Trang nhật ký này của Lăng Trường Dạ, mấy đoạn trước, chữ đầu nhắc nhở là "Nhị Oa nở hoa trắng nhỏ".
Nhị Oa sẽ nở hoa trắng nhỏ, cũng chính là chuyện trong khoảng thời gian này, người ngoài hẳn là còn chưa biết.
Đây là nhắc nhở mà Lăng Trường Dạ sẽ dùng, cho cậu, cho Lận Tường, cho Hoa Hạo Minh.
Một đoạn cuối cùng không có nhắc nhở, vẫn là viết ra, là nội dung quan trọng anh muốn biểu đạt.
Nhật ký này của Lăng Trường Dạ là viết sau khi Lận Tường viết, anh đã xem qua nhật ký của Lận Tường, mới viết một trang này.
Lận Tường đưa ra lục phủ ngũ tạng, anh liền đưa ra ý kiến trong cơ thể có thần, hai cái này tập hợp lại, Hạ Bạch nghĩ tới thần Ngũ Tạng.
Có một cách nói, trong cơ thể con người có rất nhiều thần, thần Ngũ Tạng cai quản các bộ phận vận hành của cơ thể.
Đương nhiên, thần Ngũ Tạng không phải là mấu chốt ở chỗ này.
Mấu chốt là, một người nếu như biết thần Ngũ Tạng, nhất định sẽ biết thứ khác bám vào bảy phách của thần Ngũ Tạng.
Nói đến bảy phách, lại có ba hồn.
Trong học thuyết của Đạo gia, con người có ba hồn bảy phách, hồn là dương, phách là âm, âm dương cân đối, hợp hai làm một.
Còn có một cách nói khác, phách là nửa màu đen, như âm quỷ. Hồn là màu đỏ, như dương thần.
Hạ Bạch cúi đầu nhìn về phía quần áo của mình, một bộ màu đen, chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên cậu tỉnh lại, nhìn thấy trong nhật ký, có người viết mình mặc một bộ màu đỏ, lại xuất hiện ở ban ngày.
Tầng sương mù trong đầu Hạ Bạch tản ra, mơ mơ màng màng chạm vào một tia sáng.
Bọn họ là ba hồn bảy phách âm quỷ và dương thần trong một cơ thể.
Người chơi ba hồn xuất hiện vào ban ngày, quần áo trên người là màu đỏ. Người chơi bảy phách xuất hiện vào ban đêm, màu sắc quần áo là màu đen.
Bọn họ đều có trách nhiệm, cùng nhau bảo vệ cơ thể vận hành bình thường, sống thật tốt.
Hạ Bạch thậm chí biết mình là một phách trong bảy phách.
Bảy phách là Thôn Tặc, Thi Cẩu, Trừ Uế, Xú Phế, Tước Âm, Phi Độc, Phục Thỉ.
Cậu là Thi Cẩu, Thi Cẩu tương ứng với tính cảnh giác ban đêm, hình tượng nói chính là chó trông nhà bảo vệ, cho nên, mỗi đêm cơ thể cậu đều vô cùng căng thẳng, một chút gió thổi cỏ lay sẽ cảnh giác, đồng thời cảm giác của cậu trở nên đặc biệt nhạy cảm, trước kia không nghe được tiếng da ma sát với sàn nhà nhỏ bé cậu đều có thể nghe được.
Đồng thời, bảy phách có liên quan đến cảm xúc của con người, từ ngày đầu tiên cậu đã cảm thấy tâm trạng của cậu cũng không tệ lắm, mặc dù cô đơn cũng không cảm thấy khó chịu, đó là bởi vì Thi Cẩu vừa vặn đối ứng với "Vui" trong cảm xúc.
Cơ thể cậu xảy ra vấn đề, không phải vì bị phạt trái với quy tắc, hơn nữa người chơi khác, cũng chỉ là hồn phách khác xảy ra vấn đề.
Lần thứ hai tỉnh lại hô hấp khó khăn, là Xú Phế trong bảy phách xảy ra vấn đề, Xú Phế phụ trách điều tiết hô hấp, đồng thời cảm xúc đối ứng là buồn.
Người chơi Xú Phế xảy ra vấn đề, vấn đề này có thể là anh ta bị thương nặng, thậm chí là anh ta đã chết, cho nên cơ thể không thể hít thở bình thường, hô hấp càng ngày càng khó, đồng thời không cảm nhận được cảm xúc đau buồn.
Lần thứ ba tỉnh lại lừ đừ, là Phục Thỉ trong bảy phách xảy ra vấn đề, Phục Thỉ đối ứng là thải độc tố trong cơ thể ra bên ngoài vào ban đêm, đi tiểu, đồng thời cảm xúc đối ứng là suy nghĩ.
Ban đêm đi ngủ vốn là nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng khi tỉnh lại cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, là bởi vì người chơi Phục Thỉ đã chết, độc tố tích tụ trong cơ thể không bị loại bỏ, cậu cũng không đi tiểu, cơ thể liền nặng trịch, lừ đừ.
Lần thứ tư tỉnh lại, ngay từ đầu cậu đã cảm thấy làm hình phạt mộng tinh có chút kỳ quái, là Tước Âm trong bảy phách xảy ra vấn đề, Tước Âm phụ trách chính là chức năng sinh sản, đồng thời đối ứng cảm xúc sợ.
Người chơi Tước Âm đã chết, chức năng cơ thể không thể khôi phục bình thường, liền xuất hiện mộng tinh, cơ thể này cũng không cảm giác được kh.ủng bố.
Mọi thứ đều khớp.
Chỉ có một điểm, số người không đúng.
Thật ra đối với đại đa số người mà nói, có thể không biết cụ thể ba hồn bảy phách là cái gì, lại chỉ đại diện cái gì, nhưng bọn họ nhất định từng nghe câu nói con người có ba hồn bảy phách này.
Nghe cách nói này, có thể không tương ứng với triệu chứng cụ thể, nhưng một khi nghĩ đến người chơi đều ở trong cơ thể, có mười người chơi cũng không khó nghĩ đến ba hồn bảy phách.
Vấn đề là ở chỗ nhóm người chơi bọn họ chỉ có chín người.
Bọn họ vốn là mười chọn chín, cho rằng trò chơi này mười người không được, nhất định phải là chín người, còn thảo luận số "9" có ý nghĩa gì, vì sao là 9 ở trạng thái khóa trò chơi.
Cho nên, cho dù là cậu phủ nhận suy đoán của Lận Tường, cũng dùng số không đúng, xem chín người chơi là cơ sở rất quan trọng để suy luận.
Ban đầu, Cục quản lý trò chơi cho bọn họ mười người chơi, mười người chơi không phải là bọn họ tùy tiện nói ra, mà là thống kê số người sau khi dùng dụng cụ kiểm tra đo lường của Viện nghiên cứu cộng thêm bộ phận Hậu Cần, mới có được con số này.
Đương nhiên sẽ có sai lầm, nhưng rất có thể trước đó chính là mười người chơi tiến vào.
Mười người chơi tiến vào, tương ứng với ba hồn bảy phách, nếu mười người chơi cùng nhau hợp tác thảo luận, có thể nghĩ đến điểm này không khó, sau đó chung sức hợp tác, tìm ra quy tắc chính xác, sống cuộc sống thật tốt, lại tìm kiếm chân tướng lâu đài cổ, cùng nhau qua ải trò chơi.
Cái này cũng không khó, cho nên kiểm tra đo lường lúc ban đầu của trò chơi này chính là độ khó ba sao.
Nhưng căn cứ vào cạnh tranh trong xương cốt của nhân loại, nhất là cạnh tranh trong trò chơi, có thể nghĩ đến trước hết đều là đa nhân cách.
Nếu là đa nhân cách, có thể diệt trừ người chơi khác có thể sống tốt.
Nhưng nếu là ba hồn bảy phách, diệt trừ người chơi khác sẽ như thế nào? Sẽ mất hồn mất vía.
Nhóm người chơi thứ ba đi vào, do người chơi của đội Công Kiên dẫn đội, bố trí rất cao. Có lẽ cũng là người đầu tiên nghĩ đến đa nhân cách và tinh thần phân liệt, hơn nữa vận may không tốt, trước khi bọn họ nhận thấy được ba hồn bảy phách, chủ hồn bên trong ba hồn đã chết, không còn cơ hội rời khỏi nữa.
Ba hồn là Thai Quang, Sảng Linh, U Tinh, trong đó Thai Quang là chủ hồn, là sinh mệnh, nếu như ba hồn bảy phách có cái nào có thể đại biểu "Tôi", nhất định chính là Thai Quang, người chơi làm chủ hồn chết, bọn họ liền kết thúc, tất cả đều chết.
Về phần tại sao bọn họ là chín người, đối ứng như thế nào với ba hồn bảy phách.
Hạ Bạch lật đến trang nhật ký kia của Hoa Hạo Minh, cậu nghĩ cậu đã biết tại sao, cậu đã biết tại sao thân phận trò chơi của Hoa Hạo Minh là 【Người Hai Mặt】rồi.
Anh ta mới thật sự là hai nhân cách.
Hai nhân cách, hai linh hồn, một mình anh ta là hai trong ba hồn bảy phách.
Ba hồn bảy phách, trò chơi đúng là cần mười người chơi tới chơi, nhưng bởi vì Hoa Hạo Minh là hai nhân cách, cho nên Tỉnh Diên không thể đi vào.
"Hô —— hô hô —— hô hô hô —— "
Hạ Bạch cảm giác được hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, cậu không biết qua bao lâu nữa thì cậu không thể hít thở.
Bảy phách sẽ không lập tức tử vong giống như khi mất đi chủ hồn, nhưng thời gian dài, con người cũng là không có cách nào sống, nhất là trước mắt đã mất đi ba phách, lần sau cậu tỉnh lại không biết còn sẽ mất đi mấy hồn cùng phách, thậm chí cũng không biết còn có thể tỉnh lại hay không.
Trong nhật ký của Lăng Trường Dạ đã ghi 【 Không biết ngày thứ bao nhiêu 】, anh có thể cũng nghĩ đến ba hồn bảy phách, thời gian bọn họ nắm giữ là dựa theo ban ngày và đêm tối để phân chia, hồn là ban ngày, phách là đêm tối.
Thoạt nhìn cậu là nắm giữ một đêm tối hoàn chỉnh, một phách một đêm, trước mắt còn lại bốn phách, lần sau khi cậu tỉnh lại, hẳn là ba ngày sau, có ba hồn cùng ba phách xuất hiện.
Ba ngày này, sáu người chơi kia lại không biết sẽ làm cái gì, trải qua cái gì.
Cậu hẳn là trái với quy tắc, nhưng cậu còn chưa có chết, tử vong chắc là số lượng tích lũy quy tắc đã làm trái, khi số lượng làm trái đạt tới một con số, sẽ bị thứ trong nhà vệ sinh, dưới giường trong lâu đài cổ gi.ết ch.ết.
Nếu như lại có người chơi tiếp tục vi phạm quy tắc, lại có người chơi lừa dối, theo số lần phạm sai lầm tích lũy, ba ngày này có thể không chỉ có chết một người.
Nhật ký lần này của cậu, nhất định phải viết rõ ràng, bao gồm ba hồn bảy phách, không thể tự giết lẫn nhau, bao gồm quy tắc chính xác mà cậu biết.
Nếu không, cậu có thể không có cơ hội tỉnh lại.
Trước mắt điều duy nhất khiến cậu an tâm chính là, Lăng Trường Dạ và một nhân cách của Hoa Hạo Minh đều tỉnh lại ở ban ngày, cũng chính là bọn họ đều là hồn, có khả năng rất lớn là chủ hồn, bọn họ không dễ dàng bị bẫy chết như vậy, tính an toàn của chủ hồn liền được đề cao.
Nếu không đổi lại là người chơi không mạnh như vậy, chủ hồn vừa diệt, bọn họ cũng đều chết hết.
Cậu nhất định phải khiến người của nhóm khác tin tưởng, phải làm sao để cho bọn họ tin tưởng chín người chơi đối ứng với ba hồn bảy phách?
Ánh mắt Hạ Bạch quét một vòng trong phòng sách, trọng điểm đặt ở trên giá sách.
Khi ánh mắt lướt qua phía trên, bỗng nhiên dừng lại.
Cậu thế mà thấy được một quyển "Nội Chứng Quan Sát Bút Ký*".
* tạm dịch Ghi chú về quan sát hội chứng bên trong
Đầu óc Hạ Bạch mê man, ngón tay không nhịn được run lên một cái.
Trò chơi này quả thật không khó, chỉ cần mười người nghĩ đến ba hồn bảy phách thì sẽ biết phương hướng, cho dù không biết, sách trong giá sách cũng cho bọn họ đáp án chuẩn xác lại kỹ càng.
Chỉ có điều ngoại trừ sinh viên y khoa và người đọc nhiều sách vở, có thể không biết 《Nội Chứng Quan Sát Bút Ký》 là cái gì, quy tắc phòng sách lại muốn bọn họ đọc sách thích hợp, một quyển sách cũng không biết tên sách nghĩa là gì, người chơi hẳn là sẽ không mạo hiểm xem.
Mà trên thực tế, trong quyển sách hướng đến Trung y này, đã nói chi tiết cái gì là ba hồn bảy phách.
Thân phận hiện tại của cậu là học sinh trung học, là nên xem sách giáo khoa, nhưng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ học tập, không tính là vi phạm quy tắc thời gian đọc sách giáo khoa?
Coi như vi phạm một cái quy tắc, Hạ Bạch cũng phải xem.
Thở hổn hển, Hạ Bạch mơ màng suy nghĩ một hồi.
Nếu như cái này coi như trái với quy tắc, cậu có thể vừa làm thêm một điều này thì sẽ đạt đến số lượng tử vong hay không?
Dù sao cậu cũng không phải là người cẩn thận, có thể không chỉ làm trái hai điều, không biết đã bị nhà vệ sinh và đồ dưới gầm giường cảnh cáo bao nhiêu lần.
Nếu như cậu mặc kệ, chỉ là nhắc tới ba hồn bảy phách, có thể làm cho người chơi tiếp theo hiểu rõ cũng tin tưởng không?
Cậu đoán người chơi kế tiếp, cũng chính là ban ngày, hẳn là trong ba hồn, ngoại trừ Lăng Trường Dạ và Hoa Hạo Minh ra, Lăng Trường Dạ vừa viết nhật ký, Hoa Hạo Minh ở phía trước cậu.
Người chơi kia không phải Lận Tường, Lận Tường xuất hiện vào ban đêm.
Vậy chỉ có thể là người chơi của hai nhóm khác, bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng cậu, trừ khi cậu nói rõ. Chỉ cần không tin, có thể sẽ tiếp tục hãm hại người chơi khác, cậu cũng không biết còn có thể tỉnh lại hay không.
Hạ Bạch đứng lên.
Cậu leo lên thang trước giá sách, hô hấp khó khăn, không có tinh thần, bây giờ cậu leo thang đều đang run rẩy.
Tay run rẩy lấy quyển 《Nội Chứng Quan Sát Bút Ký》 ra, Hạ Bạch lại ngồi trở về, bắt đầu lật xem quyển sách này.
Lật xong, đặt quyển sách kia lên bàn, cầm bút viết nhật ký.
[Đêm nay tỉnh lại vẫn là 8 giờ, tôi xác nhận cửa phòng vệ sinh đóng hay không, nhìn thấy cửa đóng rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức, tôi lập tức thở hổn hển mà đi đến phòng sách học tập, từ 8 giờ đến 9 giờ tối là thời gian học tập, khoảng thời gian này tôi đều phải học tập thật tốt.
Gần đến 8 giờ 30, tôi cầm sách giáo khoa vừa học vừa về phòng ngủ, 8 giờ 30 nằm trên giường ngủ, qua 8 giờ 30 liền lập tức dậy đi học, trở về phòng sách.
Hôm nay tôi đọc một quyển sách ngoại khóa, tên là 《Nội Chứng Quan Sát Bút Ký》, thấy được trình bày hoàn toàn mới đối với ba hồn bảy phách trong sách, thì ra ba hồn là màu đỏ, bảy phách là màu đen. Học được bảy phách là Thôn Tặc, Thi Cẩu, Trừ Uế, Xú Phế, Tước Âm, Phi Độc, Phục Thỉ, cũng biết tác dụng của bọn họ, Xú Phế là trông coi điều tiết hô hấp, Tước Âm là khôi phục chức năng sinh sản, còn có Phục Thỉ thải độc tố, nước tiểu…..
Đồng thời, tôi học được ở trong sách, ba hồn bảy phách là hợp tác với nhau, không thể không có lẫn nhau, nếu không chính là thất hồn lạc phách, nhất là chủ hồn trong hồn, nếu như biến mất, mạng người cũng sẽ chấm dứt.
Không có ban ngày thì sẽ không có đêm tối, không có chủ hồn thì không có cách nào sống sót. Cho dù chỉ là mất đi phách, con người có thể cũng không có cách nào sống tốt.
Tôi còn nhìn thấy một ít thứ không giống như là nhật ký trên sách giáo khoa:
[Thích anh trai quá đi. ]
[Phải ở bên anh trai mãi mãi.]
...
Viết xong nhật ký, tôi định rời đi. Lần này rời khỏi phòng sách muộn, bởi vì không muốn về phòng ngủ, tối hôm qua dưới giường hình như có thứ gì đó, may mà tôi không nhúc nhích, cuối cùng ngủ mê man.
Đúng rồi, lần này rời khỏi phòng sách, đừng đóng cửa nữa, không nên sơ ý.
—— không biết ngày bao nhiêu]
Viết xong nhật ký, Hạ Bạch đã dùng hết khí lực, con đường ngắn ngủn trở về phòng ngủ, cậu liền dừng lại nghỉ ngơi hai lần.
Nâng cơ thể nặng nề trở lại phòng ngủ, gõ gõ di động, đặt di động lên trên bàn, cậu liền nằm lên giường, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Hơi thở này vì khó khăn, rất lâu sau mới thở ra.
Thật sự rất khó chịu, nhưng cơ thể của cậu vẫn cảnh giác như vũ trang đầy đủ.
Hiện tại Hạ Bạch biết mình là Thi Cẩu, tiếp nhận loại căng thẳng này, Thi Cẩu chính là muốn trông nhà bảo vệ, bảo vệ cơ thể cùng hồn phách khác, nếu như đêm nay trong nhà vệ sinh còn có thứ gì đi đi ra, cậu nhất định phải tiêu diệt nó, bảo vệ cho những người chơi khác.
Cậu dự đoán, nếu như nhà vệ sinh còn có thứ gì đi ra, nhất định sẽ lựa chọn thời điểm thứ ở gầm giường đi ra rời mới ra, bởi vì khi thứ ở gầm giường đi ra, cậu bởi vì quy tắc phòng ngủ phải nằm ở trên giường ngủ, cũng không thể làm gì cả.