Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 170

Hạ Bạch thở phào nhẹ nhõm, đây là Lận Tường.

Bốn đoạn câu, mỗi một đoạn tổ hợp lại chữ thứ nhất, là đồng âm ‘’Hiểu lầm ở nghĩa địa", đây là Lận Tường đang nói với cậu và Hoa Hạo Minh.

Lúc ấy đưa cậu đến trường học báo danh, Lận Tường đã kể với Hoa Hạo Minh chuyện cậu cõng cậu ta ra khỏi nghĩa địa.

Đồng thời câu cuối cùng "Cát tường như ý" cũng chỉ tên cậu.

Cái tên Lận Tường này cũng rất dễ dàng nghĩ đến cát tường và điềm lành, sẽ cho rằng cha mẹ cậu ta đặt tên cho cậu ta là có loại mong ước này, trên thực tế đúng là như vậy.

Cậu ta cũng xuất hiện vào ban đêm, ngoài cửa sổ một mảnh lờ mờ.

Cậu đã hiểu "thời gian rất quan trọng" trong nhật ký lần trước của cậu ta, nếu các người chơi đều có thể để lại thời gian, ít nhất họ có thể xác định thời gian và nhiều thứ hơn.

Lận Tường đang nói cho bọn họ biết, cậu ta đang nghe lời cẩn thận sống sót, không làm chuyện gì khác.

Có lẽ là do cơ thể cậu ta khó chịu nên mới có cách nói [Bị bệnh rất khó chịu] này, đồng thời, cậu ta cũng thể hiện mong muốn chung sống hòa bình của mình, phải bảo vệ tốt cơ thể.

Quan trọng hơn, cậu ta đã truyền đạt ra ý nghĩ của mình đối với trò chơi —— mỗi một bộ phận trên cơ thể đều rất quan trọng.

Biết nhật ký có thể nhắn nhủ tin tức, sau đó khi viết nhật ký, ngoại trừ để cho câu nói trở nên trôi chảy, mỗi một từ đều rất quan trọng, nếu như chỉ muốn biểu đạt phải bảo vệ tốt cơ thể, cơ thể rất quan trọng, cậu ta sẽ không lại viết [ngũ tạng lục phủ], [mỗi một bộ phận].

Hạ Bạch giống như là đọc hiểu ngôn ngữ, phân tích nhật ký của Lận Tường, giống như lại trở về thời trung học.

Làm một bài thi văn phân tích, không chỉ phải cân nhắc cách dùng từ của tác giả, còn phải hiểu rõ nội tâm tác giả, thậm chí trải nghiệm trong cuộc đời của tác giả.

Hạ Bạch hiểu rất rõ Lận Tường, cũng hiểu rõ biểu hiện của Lận Tường trong trò chơi. Cậu ta luôn có rất nhiều ý nghĩ, để cậu ta vào trò chơi này, chính là nghĩ đến cậu ta có được trí tưởng tượng phong phú cùng kinh nghiệm xem vô số phim, có thể giúp bọn họ mò được điểm dễ dàng bỏ sót kia.

Nhưng nhật ký không đủ để cậu ta phát huy.

Mấy ngày nay cậu ta nhất định có quá nhiều ý tưởng, những ý nghĩ này không thể nói cho bọn họ nghe, không ai có thể giúp cậu ta phân biệt rõ cái nào có khả năng, cái nào có lỗ thủng, cậu ta chỉ có thể suy nghĩ một mình.

Trong nhiều ý nghĩ như vậy, cuối cùng cậu ta chỉ truyền đạt ra điểm này, điểm này nhất định là cậu ta đã suy nghĩ nhiều lần, hoặc là cảm thấy có thể bổ sung ý nghĩ của bọn họ, một điểm rất quan trọng.

Mỗi một bộ phận cơ thể đều rất quan trọng.

Ngũ tạng lục phủ.

Lận Tường muốn nói những người chơi bọn họ, đều là một bộ phận cơ thể, thậm chí cụ thể một chút, bọn họ chính là ngũ tạng lục phủ của cơ thể, cùng hợp thành một cơ thể sao?

Ý nghĩ này nghe rất không hợp thói thường, nhưng Hạ Bạch không thể cảm thấy không hợp thói thường, bởi vì đây là Lận Tường cố gắng suy nghĩ, nghiêm túc sàng lọc, mới truyền đạt tin tức cho bọn họ.

—— Cậu ta nhất định nghiêm túc sàng chọn, nếu không cậu ta có chút lắm lời cũng sẽ không viết nhật ký đầu tiên của mình vào ngày thứ tư như thế này.

Hạ Bạch học qua nhập liệm thi thể, lại là chuyên ngành y học, đương nhiên biết ngũ tạng lục phủ là cái gì.

Ngũ tạng là tim, gan, lá lách, phổi, thận.

Lục phủ là gan, ruột non, dạ dày, ruột già, bàng quang, tam tiêu*.

(*) cách gọi của Đông Y, thượng tiêu là lưỡi, thực quản, tim phổi; trung tiêu là dạ dày; hạ tiêu là ruột non, ruột già, thận và bàng quang.

Bọn chúng có chức năng khác nhau, phụ trách điều hoà hô hấp, tiêu hóa, bài tiết vân vân.

Hiện tại triệu chứng cơ thể của cậu đều xảy ra vấn đề với lục phủ ngũ tạng, nhưng không đúng, số người không đúng.

Ngũ tạng thêm lục phủ, mười một cái.

Bọn họ vốn là mười người chơi đến trang viên Hồng Sắc, cuối cùng trò chơi chỉ khóa chín người chơi, không thêm một người, còn giảm một người.

Chín người chơi không đối xứng với mười một tạng phủ.

Mà trò chơi để chín người chơi vào trò chơi, nhất là trò chơi này, nhất định có cách nói.

Đây là nhận thức chung của mấy người chơi bọn họ, khi trò chơi vào trạng thái khóa, bọn họ còn từng thảo luận "9" có hàm nghĩa đặc biệt gì, vì sao là 9.

Cái vấn đề đơn giản này, Lận Tường nhất định cũng biết, nhưng cậu ta vẫn là đang sàng lọc.

Có lẽ chính cậu ta cũng không nghĩ ra, lại cảm thấy một điểm nào đó đặc biệt phù hợp, mở ra một góc nhìn suy nghĩ mới cho bọn họ.

Đúng vậy, Lận Tường cho cậu một phương hướng suy nghĩ mới.

Cơ thể của cậu xảy ra vấn đề, không nhất định là vì trái với quy tắc mà bị phạt, có thể là bị người chơi khác ảnh hưởng, có thể là người chơi khác xảy ra chuyện.

Giống như mộng tinh của cậu hôm nay, không giống như là bị phạt, nhưng có thể lục phủ ngũ tạng đã xảy ra vấn đề.

Nhưng chỗ không đúng quá rõ ràng, chín đấu với mười một, thiếu hai.

Nếu thiếu một người còn có thể tìm ra nguyên nhân, ví dụ như tam tiêu không phải cơ quan nội tạng cụ thể nào, mà là một khoang trống, không tính một người chơi, nhưng thiếu hai người, chẳng lẽ là phải ghép ruột non và ruột già thành một ruột à?

Loại cảm giác này lại xuất hiện.

Chỉ thiếu một chút.

Hạ Bạch cảm giác chỉ thiếu một chút nữa thôi, thiếu chút nữa là chạm phải chân tướng rồi.

Nhưng hiện tại cậu hô hấp khó khăn, bộ não thiếu dưỡng khí, mê man, nghĩ đến đầu óc đều đau, chỉ là sờ không đến một điểm kia.

Hạ Bạch vỗ vỗ đầu, giống như nghe được tiếng nước.

"..."

Cậu không ép mình phải nghĩ tiếp, còn có bốn trang nhật ký, nói không chừng có thể gợi ý cho cậu, cậu mở ra trang nhật ký tiếp theo.

[Ban đêm tiếng gió rất lớn, bên ngoài tối đến mức không nhìn thấy đường đi thông tới nơi nào.

Trong lâu đài cổ giống như chỉ có một mình tôi, tôi không biết phải làm gì, đành phải học tập theo quy tắc. Hôm nay đọc hơn ba mươi trang sách truyện, bên trong có một nàng tiên cá thích hát rất đáng yêu.

—— ngày thứ tư]

Đây cũng là một người chơi để lại thời gian, chắc là cô em gái Hà Ca trong hai chị em sinh đôi.

Lần trước trong nhật ký cậu viết nhắc tới "Thời gian rất quan trọng", lần này trong nhiều nhật ký, đều nhắc tới thời gian của mình.

Đồng thời, Hà Ca còn biểu lộ mong muốn chung sống hòa bình của cô ở trong nhật ký.

Hạ Bạch lật đến một trang khác.

[Đêm nay trăng vẫn tròn, đầu óc tôi mơ màng, có chút hoảng hốt, thường xuyên cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng có một khoảnh khắc, cảm thấy cơ thể của mình không có gì khó chịu, là xuất hiện ảo giác sao? Tối hôm qua cảm giác gầm giường có âm thanh, trở mình, mặt hướng đến cửa nhà vệ sinh, lại nghe thấy tiếng động biến mất, đây cũng là ảo giác sao?

—— ngày thứ tư.]

Hạ Bạch: "..."

Còn muốn tiếp tục nữa sao?

Người chơi này nhận định rằng những người chơi này đều là nhân cách khác, hoặc là người trong tưởng tượng, kiên quyết muốn tiêu diệt bọn họ đúng không?

Nghe thấy có tiếng động dưới gầm giường, xoay người về phía nhà vệ sinh thì không có?

Vậy trực tiếp trái với quy tắc phòng ngủ.

Nhưng mà, anh ta để lại thời gian của mình, cũng là vào ban đêm.

Điểm này anh ta nhất định không dám nói dối ở nhật ký, phòng sách có yêu cầu rõ ràng, nhật ký phải ghi chép đúng sự thật. Có thể một ít ý nghĩ nội tâm cùng cảm nhận rất nhỏ, rất khó phán định thật giả, nhưng ban đêm vẫn là loại sự thật ban ngày này, là không thể làm giả.

Nhật ký của tên khốn này, Hạ Bạch chỉ nhìn thoáng qua, cũng không hao tâm tốn sức suy nghĩ nhiều, tiếp tục xem phần tiếp theo.

[Ngửa đầu hình như sẽ khiến hô hấp thông thuận hơn một chút.

Không tốt hơn hôm qua, cơ thể vẫn khó chịu.

Là vì ngủ không ngon sao?

Vốn dĩ không nghĩ rằng hôm nay sẽ tốt hơn, không sa sút lắm, xem TV trong phòng khách một lát, nhìn thấy một tình tiết người xấu hại người bị ăn quả đắng, người xấu còn tưởng rằng mình sắp thắng rồi.

Chỉ nói riêng tình tiết này, tôi cảm thấy rất đúng, à, còn có một gợi ý, hợp tác rất quan trọng, tựa như nhóm nhân vật chính trong TV, thiếu một thứ cũng không được, còn có tình nhân, một người chết rồi, một người khác cũng không có cách nào sống được đâu.

——ngày thứ tư]

Phương thức phân đoạn này, xem tổ hợp chữ đầu ở mỗi một đoạn, chính là tin nhắc nhở.

"Ngưỡng không là bản đơn" —— Dương Mi là đồ ngốc sao?

Hạ Bạch: "..."

Quả thật có thể là, xác thực cũng là nhắc nhở, chắc là đến từ Dương Mi thử hợp tác trước, Hoa Hạo Minh.

Dương Mi là người chơi đứng đầu bảng xếp hạng điểm, trong lòng rất nhiều người chơi đều là đại lão mạnh, nhưng với người của đội Công Kiên, bao gồm cả Lận Tường đều biết, anh ta là một kẻ ngốc, nhất là trong cuộc sống hàng ngày.

Hoa Hạo Minh là ban ngày, anh ta đang dùng phương thức trào phúng nói cho người chơi khác biết, trò chơi này không phải cách chơi tự giết lẫn nhau, phải hợp tác, giết người chơi khác, bản thân cũng không sống được.

Cẩn thận xem lại nhật ký của Hoa Hạo Minh một lần, Hạ Bạch mở ra một phần cuối cùng.

Vừa nhìn thấy quyển nhật ký này, Hạ Bạch đã biết đây là do Lăng Trường Dạ viết.

Rất thần kỳ, có thể là bởi vì cậu đã so sánh chữ viết của tên lừa đảo và Lăng Trường Dạ, khắc thật sâu chữ viết của Lăng Trường Dạ vào đáy lòng. Trò chơi có thể đồng hóa rất nhiều, nhưng tính chất đặc biệt của con người sẽ không bị đồng hóa.

[Hai cửa sổ đều bị tôi mở ra, hô hấp vẫn không thông thuận.

Đào một cái cây trở về, có thể tinh lọc không khí, để cho hô hấp thông thuận một chút sao?

Bắt đầu cầu nguyện thần linh, cầu nguyện cơ thể tốt lên, nếu nguyện vọng này quá lớn, thì chờ mong thần cho tôi một cái cây có thể hít thở.

Khi còn bé đã từng nghe nói đến sự tồn tại của thần, thần đang ở trên trời sao?

Quần áo màu trắng, giống như thiên sứ thuần khiết trong bức họa.

Thế gian phồn hoa không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ đứng trên trời cao, không buồn không vui quan sát nhân gian.

Thần hạ phàm như vậy sao? Bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, có khi nào thần đang ở ngay bên cạnh chúng ta, ở trong cơ thể của chúng ta, ở trong lòng chúng ta hay không?

——không biết hôm nay là ngày bao nhiêu rồi]

Nhịp tim của Hạ Bạch Tâm chợt đập mạnh, tầng sương mù kia như tản ra.

Bình Luận (0)
Comment