Dư Ôn và Quý Nam Uyên quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày 7/7
Ba mẹ của Dư Ôn đã mua một căn nhà nằm ngay trung tâm thành phố làm phòng tân hôn và nhà ở cho cô.
Nhưng Dư Ôn lại cự tuyệt, cô thích sống trong căn chung cư cũ nát kia của Quý Nam Uyên.
Nơi đó tràn ngập kỷ niệm của hai người.
Cô nhờ thợ sửa sang hành lang tầng 3, sau đó sơn lại màu tường, còn trồng rất nhiều hoa trước cửa.
Ban ngày ai bận việc nấy, Dư Ôn ở triển lãm còn Quý Nam Uyên ở văn phòng. Sau khi tan làm, anh sẽ lái xe đến đón cô đi chợ mua thức ăn nấu bữa tối.
Thỉnh thoảng Dư Ôn tan tầm sớm sẽ bắt taxi đến chỗ Quý Nam Uyên, ngồi ngẩn ngơ trong văn phòng của anh cả một buổi trưa.
Cô không bao giờ quấy rầy trong lúc anh làm việc, chỉ đợi đến khi xong xuôi hết mới ngồi dựa vào nhau nói chuyện phiếm, xem album ảnh rồi thân mật thì thầm qua lại.
Buổi tối trở về nhà sau khi mua nguyên liệu xong, Dư Ôn liền mặc tạp dề vào rồi đi theo Quý Nam Uyên học nấu ăn. Quý Nam Uyên ôm cô từ đằng sau, hai người cùng nhau rửa và cắt rau, thậm chí lúc xào rau cũng không buồn tách ra.
Đã có vài lần Quý Nam Uyên muốn đi gặp ba mẹ Dư Ôn nhưng đều bị cô ngăn cản.
Buổi tối hôm đó, hai người vừa mới nấu cơm xong thì tiếng gõ cửa vang lên.
Quý Nam Uyên ra mở cửa, bên ngoài là ba mẹ của Dư Ôn.
“Chú dì.” Anh nghiêng người sang một bên, “Mời vào.”
Dư Ôn cầm đôi đũa đã rửa sạch bước ra xem, vừa thấy cảnh này liền nhìn chằm chằm vào mẹ Dư rồi đặt đôi đũa lên bàn, đi đến khoác tay Quý Nam Uyên.
Mẹ Dư xấu hổ đứng ở cửa, bà nhìn Dư Ôn một cái rồi lại quay sang phía Quý Nam Uyên, “Quý Nam Uyên, dì tới đây là để xin lỗi cháu.”
Quý Nam Uyên đã đoán được ý định của bà thông qua biểu hiện chột dạ trên mặt.
“Chuyện bà nội của cháu là do dì không đúng. Hôm trước chú dì đã về quê cháu để tạ lỗi với bà cụ, hiện tại muốn gửi một lời xin lỗi trịnh trọng và chân thành nhất với cháu.” Mẹ Dư lùi lại một bước, cúi đầu trước Quý Nam Uyên.
Khi Quý Nam Uyên nghe được những lời này, biểu tình có hơi xúc động.
Anh siết chặt năm ngón tay rồi lại thả lỏng ra, cuối cùng mới mở miệng, “Chú dì vào đi.”
Mẹ Dư liếc nhìn con gái.
Dư Ôn ôm cánh tay Quý Nam Uyên nói, “Ba mẹ vào đi, hai người đã ăn cơm chưa?”
Toàn bộ quá trình ba Dư đều im lặng, thẳng đến khi nghe Dư Ôn lên tiếng mới mở miệng, “Ăn rồi… Hai đứa giờ này mới ăn sao? Ăn gì đó?”
Ba Dư lúc nào cũng bận rộn với sự nghiệp, không có nhiều thời gian ở bên Dư Ôn, nhưng ông lại rất chiều chuộng cô, luôn muốn cho cô những thứ tốt nhất, mặc kệ là cô muốn cái gì, ông cũng đều đáp ứng.
Sau khi Dư Ôn đi lãnh chứng với Quý Nam Uyên thì gần như cắt đứt liên lạc với gia đình.
Cô muốn mẹ Dư tự mình đến xin lỗi Quý Nam Uyên, nếu không sẽ không bao giờ dẫn anh về gặp mặt bọn họ.
Tuy ba Dư rất sốt ruột, nhưng mẹ Dư bao năm qua vẫn luôn sống kiêu ngạo, làm sao có thể chịu mất mặt mà đi xin lỗi Quý Nam Uyên. Thế là hai người cứ giằng co mãi cho đến bây giờ.
Thấy ngày kết hôn của con gái đã cận kề, cuối cùng mẹ Dư cũng không nhịn được nữa, đành phải kéo ba Dư đến đây ngay trong đêm.
Dư Ôn chỉ lên bàn, “Con làm cá chua ngọt, mộc nhĩ xào trứng, bông cải xanh xào tôm bóc vỏ, còn có canh bắp hầm xương.”
Ba mẹ Dư có chút kinh ngạc.
Dư Ôn đã được nuông chiều từ bé nên chưa từng phải xuống bếp, trong túi lúc nào cũng đầy tiền, mặc dù sống ở Pháp vài năm tuy nhiên lúc nào cũng ăn ở bên ngoài, nhà bếp cả bốn năm không có ai vào làm cơm.
Nhưng hiện tại lại vì Quý Nam Uyên mà xuống bếp học nấu ăn?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~