Buổi tối Khổng Tiện Nghi gọi video cho Dư Ôn để hỏi về thời gian máy bay cất cánh vào ngày mai.
Vì vé máy bay là do Quý Nam Uyên đặt nên Dư Ôn không nhớ rõ là 7 giờ hay là 7 giờ rưỡi, cô vừa hàn huyên vài câu với Khổng Tiện Nghi, vừa sang phòng khách lấy điện thoại của Quý Nam Uyên.
Lúc này Quý Nam Uyên đang ở trong bếp nấu cơm.
Khổng Tiện Nghi vô cùng hâm mộ, “Vừa đẹp trai, vừa biết nấu cơm, phương diện kia còn lợi hại nữa… Ô ô ô ô… Ghen tị quá đi!”
Dư Ôn cười, “Không sợ tớ ghi âm lại đưa cho chồng của cậu nghe sao.”
“Cậu dám ghi âm! Thích thì cứ việc!” Khổng Tiện Nghi không sợ cô.
Dư Ôn mở khóa di động của Quý Nam Uyên, ấn vào app xem lịch sử đặt vé, sau đó mắt cô hơi nheo lại.
Khổng Tiện Nghi thấy biểu cảm của Dư Ôn thay đổi, hoảng sợ hỏi, “Làm sao vậy? Quý Nam Uyên ngoại tình hả? Anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài sao? Hay là trong điện thoại có hai cái WeChat rồi qua lại mập mờ với nhiều người?”
Dư Ôn nhìn một lát rồi xoay điện thoại của Quý Nam Uyên lại cho Khổng Tiện Nghi xem.
Khổng Tiện Nghi bất giác mở to mắt, vừa nhìn vừa lẩm bẩm, “Đây là… vé máy bay đi Pháp, sao lại mua nhiều như vậy? Cái này, không đúng, cái này không phải là từ mấy năm trước sao? Hình như còn là trước sinh nhật cậu một ngày?”
Khổng Tiện Nghi lập tức hiểu ra, “Quý Nam Uyên… Đều mua vé máy bay đến Pháp mỗi năm vào trước sinh nhật cậu một ngày?”
“ĐM!” Hốc mắt Khổng Tiện Nghi hơi đỏ lên, “Tiểu Dư, Tớ… Tớ cảm động quá đi mất! Cậu không thấy vậy sao?”
Dư Ôn không trả lời mà chỉ đưa tay lên che mắt.
Quý Nam Uyên chưa từng nói với cô về điều này.
“Không nói nữa, cúp máy trước đây.” Dư Ôn tắt cuộc gọi video, sau đó cầm điện thoại của Quý Nam Uyên ra ngoài.
Quý Nam Uyên đang hầm canh trong bếp.
Vì Dư Ôn ăn uống quá ít nên mỗi ngày anh đều phải tìm mọi cách để dỗ cô ăn thêm một chút, bổ sung chất dinh dưỡng.
“Đã làm xong chưa?” Dư Ôn từ phía sau ôm eo anh.
“Đói bụng rồi sao?” Quý Nam Uyên đặt chén canh lên bàn rồi vỗ vỗ tay cô, “Rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Dư Ôn vẫn ôm anh không buông.
Quý Nam Uyên nghiêng đầu hỏi, “Làm sao vậy?”
“Anh thích em từ khi nào?” Dư Ôn cọ cọ mặt vào lưng anh, lặng lẽ lau nước mắt đi.
Quý Nam Uyên cười khẽ, “Yêu từ cái nhìn đầu tiên, em tin không?”
Nước mắt của Dư Ôn vẫn không ngừng rơi xuống, cô gật gật đầu, cười hỏi, “Ngày mà em thuê anh để vẽ tranh sao?”
“Trước đó nữa” Khóe môi Quý Nam Uyên cong lên, “Lúc đó em đi ngang qua mặt anh nhưng lại không thèm liếc nhìn anh một cái, điều này thật sự khiến lòng tự trọng của anh bị tổn thương.”
“Ha ha ha…” Dư Ôn cười ra tiếng.
Quý Nam Uyên xoay người lại, Dư Ôn vẫn dựa đầu vào lòng ngực anh.
Anh duỗi tay nâng mặt cô lên, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt cô toàn là nước mắt.
“Sao em lại khóc?” Quý Nam Uyên hơi giật mình.
“Vì em hối hận khi không gặp được anh sớm hơn, hối hận vì đã bỏ đi vào thời điểm đó.” Dư Ôn cười nói, “Nếu em không sang Pháp thì có lẽ bây giờ con của chúng ta đã học mẫu giáo rồi.”
Quý Nam Uyên lau nước mắt trên gương mặt cô, “Cũng có thể vì củi gạo mắm muối mà tranh chấp cãi nhau rồi chia tay, mấy năm sau lại gặp lại, tựa như bây giờ.”
Dư Ôn khóc lóc ôm cổ anh, “Về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh đừng chia tay với em, có được không?”
Quý Nam Uyên cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Nói điều ngớ ngẩn gì vậy? Trước đây anh chưa bao giờ chia tay với em.”
Khi Dư Ôn nghe được lời này, nước mắt của cô càng chảy xuống nhiều hơn.
Cô gọi anh bằng giọng mũi, “Quý Nam Uyên.”
“Ừ” Anh trả lời.
Dư Ôn khụt khịt nói, “Em rất yêu anh.”
Quý Nam Uyên gắt gao ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn vang trong không khí.
“Thật trùng hợp.”
“Anh cũng vậy.”