【Vòng Thời Gian】, bất kể không gian, bất kể sống chết, đúng hẹn gặp nhau.
Nhưng Lăng Trường Dạ không xuất hiện bên cạnh cậu.
Hạ Bạch cảm nhận được một loại cảm giác cô độc.
Cảm giác cô độc này bắt nguồn từ việc cậu đi qua mỗi tầng tối đen của lâu đài to lớn này, không ai cũng không có một chút đáp lại nào của vật sống, giống như đã bị toàn thế giới vứt bỏ.
Cảm giác cô độc này đến từ sự suy yếu của cơ thể, sự trì trệ của bộ não, Không thể suy nghĩ tốt sẽ dẫn đến cô đơn, là một sự cô độc bị tư duy bị cơ thể vứt bỏ.
Nhưng cậu cũng không cảm thấy đau buồn.
Điều này lại làm cho Hạ Bạch cảm thấy càng cô độc, một người cô đơn bị thế giới vứt bỏ, sẽ không tạo thành một chút cảm xúc đau buồn sao? Đây cũng là một loại cô đơn bị cảm xúc vứt bỏ.
Cậu gõ gõ Vòng Thời Gian, cũng là bởi vì cô đơn.
Cậu còn có Lăng Trường Dạ, anh sẽ đột phá sống chết, đột phá không gian đến với cậu.
Nhưng cũng không có.
Thần kỳ là, Lăng Trường Dạ không xuất hiện, ngược lại khiến cậu không cô đơn như vậy.
Bởi vì cậu biết, Lăng Trường Dạ đang ở bên cạnh cậu, gần đến mức không thể gần hơn, gần đến mức có thể ở trong một cơ thể.
Hạ Bạch an tâm rất nhiều, hô hấp nặng nề, bắt đầu chỉnh trò chơi lại lần nữa.
Từ lúc cậu bắt đầu vào đây, nhìn về phía quy tắc sinh hoạt trong phòng khách của lâu đài cổ Hồng Sắc, xem từng chữ một. Đương nhiên không phải xem phần đã bị sửa chữa qua không biết bao nhiêu lần, mà là xem phần cậu đã nhìn thấy ở buổi tối ngày đầu tiên.
Cậu bắt đầu nghĩ lại, quy tắc cậu làm trái, có thể không phải loại chuyện đóng cửa này, mà là quy tắc thứ 4 cùng điều thứ 5 trong quy tắc sinh hoạt.
【4, Học tập cho tốt, mỗi ngày từ 9 đến 11 giờ sáng, 8 giờ đến 9 giờ tối là thời gian học tập, hãy đến phòng sách học tập. 】
【5, Đi ngủ đúng giờ, buổi tối 8 giờ 30 là thời gian đi ngủ, hãy về phòng ngủ. 】
Trong hai quy tắc này, thời gian ban đêm là có mâu thuẫn, cậu theo bản năng cảm thấy có thể giải mâu thuẫn này, cho rằng quy tắc không quy định sau khi ngủ không thể rời khỏi phòng ngủ, cũng không quy định ở phòng sách học tập không thể rời khỏi phòng sách, chính là có thể rời khỏi phòng ngủ, có thể rời khỏi phòng sách, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ học tập là được.
Nhưng cậu đã không cẩn thận phạm vào một sai lầm tương tự mà cậu đã phạm khi đọc sách.
【8 giờ 30 là thời gian ngủ.】
【8 giờ đến 9 giờ tối là thời gian học tập.】
Một là giờ, hai là khoảng thời gian.
Cho nên, đúng là không có quy định từ 8 giờ đến 9 giờ không thể rời khỏi phòng sách, nhưng khoảng thời gian này là thời gian học tập, cho dù cậu rời khỏi phòng sách cũng phải học tập, học tập có thể sẽ xuất thần, nhưng nhất định không phải là cậu đi lung tung khắp nơi như vậy, cùng với xem điện thoại di động ở trong phòng ngủ.
Cách làm chính xác là, lúc vừa mới tỉnh lại vào lúc 8 giờ, cậu lập tức đến phòng sách, học gần nửa giờ ở phòng sách, vào lúc sắp 8 giờ 30, vừa cầm sách giáo khoa vừa về phòng ngủ, 8 giờ 30 nằm lên giường ngủ, vừa qua 8 giờ 30 lại lập tức rời giường cầm sách giáo khoa, tiếp tục trở về phòng sách để học.
Hạ Bạch: "..."
Phần quy tắc này cũng quá bẫy người, đương nhiên lúc ấy nếu cậu nghiêm túc phân tích, cũng có thể phân tích ra, chủ yếu là cậu sơ suất.
Sơ ý đúng là tật xấu của cậu, không chỉ một giáo viên từng nói, là sơ ý khiến cho cậu không thể đạt được max điểm môn khoa học tự nhiên.
Hạ Bạch tự kiểm điểm chính mình, càng cẩn thận xem xong, sau khi ngẫm xong quy tắc sinh hoạt ở lâu đài cổ Hồng Sắc thì lập tức về tới phòng ngủ.
Về phòng ngủ vào ban đêm theo quy định sẽ an toàn hơn, mặc kệ đồ vật trong phòng ngủ.
Phạm sai lầm không đáng sợ, chỉ sợ sai rồi không sửa lại được, sau khi ăn năng suy nghĩ lại, cậu lại nghiêm túc xem 《Quy tắc phòng ngủ》.
【1, không thể ngủ trên giường quá tám tiếng.】
Sau đó lại bị đổi thành phải ngủ đủ tám tiếng.
Rốt cuộc là ngủ đủ tám tiếng hay là không thể vượt qua tám tiếng, đối với cậu mà nói đều không có ý nghĩa, bởi vì cậu sẽ bị trò chơi khống chế ngủ mê man, cả ngày đều nằm ở trên giường.
Không, điểm này cũng là cậu sơ ý, ban ngày cậu có thể không ngủ say.
Có lẽ ban ngày "Cậu" đã thức dậy rồi.
Có lẽ là căn cứ vào thời gian mỗi người chơi tỉnh lại kiểm soát khác nhau, ban ngày thì một người chơi khác trôi qua.
Mà trong quy tắc của lâu đài cổ Hồng Sắc, không có quy tắc ban ngày phải ngủ trong phòng ngủ, cho nên chỉ có khoảng thời gian này của cậu là cần phải ngủ, cần thời gian vừa vặn đến tám tiếng, trước mắt đây là thời gian chuẩn xác duy nhất.
Hạ Bạch: "..."
Muốn cậu vừa nằm trên giường, vừa đếm còn mấy giây sao?
Quy tắc chính xác rốt cuộc là không thể vượt qua tám tiếng, hay là nhất định phải ngủ đủ tám tiếng?
Nghĩ như vậy, Hạ Bạch lập tức nằm xuống giường, cảm giác đầu càng đau hơn.
【2, Ban đêm xin giữ yên lặng, không được nói chuyện với người khác. 】
Cậu không có nói chuyện với người khác, nhưng là Cổ Toàn Côn đọc quy tắc, tính là vi phạm quy tắc sao?
【3, Nằm trên giường lúc ngủ không được nghịch điện thoại. 】
Điều này cậu xác định cậu không làm trái, đồng thời thông qua điều này, cậu xác nhận chỉ cần nằm ở trên giường là coi như ngủ, nếu không thì cũng không tồn tại chuyện "Lúc ngủ chơi điện thoại" như vậy.
【4, sau khi sử dụng nhà vệ sinht xin kịp thời đóng cửa, đồ trong nhà vệ sinh tràn ra ngoài ảnh hưởng giấc ngủ】.
Cửa nhà vệ sinht rốt cuộc đóng hay không, cậu cũng không xác định, trước mắt cậu có khuynh hướng đóng, bởi vì theo như quy tắc nói, bên trong quả thật có thứ ảnh hưởng đến giấc ngủ.
【5, Dưới giường không có ai, nếu như nghe thấy âm thanh hoặc thấy cái gì, hẳn là bạn đang nằm mơ, cứ tiếp tục ngủ là được. 】
Điều này Hạ Bạch còn chưa gặp được.
【6, Không cho phép vẽ linh tinh ở bất kỳ chỗ nào trong phòng ngủ. 】
Hạ Bạch khẳng định cậu không làm trái.
Tiếp theo Hạ Bạch lại cẩn thận chải vuốt những quy tắc phòng sách một lần.
Rốt cuộc có nên đóng cửa hay không, hiện tại cậu có khuynh hướng không đóng.
Đọc sách bao nhiêu trang, cậu vẫn là mỗi lần xem 19 trang, hai lần xem vượt qua 38 trang.
Có hai điểm khả năng cậu làm có vấn đề.
Thứ nhất vẫn là 【Từ 8 giờ đến 9 giờ tối】, trong khoảng thời gian này, cậu không chỉ không học tập khi rời khỏi phòng sách, mà thời gian ở phòng sách cũng không phải tất cả thời gian đều học tập, ví dụ như lục thùng rác.
Thứ hai là 【Nhật ký phải ghi chép đúng sự thật, không thể bịa đặt lung tung】, cậu chỉ mới viết nhật ký vào tối nay, những ghi chép khác đều xem như chân thật, chỉ có câu cuối cùng kia, cậu từng đọc một câu trong sách, con người vừa suy nghĩ, Thượng Đế liền bật cười.
Đúng là cậu đã đọc được trong sách, nhưng nguyên tắc cơ bản của trò chơi là không thể OOC*, thiết lập nhân vật của cậu trong trò chơi chưa chắc đã từng xem qua, cậu vẫn luôn xem sách giáo khoa, không biết sách giáo khoa đã xem qua có câu này hay không.
* "OOC" là viết tắt của "Out of Character", ám chỉ khi một nhân vật hành xử hoặc có suy nghĩ không giống với tính cách ban đầu mà tác giả đã xây dựng. Điều này có thể xuất hiện trong các tác phẩm fanfiction hoặc thậm chí trong các tình huống mà nhân vật có những hành động hay lời nói không đúng với tính cách cốt lõi của họ..
Hạ Bạch ấn huyệt thái dương, không biết khi lần nữa tỉnh lại sẽ biến thành thế nào.
Cậu viết câu này trong nhật ký là muốn nhắc nhở những người chơi khác, có lẽ bọn họ nghĩ trò chơi quá phức tạp.
Dựa theo thiết lập ban đầu, trò chơi này chỉ có ba sao, là trò chơi đơn giản hơn so với hầu hết những trò chơi bọn họ từng vào, có thể bọn họ chỉ cần dựa theo quy tắc lừa gạt khắp nơi mà sống thật tốt, cũng tìm ra câu chuyện hoặc bí mật của người ở lâu đài cổ hoặc là người ở chỗ này là có thể qua cửa.
Đây là ba sao, vẫn là trò chơi bình thường, trò chơi bình thường chính là ở chỗ tìm chân tướng, mà không phải cạnh tranh.
Có lẽ là bởi vì nghĩ quá nhiều, nhất là nghĩ đến đa nhân cách, ba nhóm người chơi khác mới chết hết.
Trước khi chưa biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, bọn họ tốt nhất là sống theo quy tắc, đào móc chân tướng, mà không phải tàn sát lẫn nhau.
Tàn sát lẫn nhau mới là con đường chết của bọn họ.
Trong nhật ký, nhắc nhở ở phía trước 《24 Nhân Cách Của Billy 》 là không đúng.
Ở giữa là nhắc nhở Lăng Trường Dạ, lúc cậu viết nhật ký lòng bàn tay có mồ hôi, đồng thời trước khi vào trò chơi cậu cọ lòng bàn tay Lăng Trường Dạ, nơi đó cũng có mồ hôi.
Cuối cùng nhắc nhở không nên nghĩ quá nhiều, cố gắng giữ quy tắc tìm chân tướng.
Vừa nhớ lại, vừa suy nghĩ về trò chơi, không biết đã qua bao lâu, cả người căng thẳng, cậu lại nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
Bây giờ ngay cả tiếng người bò trên mặt đất, da và mặt đất ma sát cậu cũng có thể nghe thấy.
Âm thanh đến từ gầm giường.
"Soạt — Soạt —— soạt —— "
Âm thanh vốn không nên nghe được, đang từng chút một tới gần bên ngoài giường.
Sắp đi ra rồi.
Có người dùng chữ đỏ viết trên quy tắc, dưới giường có quỷ.
Hạ Bạch theo bản năng, muốn điều khiển thi thể ra đối kháng với đồ vật dưới giường, lại vội vàng dừng lại.
Cậu lại nghĩ đến không sót một chữ quy tắc thứ 5 mà mình nhìn thấy lần đầu trong phòng ngủ.
【5, Dưới giường không có ai, nếu như nghe thấy âm thanh hoặc thấy cái gì, hẳn là bạn đang nằm mơ, tiếp tục ngủ là được. 】
【 Là bạn đang nằm mơ 】, 【 tiếp tục ngủ là được 】, cho nên cậu nên tiếp tục nằm ngủ, không thể làm gì cả.
Đây lại là một quy tắc lừa người, hễ là làm cái gì cũng sẽ trái lại.
Không biết có phải người chơi viết chữ đỏ đã làm gì đó hay không, hay là cố ý dẫn dắt, khiến cho người chơi khác khủng hoảng, để bọn họ lập tức phòng bị, làm trái với quy tắc.
Hạ Bạch nhắm mắt nằm ở trên giường không nhúc nhích, nghe được âm thanh kia từ gầm giường dời đến bên giường, tiến lên giường, cách cậu càng ngày càng gần.
Trong lâu đài cổ không có một chút âm thanh, gió lạnh thổi vào cửa sổ. Trong phòng ngủ ẩm ướt mục nát, có thêm một chút âm thanh giường chiếu bị lõm xuống, cùng với rất nhiều mùi máu tanh.
Mùi máu tanh và hơi thở lạnh lẽo đến gần người duy nhất trong lâu đài cổ này.
Hạ Bạch nằm thở hồng hộc, đầu óc mê man bị luồng hơi này k.ích th.ích càng thêm khó chịu, khóe môi kéo căng không hề cử động, ngón tay trắng nõn ghìm thật sâu vào trong giường.
Cậu biết thứ đó đang treo trên đầu cúi mặt nhìn cậu, có cái gì nhỏ xuống mặt cậu. Chỉ cần cậu vừa mở mắt ra, là có thể đối diện với mặt của nó.
Nếu bây giờ có thể ngủ mê man thì tốt rồi.
Đáng tiếc còn chưa tới thời gian cậu ngủ mê man, vật kia còn đè thấp tới gần cậu.
Hạ Bạch hô hấp càng thêm khó khăn, bởi vì mùi máu tanh và luồng hơi âm lãnh này, trên cổ cậu nổi lên một tầng da gà lít nha lít nhít.
Thứ đó ngửi mùi của cậu, thứ lạnh lẽo dính nhớp dán vào cánh tay cậu.
Cánh tay Hạ Bạch thiếu chút nữa run rẩy.
Cậu cố gắng thả lỏng bản thân, cơ thể lại căng thẳng, nhạy cảm hơn rất nhiều so với trước đó, trong hô hấp gian nan sinh ra từng cơn buồn nôn, dạ dày quay cuồng một hồi.
Không biết bị nhìn chằm chằm bao lâu, Hạ Bạch rốt cục cũng hôn mê như mong muốn, cơ thể cuối cùng đã được thả lỏng.
Lần thứ tư tỉnh lại, đối mặt với phòng ngủ tối tăm và hô hấp hồng hộc, Hạ Bạch đã bình tĩnh lại.
Cậu giống như mọi khi, trước lập tức từ trên giường đứng lên, đi lấy di động đặt ở trên bàn xem thời gian, vẫn là 8 giờ.
Lần này cậu lập tức cất điện thoại di động vào trong túi, đi đến phòng sách học tập.
Đồng thời cảm nhận được tình trạng cơ thể của mình, hô hấp vẫn gian nan, vẫn lừ đừ, đồng thời cậu còn cảm nhận được một chuyện hơi có vẻ xấu hổ.
Chuyện xấu hổ này khiến cậu đi tới cửa, lập tức mở tủ quần áo ra, vội vàng thay quần áo mới rồi mới đi phòng sách.
Thay quần áo không phải vì cậu tè ra quần, tối hôm qua lúc cậu tỉnh lại, quả thật rất muốn đi nhà vệ sinh, nhưng cậu lại nhịn xuống, có lẽ là "Cậu" đã đi vào ban ngày rồi.
Nguyên nhân thay quần áo xấu hổ cũng không khác gì đi tiểu, cậu bị mộng tinh.
Hạ Bạch đi đến phòng sách, mở sách giáo khoa ra, nhìn chằm chằm sách giáo khoa rồi ấn lên thái dương.
Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, khi cậu mười bảy tuổi từng có, đây đối với người ở độ tuổi này như cậu mà nói là chuyện bình thường, nhưng ở trong trò chơi nhất định không bình thường, giống như hai lần trước, là cơ thể cậu xảy ra vấn đề.
Hô hấp xảy ra vấn đề, tinh thần xuất hiện vấn đề, đều nằm trong phạm vi hiểu biết của Hạ Bạch, vấn đề mang tính sinh sản, Hạ Bạch không hiểu.
Điểm kỳ quái này, cũng là vấn đề đáng để suy nghĩ.
Vì sao lại là vấn đề này?
Có cái gì có thể liên hệ với vấn đề này?
Hạ Bạch vừa nghĩ vừa lật sách, đồng thời tìm kiếm manh mối trên sách giáo khoa.
[Tôi không thích ăn sáng. ]
[Anh trai của tôi đâu?]
[Anh trai ra được không? ]
[Tôi muốn ở bên các cậu mãi mãi.]
Lật hai quyển sách giáo khoa, Hạ Bạch quét đến thời gian trên đồng hồ, cách 8 giờ rưỡi chỉ còn ba phút, cậu cầm sách giáo khoa vừa lật vừa đi về phía phòng ngủ, nằm vào trên giường trước tám giờ rưỡi, tám giờ rưỡi qua đi, cậu lại cầm sách giáo khoa vừa xem rồi vừa trở lại phòng sách.
Cậu sợ đọc nhật ký không tính là học tập, mãi cho đến 9 giờ, Hạ Bạch mới buông sách giáo khoa xuống, mở nhật ký ra.
Lần này trong hai quyển nhật ký có thêm năm trang nhật ký.
[Phân loại rác để vứt, như vậy tương đối tốt. Sau khi dọn dẹp rác rưởi xong, tôi đến phòng sách xem sách giáo khoa cấp 3.
Lần thứ tư nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không nhìn thấy người, một mảnh tối tăm.
Nghĩ lầm tôi bị thế giới vứt bỏ, nhưng tôi biết, nhất định có bạn, tôi phải nghe lời tiếp tục sống, tất cả đều có khả năng sống sót. Phải sống tốt, đầu tiên phải chăm sóc tốt cho cơ thể của mình, sbị bệnh rất khó chịu, lục phủ ngũ tạng, mỗi một bộ phận cơ thể đều rất quan trọng, đối xử tử tế với chúng nó chính là đối xử tử tế với chính mình.
Sẽ tốt lên thôi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, mọi thứ đều sẽ được cát tường như ý thôi.
—— ngày thứ tư ]