Kết quả xét xử Trịnh Chi Đào mãi đến hai tháng sau mới có. Vào cuối thu, khi thời tiết đột ngột trở lạnh, Trần Tư lái xe về nhà sau khi tan làm, thầm nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì. Hai tháng này cô và Tần Thanh Dư đều rất bận rộn, xử lý xong mọi việc, cuộc sống của họ cũng trở về bình thường.
Tháng trước, Trần Tư có chuyến đi công tác ngắn để tham gia một buổi hội thảo học thuật. Trước khi đi, Tần Thanh Dư còn ghen bóng ghen gió, nói rằng lần trước gặp một sinh viên đại học ngưỡng mộ cô đến mức không ngớt lời.
“Tư Tư, cậu ta còn trẻ hơn anh, nếu người này cũng mặt dày dụ dỗ em, anh biết làm sao đây?”
Dù chỉ là câu đùa, nhưng anh thực sự như ăn giấm chua, chỉ thiếu điều đeo nhẫn lên từng ngón tay của cô để chứng minh cô là “vợ của anh”.
“Cho dù mặt có dày, cũng không thể nào có kỹ thuật tốt như tổng giám đốc Tần nhà mình đúng không? Được anh chăm sóc quá kỹ, giờ muốn tìm người khác chăm cũng chẳng ai sánh nổi.” Cô véo nhẹ khuôn mặt đầy ghen tuông của anh, “Khi nào về em sẽ chờ anh chăm sóc thật no nê.”
Nói xong, mỗi ngày ở văn phòng, Tần Thanh Dư chỉ biết ngồi đếm ngược ngày cô về, và khi cô về thật, anh như hổ đói chực chờ, cứ thế lăn lộn từ phòng tắm, phòng làm việc, ra cả ban công, hành lang, suốt một đêm đến mức cô không nhấc nổi ngón tay, khiến cô thật sự “no nê”.
Thời gian trôi qua trong cái nắm tay nhẹ nhàng giữa hai người. Ngoài các món đồ xa xỉ, mỗi lần đi xa, Tần Thanh Dư còn mua về cho Trần Tư những cuốn sách nguyên bản: Shakespeare, Neruda, Helvétius, La Mettrie.
Trong thời gian trước đây, khi cô còn đang một mình đối mặt với sự trưởng thành, sách là người bạn duy nhất. Gió lạnh mang theo hồi ức thổi qua cửa xe, khiến cô nhớ lại năm đầu tiên ở Ý.
Sự náo nhiệt là của người khác, còn mình thì chẳng có gì.
Nhưng bây giờ…
Trần Tư dừng xe trước đèn đỏ, liếc nhìn cảnh vật bên ngoài: cô đã có phần trong sự náo nhiệt này, dù nhỏ nhưng đủ ấm áp. Trong xe vang lên giọng nói của Helvétius về lý thuyết giáo dục. Việc thiếu hụt giáo dục gia đình luôn là phần kiến thức cô cần bù đắp. Cuộc sống bị đẩy ra ngoài từ năm mười tám tuổi đã buộc cô lớn lên nhanh chóng, cũng buộc cô bỏ lại nhiều thứ trong hành trình của mình.
Cô dần nhận ra những ảnh hưởng từ gia đình cũ không còn là vấn đề khi cô ở bên Tần Thanh Dư, cô học cách vượt qua xung đột trong tình yêu, thay thế các nghĩa vụ và quy tắc cụ thể bằng một tình yêu mơ hồ.
Có lẽ đó là một điều tốt.
Vừa suy nghĩ, cô vừa nhấn chân ga khi đèn xanh bật sáng, giữ xe chạy gần sát giới hạn tốc độ trở về nhà. Không biết vì lý do gì, một cảm xúc đặc biệt dâng trào trong lòng cô. Người xưa nói mùa thu dễ sinh buồn, chắc hẳn là có lý do của nó.
Trần Tư đỗ xe và bước lên lầu.
Tần Thanh Dư chưa về?
Cô bật đèn lên rồi bất ngờ choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt.
Cả hai tầng lầu được trang trí cầu kỳ. Những dải ruy băng hồng mềm mại rủ xuống từ đèn chùm, tường hoa trải dài dọc hành lang. Dưới chân cô là thảm hoa hồng, ánh sáng ấm áp phủ lên từng mảng sáng tối đung đưa. Cô bước theo dọc hành lang, phía cuối con đường là một khung tranh lớn, được trang trí rực rỡ bằng những bông hoa. Trong khung là một vị nữ thần cổ điển ngồi giữa tường hoa, dưới chân nữ thần là những dây leo và bông hoa nở rộ. Tim Trần Tư đập rộn ràng. Cô bước qua bức tranh, giống như lạc vào thời đại hoàng kim.
Những quả bóng bay tạo thành dòng chữ “Buon compleanno” (Chúc mừng sinh nhật) tròn trịa, đáng yêu.
Tháp macaron và cupcake với màu sắc ngọt ngào trông như một giấc mơ. Tần Thanh Dư đứng trước mặt cô, cầm một bó hoa hồng: “Tư Tư, sinh nhật vui vẻ. Marry me.”
Trần Tư cắn môi, cố kìm nước mắt. Cô đáp: “Nghe không hiểu.”
“Heirate mich, sposami.”
Tần Thanh Dư nghiêm túc hắng giọng: “Cô Trần Tư, em lấy anh nhé? Nếu em nghe không hiểu, anh sẽ nghi ngờ năng lực chuyên môn của em đấy.”