gian đã qua, từng tuổi này rồi không thể làm được những chuyện mà thời thanh xuân từng mơ ước.
Bà chỉ đành đặt hết hy vọng vào con gái, mong nó có thể hoàn thành giấc mơ trở thành họa sĩ của mình.
Vì thế làm sao bà có thể cho phép Dư Ôn dây dưa không rõ một người mẫu khỏa thân chứ?
Bà thừa nhận hành động của mình không đúng với đạo đức, nhưng đó là đứa con gái ruột mà bà đã tốn rất nhiều tâm huyết để bồi dưỡng, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nó đi theo một người mẫu khỏa thân nghèo đến mức nhà cũng không mua nổi chứ?
Bà không muốn Dư Ôn phải trải qua những ngày tháng cực khổ.
Nhưng lần này bà sai rồi.
Đáng lý ra lúc đó bà không nên đến tìm bà nội của Quý Nam Uyên.
Mẹ Dư khóc lóc nói, “Dư Ôn, những việc mẹ làm từ trước đến nay chỉ là vì muốn tốt cho con mà thôi, trước kia mẹ đã quá cực khổ, mẹ không muốn con trải qua cuộc sống như vậy.”
Dư Ôn nghẹn ngào lắc đầu, “Mẹ, suốt bốn năm ở Pháp con chưa từng có ngày nào vui vẻ cả.”
Mẹ Dư càng khóc lớn hơn.
“Mẹ có biết vì sao con không về nước không?” Dư Ôn nức nở nói, “Con muốn trừng phạt anh ấy, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng con là đang tự trừng phạt chính mình.”
Trong phòng khách rộng lớn như vậy chỉ vang lên tiếng khóc của Dư Ôn:
“Trước kia con là kiểu người không thể chấp nhận được sự lừa dối, lời đã nói ra thì tuyệt đối sẽ không lật lọng.”
“Nhưng hiện tại con nuốt lời.”
“Con đã từng nói rằng cả đời này con cũng không bao giờ muốn thấy mặt anh ấy nữa, nhưng khi vừa xuống máy bay, người đầu tiên con muốn gặp chính là anh ấy.”
“Con đã từng nói rằng con không muốn nghe thấy giọng của anh ấy nữa, nhưng mẹ có biết con đã nghĩ gì khi nghe được giọng của anh ấy ở tiệc rượu tối qua hay không?! Con đã nghĩ, nếu như anh ấy đi tới nói với con một câu, ngay cả khi chỉ là kêu tên của con thì con sẽ lập tức chạy về phía anh ấy.”
“Mẹ.”
“Con yêu anh ấy”
Dư Ôn khóc lóc nhìn mẹ Dư nói, “Rất yêu, rất yêu.”
“Được rồi, mẹ hiểu rồi.” mẹ Dư lau nước mắt.
Dư Ôn vào toilet với hai mắt ửng đỏ, cô dùng nước rửa mặt, nhìn gương cười một cái rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Quý Nam Uyên vẫn đợi ở cửa, anh ngồi trong xe cầm máy tính bảng vẽ tranh minh hoạ.
Lúc này Dư Ôn đi đến kéo cửa ghế phụ ra rồi ngồi vào, Quý Nam Uyên quay đầu nhìn một cái, bỗng nhiên cô nghiêng người qua.
Ngón tay Dư Ôn lôi kéo cổ áo Quý Nam Uyên.
Gấp gáp hôn lên môi anh.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~