Dư Ôn hoàn thành việc di dời triển lãm về Trung Quốc.
Ngày khai trương có rất nhiều sinh viên ở học viện mỹ thuật tới chúc mừng, Khổng Tiện Nghi còn mời một người bạn là nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh cho Dư Ôn.
Khi Quý Nam Uyên vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên xôn xao hơn hẳn.
Anh dẫn theo không ít nhân viên tới, tuy là bước xuống từ một chiếc Phaeton bình thường nhưng chỉ với bộ vest chỉnh tề cùng đôi giày da cao cấp vẫn khiến cho người ta không thể nào rời mắt trước khí chất ngút trời của anh.
Đặc biệt là anh lại dẫn đầu một đám nhân viên phía sau, càng giống như ông chủ công ty lớn đang đi kiểm tra.
Toàn bộ số lẵng hoa của Quý Nam Uyên đã được giao tới tận cửa triển lãm từ sáng sớm, bởi vì quá nhiều nên Dư Ôn đành kêu người bố trí vào bên trong phòng trưng bày, sắp xếp dài cả mười mấy mét mới hết.
Bạn học cũ ở học viện mỹ thuật vừa nhìn thấy Quý Nam Uyên liền tiến lên chào hỏi, những người khác cũng đã sớm nghe qua danh tiếng của anh trong ngành, kích động muốn tới bắt tay làm quen.
Quý Nam Uyên là một huyền thoại của học viện mỹ thuật.
Anh là người đầu tiên rời khỏi học viện mỹ thuật với tư cách là người mẫu khỏa thân, nhưng lại xuất hiện trên các trang báo lớn với tư cách là một họa sĩ và người vẽ tranh minh họa, thậm chí các công ty nước ngoài cũng đang đổ xô muốn thuê anh làm họa sĩ minh họa độc quyền.
Quý Nam Uyên phải chào hỏi bạn học cũ ở học viện mỹ thuật, bắt tay và chụp ảnh chung với một đám người xong mới có thể đi về phía Dư Ôn.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen, không đeo trang sức nào khác ngoại trừ chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út và dây chuyền con cá vàng ở cổ.
Váy đen làm cho làn da của cô trắng nõn hơn, lại càng làm nổi bật sợi dây chuyền trên cổ.
Quý Nam Uyên ôm lấy eo Dư Ôn, nghiêng đầu hỏi, “Không phải em nói rằng ba em sẽ tới sao?”
“Đi rồi.” Dư Ôn nhìn anh cười nghịch ngợm, “Do anh muốn tới nên em đã kêu ông ấy về rồi.”
Quý Nam Uyên: “…”
Dư Ôn đưa tay chỉnh cổ áo lại giúp anh, đôi môi đỏ mọng cong lên, “Hôm nay ông xã của em đẹp trai quá đi.”
Quý Nam Uyên dùng một tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, cúi người kề sát môi vào vành tai nhạy cảm của cô, “Nếu anh cương lên thì em phải chịu trách nhiệm đó.”
Dư Ôn nhéo nhẹ cánh tay anh rồi xoay người dẫm lên giày cao gót đi chào hỏi giáo viên và các bạn cùng lớp.
Quý Nam Uyên ôn nhu nhìn cô, còn Dư Ôn bên này thì vừa mỉm cười trò chuyện với mọi người, vừa quay đầu liếc anh một cái.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong không khí toàn là trái tim màu hồng bay lơ lửng.
“Tiểu Dư!” Khổng Tiện Nghi ôm một bức tranh được bọc giấy cẩn thận đến trước mặt cô.
“Đây là cái gì?” Dư Ôn cầm lấy, “Cho tớ hả?”
Cô đưa tay xé lớp giấy bên ngoài ra.
Đập vào mắt chính là màn mưa dày đặc, dưới ánh đèn mờ bên đường có bóng dáng một đôi nam nữ đang ôm nhau.
Góc trái bên dưới có duy nhất một chữ: Quý
Dư Ôn nghiêng đầu nhìn Quý Nam Uyên, tuy lúc này anh đang nói chuyện với một người khác nhưng có vẻ đã cảm nhận được ánh mắt của cô nên quay đầu nhìn cô một cái rồi cong môi cười
Nụ cười đó, vừa hư hỏng, vừa quyến rũ.
Trái tim Dư Ôn đập loạn nhịp, cô đưa bức tranh cho nhân viên treo lên tường, rồi hỏi Khổng Tiện Nghi, “Bức tranh ở cuối hành lang học viện là cậu nhờ Quý Nam Uyên vẽ hả?”
“Không phải.” Khổng Tiện Nghi nhìn cô một cách kỳ lạ, “Sao cậu lại hỏi như vậy?”
“Anh ấy nói là có người thuê anh ấy vẽ.”
“Cậu là đồ ngốc sao Tiểu Dư?!” Khổng Tiện Nghi bất lực nói, “Đó chính là Quý Nam Uyên tự mình vẽ, làm gì có người nào thuê đâu!”
Dư Ôn sửng sốt.
Đúng vậy, sao cô lại có thể tin vào điều đó chứ!
“Nhưng thật ra thì cũng có người muốn mua, chỉ là anh ấy không bán.” Khổng Tiện Nghi tiếp tục nói, “Anh ấy còn nhờ Phùng ma đầu đặt nó bên cạnh bức tranh của cậu.”
Dư Ôn nghiêng đầu nhìn về phía Quý Nam Uyên, tuy đang có nhiều người vây quanh anh nhưng dáng vẻ đó vẫn rất thành thục, điềm tĩnh.
Ngũ quan sắc nét và tuấn tú.
Hầu hết phụ nữ trong triển lãm đều đang nhìn anh.
Khổng Tiện Nghi đứng bên cạnh vẫn còn đang nói, “Đã treo ở đó được bốn năm rồi, từ lúc cậu bắt đầu gửi bức tranh đầu tiên về thì anh ấy liền vẽ cậu rồi treo bên cạnh.”
Trong lòng Dư Ôn có chút chua xót.
Cô thở dài một hơi rồi lại quay sang nhìn bức tranh đang được treo lên tường.
Nhân viên nhỏ giọng hỏi, “Bà chủ, ý nghĩa của bức tranh này là gì để tôi in bảng tên bên dưới?”
Dư Ôn nhìn về phía hai bóng dáng dính chặt vào nhau, một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Đồng hành”
“Bức tranh này tên là đồng hành.”