Khi Dư Ôn bước ra khỏi phòng tắm thì Quý Nam Uyên đang dọn dẹp mấy bức tranh của cô.
Lần này cô quay lại đây chính là muốn mang toàn bộ đồ đạc về.
Chu Đức Hoa đang nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ.
“Ăn tối trước đã.” Dư Ôn đi tới ôm eo Quý Nam Uyên từ đằng sau, “Cơm nước xong rồi lại dọn tiếp, em đã tìm được một công ty chuyển nhà rồi, ngày mai bọn họ sẽ đóng gói.”
Quý Nam Uyên xoay người nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
“Sao vậy?” Dư Ôn hỏi.
Quý Nam Uyên không trả lời mà chỉ cúi đầu hôn lên môi cô.
Hai chân Dư Ôn vòng lấy eo anh, nhiệt tình đáp lại.
Chu Đức Hoa tức giận hét lên: “… Này! Hai người chú ý một chút! Tôi vẫn còn ở đây nha!”
Dư Ôn thở dốc, “Đi thong thả, không tiễn.”
Chu Đức Hoa: “…”
Quý Nam Uyên hôn chụt chụt lên môi cô vài cái rồi nhỏ giọng nói, “Đi thôi, ăn cơm trước đã.”
Dư Ôn cúi đầu nhìn xuống, anh đã cương cứng.
“Cứ như vậy mà ra ngoài sao?”
Quý Nam Uyên hung hăng mút cắn lên môi cô, hơi thở thô nặng phả ra, “Nhanh lên, bằng không anh sẽ thao chết em đó.”
Dư Ôn đẩy Quý Nam Uyên ra, đóng cửa phòng vẽ tranh lại, sau đó xoay người cởi quần áo rồi bổ nhào vào lòng ngực anh, cùng nhau quấn quýt môi lưỡi, trao đổi nước bọt.
Quý Nam Uyên kéo quần xuống, dương v*t cứng rắn để ngay miệng huyệt.
Dư Ôn liên tục thở hổn hển, hai chân quấn chặt lên eo anh, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm mút hầu kết gợi cảm.
Giữa trán và cổ Quý Nam Uyên đã nổi gân xanh, anh đè Dư Ôn lên cửa, cởi quần lót của cô xuống rồi đỡ dương v*t đỉnh vào.
Mặc dù cô đã tiết ra d*m thủy nhưng lại không nhiều lắm nên cắm vào có chút khó khăn
Cảm giác đầy trướng mãnh liệt làm cả người Dư Ôn tê dại, cô bị cắm đến mức hét lên rồi rên rỉ thành tiếng
Quý Nam Uyên cứ như vậy mà điên cuồng thao làm.
Tốc độ quá nhanh khiến cô có chút khó chịu mà nức nở.
Ván cửa bị làm đến chấn động.
Chu Đức Hoa nằm trên sofa: “…”
“Mấy người coi tôi là không khí sao?!” Hắn cuối cùng cũng nhịn không được nữa, vội mở WeChat ra gọi video cho Khổng Tiện Nghi kể khổ, “Bọn họ dám ngang nhiên bạch bạch bạch trong phòng vẽ tranh trước mặt tớ!”
Khuôn mặt Khổng Tiện Nghi đỏ bừng vì phấn khích, “Cầu hiện trường phát sóng trực tiếp!”
Chu Đức Hoa: “…”
Hắn di chuyển ghế dựa đến trước cửa phòng vẽ tranh ngồi, lặng lẽ xem hiện trường phát sóng trực tiếp cùng Khổng Tiện Nghi.
Ván cửa rung lắc dữ dội như muốn sụp xuống ngay lập tức.
Tiếng nức nở của Dư Ôn vang vọng khắp nơi, “A… Chậm một chút… Muốn tới…”
Quý Nam Uyên không quan tâm, chỉ biết giữ chặt eo cô, mạnh mẽ đưa đẩy cắm rút.
“Mẹ nó! Anh ta trâu bò đến vậy sao?” Chu Đức Hoa cảm thán.
Khổng Tiện Nghi đỏ mặt gật đầu, “Chúng ta ngồi xem như vầy có quá đáng khinh không? Trời ơi thật là ngại quá đi! Thật kích thích!”
Hai mắt Chu Đức Hoa tràn đầy khao khát, “Bạn trai của tớ mà cũng có thể lực như này thì đã không đến mức chia tay.”
Khổng Tiện Nghi: “…”
“Người anh em à! Tỉnh tỉnh! Đó là chồng của Tiểu Dư!” Cô nhỏ giọng kêu.
Chu Đức Hoa mắt trợn, “Vô nghĩa! Nếu đó không phải là chồng của cô ấy thì tớ đã sớm cướp lấy rồi!”
Khổng Tiện Nghi: “…”
Cánh cửa phòng vẽ tranh vẫn còn chấn động kịch liệt, bên trong truyền ra âm thanh thảm thiết của Dư Ôn, đôi lúc sẽ bị chặn lại, chỉ còn tiếng rên rỉ mơ hồ.
Nhưng nó đủ khiến cho sống lưng người nghe tê dại hơn là tiếng la hét
Khổng Tiện Nghi đỏ bừng cả khuôn mặt, “Không được, tớ không thể nghe nổi nữa, mau tắt đi!”
Chu Đức Hoa khẽ thở dài, “Thật ghen tị với mấy người, ai cũng có đàn ông bên cạnh, haizz, không biết khi nào mới có thể gặp được người giống Quý Nam Uyên, đem tớ thao đến khóc rồi mà chẳng chịu dừng.”
Khổng Tiện Nghi: “…”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~