Hai ngày sau bọn họ mới đến Pháp.
Bởi vì Quý Nam Uyên muốn đi cùng Dư Ôn, nên anh cần thời gian để giải quyết công việc đang dang dở.
Dư Ôn đều ở chung một chỗ với Quý Nam Uyên hai ngày này, buổi tối hai người sẽ cùng nhau trở về, ăn cơm tối xong liền ở phòng khách vừa làm tình vừa vẽ tranh, Dư Ôn bị thao một cách tàn nhẫn, luôn thích cắn lên cổ anh.
Toàn bộ phần cổ của Quý Nam Uyên đều là dấu răng của cô.
Ban ngày đến công ty họp, tất cả nhân viên bên dưới đều ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào cổ anh hồi lâu.
Còn Dư Ôn thì đang thoải mái ngồi ở văn phòng của Quý Nam Uyên vẽ tranh.
Trong miệng cô không còn ngậm thuốc lá nữa, mà thay vào đó là một cây kẹo que, Quý Nam Uyên nói cô khẩu giao quá kém, phải luyện nhiều hơn.
Lúc đó Dư Ôn đứng ngay trước mặt anh liếm cây kẹo que, hỏi anh xem cô có làm tốt không.
Quý Nam Uyên cười nói, “So với bạn gái cũ thì kém hơn một chút.”
Dư Ôn nhào qua túm cổ anh cắn một cái.
Hai người luôn thích dính nhau trong văn phòng. Mỗi lần Bào Thông Dĩnh tới đưa tài liệu đều thấy Dư Ôn ghé vào vai Quý Nam Uyên, không phải là đang cắn cổ anh, thì chính là đang hôn anh.
Ngón áp út của hai người đều đeo nhẫn, vô cùng chói mắt.
Chiều tối hôm đó, Bào Thông Dĩnh nộp đơn tư chức, Quý Nam Uyên giúp cô đem đồ xuống taxi dưới lầu.
Bào Thông Dĩnh đứng phía sau anh hỏi, “Vì cái gì chứ? Anh Nam, anh có thể chấp nhận cô ấy, tại sao lại không thể chấp nhận em? Em đi theo anh nhiều năm như vậy, hơn nữa từ nhỏ chúng ta đã quen biết.”
“Không giống nhau.” Quý Nam Uyên xoay người nhìn Bào Thông Dĩnh.
“Có gì không giống nhau chứ? Em cũng yêu anh mà… Anh cũng biết là lúc đó gia đình em quá nghèo, em thật sự không còn biện pháp nào khác.” Bào Thông Dĩnh có chút không cam lòng, “Em cũng yêu anh, em theo anh nhiều năm như vậy, sao anh lại có thể đối xử với em như thế?”
“Nhưng anh không yêu em.” Quý Nam Uyên nhìn Bào Thông Dĩnh nói, “Từ trước đến nay đều chưa từng yêu.”
“Tại sao?” Bào Thông Dĩnh lắc đầu, “Em không tin, anh gạt em, rõ ràng là lúc trước anh rất yêu em, chỉ bởi vì em đề nghị chia tay cho nên anh mới tức giận, không muốn tha thứ cho em.”
“Khi đó mới bao lớn, biết cái gì là yêu hay không yêu chứ.” Quý Nam Uyên nhẹ nhàng mở miệng.
“Vậy tại sao anh lại muốn em tới đây với anh?” Bào Thông Dĩnh khóc lóc hỏi, “Anh không yêu em thì tại sao lại mang em tới đây? Vì sao phải đối xử tốt với em như vậy?”
“Em đã từng chăm sóc bà nội của anh nên anh quan tâm lại em là điều dĩ nhiên.” Quý Nam Uyên lặng lẽ nhìn Bào Thông Dĩnh.
“Chỉ bởi vì điều này thôi sao?” Thần sắc của Bào Thông Dĩnh cực kỳ bi thương.
“Đúng vậy, chỉ có vậy thôi.” Quý Nam Uyên vỗ vỗ bả vai cô, “Mấy năm nay ở công ty này em đã học hỏi được rất nhiều, bây giờ ra ngoài có thể tìm một công ty tốt hơn để phát triển, sau này cần giúp đỡ gì có thể liên hệ anh.”
Bào Thông Dĩnh khóc lóc lên xe.
Dư Ôn đứng sau biển quảng cáo ngậm kẹo que, chờ Bào Thông Dĩnh ngồi lên xe rời khỏi rồi mới đi ra.
Cô đứng bên cạnh Quý Nam Uyên, nhìn theo hướng xe taxi đang chạy càng lúc càng xa rồi thở dài một hơi, “Haizz, đi nhanh như vậy.”
“Luyến tiếc hả?” Quý Nam Uyên nhướng mày.
“Đúng vậy, tiếc ghê, em còn đang muốn hỏi xem cô ấy liếm kẹo mút thế nào.” Dư Ôn đưa cây kẹo lên môi, liếm láp một cách sắc tình.
Quý Nam Uyên: “…”
Anh dùng một tay kéo cô ôm vào trong lòng ngực, cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm, hơi thở nóng bỏng phun ra, “Sớm muộn gì cũng đem cái miệng nhỏ bên dưới của em cắm hư.”
“Sớm muộn gì cũng đem gốc rễ bên dưới của anh cắn đứt.” Dư Ôn không cam lòng yếu thế mà phản kích.
Quý Nam Uyên cười khúc khích, đẩy cây kẹo que trong tay Dư Ôn sang một bên, cúi đầu ngậm lấy môi lưỡi cô, nhẹ nhàng mút hôn.
Đèn neon nhấp nháy sáng lên.
Bọn họ đứng ở góc đường ôm hôn say đắm.
Khoảng khắc ánh đèn xe chiếu vào, dường như trên thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.