Đáp lại Tần Thanh Dư là một nụ hôn, dịu dàng và kéo dài. Trần Tư nửa quỳ xuống, vòng tay qua cổ anh và áp môi mình lên môi anh. Như cánh hoa anh đào nhẹ nhàng trong mùa xuân, mang sắc hồng phớt; như cơn mưa mùa hè đổ xuống dữ dội, tràn đầy nhiệt huyết; như ly ca cao nóng vào mùa thu, chiếc chăn ấm áp trong mùa đông, mang lại cảm giác an yên cho người bên cạnh.
Đó là bốn mùa của cô và Tần Thanh Dư, là ngọn lửa nhỏ mà cô thật sự đang sở hữu.
Trần Tư buông Tần Thanh Dư ra, đối diện với ánh mắt anh: “Vâng.”
Anh mỉm cười, trịnh trọng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. So với chiếc nhẫn trước, chiếc nhẫn này lấp lánh hơn nhiều, không còn sự kín đáo, không còn ý niệm của một người phiên dịch phải đứng sau hậu trường, mà là một viên kim cương lớn chói lọi. Xung quanh là những viên kim cương nhỏ như các ngôi sao vây quanh nó. Người vợ của anh, là điều khiến anh tự hào nhất, tỏa sáng rực rỡ hơn cả viên kim cương này.
“Tư Tư, em mặc cái này được không?” Tần Thanh Dư nâng một chiếc hộp từ giữa bó hoa hồng, bên trong là một mảnh vải trắng tinh.
“Đây là gì?”
“Để anh.” Anh đầy tự tin lấy ra bộ trang phục, đến lúc đó Trần Tư mới thấy rõ hình dáng: giống đồ lót phối với váy cưới, nhưng thêm phần gợi cảm hơn đồ thường ngày. Những lớp ren tinh tế phủ kín nửa hộp.
Tần Thanh Dư nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp quần áo trên người Trần Tư, đầu ngón tay chạm nhẹ vào điểm nhũ hơi lõm vào của cô, tiếp đó là lớp quần lót mỏng manh. Anh cố gắng kiềm chế bản thân để không vội vàng cởi đồ và lao vào, hơi thở anh ngập tràn tình yêu nóng bỏng. Từng lớp vải tinh xảo được anh cẩn thận khoác lên người cô.
Người đàn ông thường lướt ngón tay trên tài liệu bây giờ lại hết sức nhẹ nhàng, cẩn trọng cầm từng dải dây, như thể trước mắt là một dự án bạc tỷ. Anh cẩn thận thắt thành nơ nhưng mỗi khi dùng lực, dây bên kia lại tuột ra. Rất hiếm khi anh lúng túng đến thế, đến mức Trần Tư không thể nhịn nổi, đành nhấc bên còn lại lên để anh có thể cột mảnh vải mỏng manh vào đúng vị trí.
Anh kéo dây quần chữ T, cố ý thả nhẹ để dây vỗ vào mông cô, để lại vài vệt đỏ. Trần Tư không tự chủ thẳng lưng, cơ thể ngả ra sau. Tần Thanh Dư ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên những dấu đỏ đó. Đôi tay anh nắm lấy mông cô, xoa nắn mạnh mẽ, miệng từ từ hôn lên dọc sống lưng. Bộ đồ lót ren trắng với họa tiết hoa hồng ôm trọn vòng ngực tròn trịa của cô, dễ thương vô cùng.
Hơi thở anh ngày càng trở nên nặng nề. Anh ôm cô từ phía sau, hôn lên gáy trần của cô: “Tư Tư, anh khó lòng kiềm chế… phải làm sao đây?”
Trần Tư cũng ôm anh, khẽ nói: “Để em nhìn bộ đồ này đã, có được không?”
Tần Thanh Dư mím môi, cố gắng kiềm nén khát vọng. Anh vụng về buộc thêm hai vòng hoa ở đùi cô, cẩn thận đeo thêm chiếc vòng tay cho cô. Anh hôn lên ngón tay áp út của cô, khoác chiếc áo dài phủ ngoài bộ đồ, thả tóc cô xuống và ôm chặt cô trong lòng. Những nụ hôn nhỏ rơi xuống liên tiếp như mưa, tựa như những chồi non sắp nở bung, ngay khoảnh khắc đó, chúng phủ đầy khu vườn bằng một mùa xuân rực rỡ.
“Tư Tư… anh không thể kiềm chế nữa… anh muốn cưới em ngay bây giờ.” Tần Thanh Dư đẩy Trần Tư ngã xuống giường, ngẩng đầu lên giữa nụ hôn, nhìn thấy lớp áo phủ trên chiếc giường hồng phấn. Đó là nàng thơ của anh, vừa đáp xuống trần gian.