Hơn 12 giờ đêm, Quý Nam Uyên mới ôm Dư Ôn ra khỏi phòng vẽ tranh.
Lúc này Chu Đức Hoa đang nằm trên sofa đeo tai nghe, thấy Quý Nam Uyên bước ra liền huýt sáo một cái
Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, tấm lưng trần rắn chắc đầy vết cào, thứ nhô lên ở giữa hai chân vô cùng đồ sộ.
Dư Ôn dựa khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của mình vào lòng ngực Quý Nam Uyên, liếc mắt nhìn tới chỗ Chu Đức Hoa, giọng nói đờ đẫn như cái radio bị hỏng, “Cậu còn chưa đi nữa sao?”
“Không phải kêu tớ tới ăn tối sao!” Chu Đức Hoa tức giận chỉ vào người cô, “Cậu có còn coi tớ là chị em tốt nữa hay không hả?! Làm sao có thể nhẫn tâm ném người ta ở phòng khách, còn mình thì ở bên trong sung sướng như vậy!”
“Lúc trước cậu và người yêu cũ lượn lờ trước mặt tớ, tớ cũng chưa từng phàn nàn điều gì hết nha.” Dư Ôn hôn môi Quý Nam Uyên, nũng nịu kêu, “Ông xã, em muốn đi tắm.”
Chu Đức Hoa: “…”
Quý Nam Uyên cười nhẹ một tiếng rồi bế cô vào phòng tắm.
Sau khi hai người tắm rửa và thay quần áo xong thì bắt đầu ăn tối lúc một giờ rưỡi sáng.
“Sau này cậu không quay lại đây sao?” Chu Đức Hoa rót rượu rồi chạm ly với Dư Ôn, “Công việc bên triển lãm phải làm sao bây giờ?”
“Dời về trong nước.” Dư Ôn cười khẽ, “Nếu cậu cần tìm tớ thì có thể đến Trung Quốc mà.”
Chu Đức Hoa bĩu môi, “Tớ sẽ rất nhớ cậu.”
Quý Nam Uyên nâng ly với Chu Đức Hoa, “Cùng uống đi.”
Chu Đức Hoa rất ngưỡng mộ khí chất trên người Quý Nam Uyên, dứt khoát cạn ly.
Dư Ôn bị thao lâu như vậy, còn uống thêm rượu nên cơ thể đã sớm kiệt sức, mí mắt muốn sụp xuống.
Quý Nam Uyên nhanh chóng ăn xong rồi ôm Dư Ôn về phòng.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa.
Anh nhìn ánh đèn đường ngoài cửa sổ, trong đầu thầm nghĩ đến đêm mưa của bốn năm trước, không biết lúc đó cô đã cảm thấy như thế nào.
Quý Nam Uyên cúi đầu nhìn Dư Ôn đang dựa vào lòng ngực anh với khuôn mặt thỏa mãn rồi hôn lên môi cô một cái
Dư Ôn bị hôn đến mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô liếc mắt nhìn anh, bỗng dưng cảm thấy hơi lạnh nên nhỏ giọng hỏi, “Trời mưa rồi sao?”
“Ừm” Quý Nam Uyên càng ôm cô chặt hơn.
Dư Ôn dựa vào lòng ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cô rất ghét những ngày mưa.
Mỗi khi mưa rơi, cô đều sẽ bị mất ngủ.
Trong giấc mơ, cô bị mắc kẹt bên ngoài căn nhà dưới chân núi kia, gõ cửa mãi nhưng không có ai trả lời, gọi điện thoại cho Khổng Tiện Nghi lại nghe thấy tiếng của Quý Nam Uyên:
“Ngoan, đừng sợ.”
Trái tim cô đập thình thịch.
Khung cảnh thay đổi, Quý Nam Uyên đột nhiên xuất hiện ôm chầm lấy nàng, rõ ràng là sấm sét đánh ầm ầm, tim đập như nổi trống nhưng cô vẫn nghe rất rõ giọng nói của anh.
Vừa trầm ổn vừa bình tĩnh, lại mang theo khả năng trấn an người khác, khiến cho mọi lo lắng của cô trong phút chốc liền tan biến.
“Không sao hết, anh tới rồi.”
Khung cảnh lại thay đổi, là ngày cô tát Quý Nam Uyên một cái ở phòng vẽ tranh, nhưng lần này là anh bỏ đi trước mà không thèm quay đầu lại. Cô vội vàng khóc lóc đuổi theo nhưng mãi không đuổi kịp anh.
“Quý Nam Uyên…” Dư Ôn đột nhiên kêu lên.
Quý Nam Uyên nằm trên giường ôm cô sát vào người, lẩm bẩm nói, “Ừ, anh ở đây.”
“Quý Nam Uyên…” Dường như Dư Ôn còn đang đắm chìm vào trong giấc mơ, không ngừng gọi tên anh.
Quý Nam Uyên mở đèn đầu giường lên nhìn Dư Ôn cuộn tròn người, tuy cô nhắm chặt hai mắt nhưng cả khuôn mặt toàn là nước mắt.
“Đừng đi…” Dư Ôn nâng tay với với giữa không trung.
Quý Nam Uyên nắm lấy tay cô, “Anh không đi đâu hết.”
Lúc này Dư Ôn mới dần an tĩnh lại.
Quý Nam Uyên cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Với sự hối hận ngập tràn trong đáy mắt, anh khẽ thở dài một tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
“Thực xin lỗi.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~