Cả đêm nay Dư Ôn đều dính lên người Quý Nam Uyên.
Hai người nằm trên giường xem tập tranh, xem được một lúc thì Dư Ôn lại nhào người qua hôn môi anh.
Vốn dĩ là Quý Nam Uyên muốn nghỉ ngơi cho kịp chuyến bay ngày mai nên không định lăn lộn với Dư Ôn, nhưng thấy cô chủ động trêu chọc, anh liền không nhẫn nại được nữa, đè nặng cô ra làm hai lần, thẳng đến khi cả người cô bủn rủn vô lực mới ôm cô đi tắm rồi lên giường ngủ.
Ngày hôm sau Khổng Tiện Nghi đến sân bay tiễn, vừa nhìn liền nhận ra gương mặt Dư Ôn hồng hào hơn hẳn, trên cổ toàn là dấu hôn.
Khổng Tiện Nghi kéo cánh tay Chu Đức Hoa nói, “Thấy không?”
Chu Đức Hoa gật gật đầu, “Thấy, ghen tị quá đi mất.”
Khổng Tiện Nghi: “…”
Máy bay phải bay gần mười ba tiếng đồng hồ mới tới nơi, trong suốt khoảng thời gian đó, hai người dựa đầu vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện một cách thân mật, đôi lúc sẽ không cầm lòng được mà hôn môi.
Còn Chu Đức Hoa ngồi bên cạnh thì đeo bịt mắt vào, vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc.
Lúc bọn họ tới Pháp đã gần 9 giờ rưỡi tối, Dư Ôn bắt taxi đi mua đồ ăn tối trước rồi mới về chỗ cô ở.
Những người sống ở tầng trên và tầng dưới đi tản bộ trở về, thấy Dư Ôn nắm tay một người đàn ông thì ngạc nhiên hỏi cô bằng tiếng Pháp, “Anh ấy là ai vậy?”
Dư Ôn dùng tiếng Pháp trả lời, “Chồng của tôi.”
“Cô đã kết hôn? Khi nào vậy?!”
“Hai ngày trước.” Dư Ôn cười cười duỗi tay khoe nhẫn cưới ở ngón áp út.
“Quá tuyệt vời! Chúc mừng cô!”
Sau khi đám người đó về nhà liền làm một ít món tráng miệng đem đến cho Dư Ôn và Quý Nam Uyên, “Chúc hai người tân hôn vui vẻ!”
Quý Nam Uyên nói lời cảm ơn bằng tiếng Pháp.
Sau khi đóng cửa lại, Dư Ôn kinh ngạc nhìn anh, “Anh biết nói tiếng Pháp sao?”
Chu Đức Hoa cũng ngẩn người, “Summer, câu tiếng Pháp của anh ấy nói quá chuẩn, tớ còn tưởng là đám người ngoài cửa đang nói chuyện.”
“Chỉ biết một chút.” Quý Nam Uyên vẫn nói tiếng Pháp.
Dư Ôn sửng sốt hỏi, “Anh học hồi nào?”
Quý Nam Uyên đặt dĩa tráng miệng lên bàn, tiện tay lấy một miếng bỏ vào miệng nếm thử, “Anh từng tiếp xúc với khách hàng là người Pháp, vừa khéo học được vài câu.”
Thật ra Quý Nam Uyên đã học tiếng Pháp hai năm, còn thi được điểm rất cao.
Đương nhiên là Dư Ôn không biết điều này.
Và anh cũng không định nói cho cô biết.
Những đêm mất ngủ đó, anh đều dựa vào mấy quyển sách tiếng Pháp để từ từ vơi đi nỗi nhớ nhung dành cho cô.
Dư Ôn cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Chu Đức Hoa nằm dài trên sofa gọi điện thoại với bạn bè.
Còn Quý Nam Uyên thì một mình đi thăm quan xung quanh căn nhà.
Dư Ôn có một phòng riêng để vẽ tranh, bên trong treo đầy tranh sơn dầu:
Tranh vẽ cơ thể trần truồng của anh, khuôn mặt anh, bóng lưng anh, tranh anh đang đứng dưới ánh đèn đường, cửa sổ bệnh viên hút thuốc, ở quán bar pha chế rượu, ở đêm mưa lạnh trên núi.
Tranh vẽ cảnh quần áo phơi nắng ngoài ban công, bữa sáng trên bàn, hai ly mì gói trong đêm mưa.
Còn có tranh hai người khỏa thân quấn quýt trên sô pha, cự vật thô to ra ra vào vào miệng huyệt ướt đầm đìa.
Cô vẽ rất cẩn thận và chi tiết, ngay cả nốt ruồi nhỏ cũng có thể thấy rõ ràng.
Trên giá vẽ còn có một bức tranh đã hoàn thành.
Người trong tranh vẫn là anh.
Cơ thể trần trụi ngồi trên ghế ở phòng vẽ tranh, hai chân bắt chéo, ánh mắt xuyên qua đám đông nhìn chằm chằm về phía cô.
Khóe môi mang theo ý cười.
Quý Nam Uyên yên lặng quan sát, bỗng nhiên Chu Đức Hoa từ sô pha đứng lên rồi tiến đến.
“Tuy không biết hai người chia tay vì điều gì nhưng tôi hy vọng về sau anh có thể đối xử tốt với Summer một chút.”
Chu Đức Hoa nhìn những bức tranh trên tường rồi nói với Quý Nam Uyên, “Nghe Tiểu Khổng Tước kể là trước kia Summer rất hay cười, nhưng từ lúc quen biết nhau thì tôi hầu như chưa từng nhìn thấy cô ấy thật sự vui vẻ bao giờ, lúc nào cũng trông rất lạnh lùng, không thích nói chuyện… Có thể việc hai người chia tay đã khiến cô ấy tổn thương rất nhiều, và khoảng thời gian ở đây cũng chưa từng yêu đương với người đàn ông nào hết.”
“Tôi biết.” Quý Nam Uyên khẽ chạm vào một bức tranh khác.
Bức tranh vẽ cảnh hai người hôn môi.
Góc trái bên dưới có vài con số nhỏ, anh cúi sát người vào để xem.
17.6
Là sinh nhật anh.
Hình như Quý Nam Uyên đã nhận ra điều gì đó rồi nhìn từng bức tranh sơn dầu trên tường.
Chu Đức Hoa nghi hoặc hỏi, “Anh làm gì vậy?”
Quý Nam Uyên đã tìm xong.
Sinh nhật 23 tuổi ngày đó, Dư Ôn đã vẽ cho anh 23 bức tranh.
Sinh nhật 24 tuổi, Dư Ôn vẽ 24 bức.
25 tuổi… Là 25 bức.
26 tuổi… Là 26 bức.
Sinh nhật năm nay còn chưa tới.
Nhưng Dư Ôn đã vẽ mười lăm bức.