Người Rối

Chương 1 - Tin Dữ

Reng reng!

Tiếng điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị ra tên một người, Trần Văn Quân.

Phát đang ngồi xem tivi sau bữa tối thì nhận được cú điện thoại này, xem xét thì ra là đứa em mình, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều mà kéo biểu tượng điện thoại đến vị trí nghe.

"Ô, em dai đấy à!" Phát vui sướng nói, không che giấu được mừng rỡ hiển hiện lên khuôn mặt của mình.

Ở đầu dây bên kia, có tiếng động ầm ầm như tiếng động cơ máy bay, kèm theo đó là âm thanh trong trẻo của một người thiếu niên lọt vào

"Ya, nhô anh trai iu quý! Tối mai là em về đến nhà rồi!"

"Ừm, thế thì..." Chợt Phát đơ ra mấy phút, nhanh chóng hiểu ra ý nói của em trai mình, không che giấu được sự bất ngờ trong âm thanh, "Ô, thật chứ? OK, OK, nếu về anh đãi! Mày muốn ăn gì để anh nấu?"

"Món gì cũng được anh, thịt lợn luộc hay rau muống xào cũng đều được cả." Người thiếu niên tên Quân cũng có chút vui vẻ, nhẹ nhàng đáp.

"Hửm? Anh tưởng mày phải thích ăn mấy món khác chứ? Nếu như thích thì anh sẽ làm món ngon hơn cho. Nói thật, trong mấy năm này anh làm được nhiều món ngon phết rồi đấy!" Phát líu lo rực rỡ nụ cười, tự tin khoe lấy sự tiến bộ về nấu ăn trong mấy năm nay của hắn.

Người thiếu niên nghe thấy vậy, cũng vui vẻ cười, nhắc lại chuyện cũ nói:

"Ha ha, em vẫn nhớ rõ như in có lần anh nấu cháy món gà hầm đấy nhé!"

"Hừ, anh còn nhớ mày nhiều lần quên không bật nút nồi cơm..." Phát có vẻ cau có, nhấc lên chuyện cũ, "Chú mày vì vậy còn phải nổi mấy cái lươn sau mông đấy con gì!"

"Khoan anh! Em đang ở với mấy người bạn nữa." Quân xấu hổ nói.

Phát ngạc nhiên, lại vui mừng hỏi dò:

"Thằng oắt con, mày kiếm được bạn gái rồi sao? Mau đưa anh xem!"

Người thiếu niên nhanh chóng giải thích, sợ rằng kích thích ông anh mình trí tưởng tượng:

"No no, em đã làm gì có bạn gái. Mấy người bạn em quen khi đang còn học thôi."

Nghe thấy đứa em mình nói vậy, giọng nói của Phát lại có chút buồn bã:

"Thế sao? Anh còn tưởng đâu..."

"Được rồi anh, chớ tưởng nhé..." Người thiếu niên thở nhẹ một hơi, may mắn là bổ túc kịp thời, sau đó nói, "Thế nhé anh, chắc tối mai em về đến nhà rồi mình trao đổi kĩ hơn."

"Ừm, được. Nhưng mà ngoài mấy món kia ra thì muốn ăn thêm món gì nữa không?" Phát còn hỏi thêm.

Quân chém đinh chặt sắt nói:

"Không! Em chỉ ăn hai món kia thôi!"

Nhận được câu trả lời chắc chắn của em trai, Phát cũng không hỏi thêm gì nữa, nhẹ ừ một cái rồi cúp máy.

Trần Văn Quân cũng để điện thoại xuống bàn, nhìn về một cô gái xinh xắn đứng gần mình nhất, có chút xấu hổ ngại ngùng, nói một giọng tiếng Anh thật chuẩn:

"Xin lỗi, Ressy, anh trai mình khá là quan tâm mình, nhiều khi còn tưởng anh ấy là cha mình, nên cũng..."

Cô nàng xinh xắn ngồi trước hắn cũng không quá có quản ứng gì gọi là tiêu cực, trái ngược lại, còn giơ tay lên che miệng, cười nhẹ một cái, ánh mắt nhìn thẳng Quân, đùa cợt:

"Sao không bảo với anh ấy chúng ta chính là người yêu cũng được?"

Nghe đến lời này, Quân run rẩy một cái, liên tục khoát tay, nhanh chóng nói:

"Này, này... Có chút không đúng đâu!"

"Ha ha, nhìn phản ứng của cậu kìa!" Mấy người bạn ngồi đó cũng phá lên cười, trêu chọc Trần Văn Quân.

Xem ra, những người này chính là những người mà hắn xem là bạn đây.

Ngày hôm sau.

Hôm nay chú định là một ngày quan trọng với Phát, vì em trai của hắn, Trần Văn Quân sắp từ nước ngoài bay về thăm hắn.

Thế nên là hôm nay tâm trạng của hắn lạ thường thoải mái, làm gì làm lấy không hiểu sao mà lại rất thuận lợi.

Trần Dương Phát năm nay cũng đã mười tám tuổi, thi vượt cấp lên Đại học thì mới hoàn thành được một tháng, thành tích ưu dị, thế nhưng hắn lại không đi học thêm, vì hắn hoàn cảnh không được tốt lắm.

Người đơn thế cô, cha mẹ mất sớm, may mắn được làng xóm góp gạo mà nuôi nấng. Nhiều năm trước tình nguyện thu dưỡng đứa em nuôi còn đang trong tã lót, nay chính là Trần Văn Quân.

Thi xong cuối cấp, hắn cũng không dự định học thêm, bèn nghỉ, vào chỗ bác Quang làm nhân viên kế toán.

Công việc bàn giấy cũng nhẹ nhàng, chỉ cần kiểm kê các loại số liệu cùng vật liệu, tính toán tiền nong các kiểu trong cửa hàng của bác Quang là được. Nó quá là dễ đối với một con người tinh thông những con số như hắn. Đôi khi công việc nhẹ nhàng mà nhanh chóng, hắn còn có thời gian ngồi chơi một lúc.

Tóm lại, tuy rằng nghỉ học sớm tự ra đời, nhưng cuộc sống của hắn cũng không có gì quá long đong so với hồi nhỏ.

Chính xác thì hôm nay chính là một ngày như vậy, Phát đã hoàn thành xong công việc ngày hôm nay, liền xin phép về sớm một chút.

Hắn bước ra khỏi cửa hàng của bác Quang, liếc nhìn giờ ở trong điện thoại. Bây giờ mới khoảng năm giờ, chợ chiều đúng vào khung giờ náo nhiệt nhất, nhanh chân lái con xe dream cũ kĩ đến.

Ngựa xe như nước, áo quần như nêm!

Phát đi loanh quanh mấy cửa hàng thịt, chợt hắn dừng lại trước một cửa hàng thịt, ngắm nghía.

Bác gái ngồi trên ghế nhựa đỏ, tay cầm một cái que gắn với túi bóng phe phẩy cho ruồi bọ khỏi bâu, ánh mắt mang theo chờ mong, trên người đeo lấy một cái tạp dề cũ kĩ, trên có các loại vết bẩn, dường như quá lâu chưa tẩy rửa.

Quán này bán thịt khá là ổn, chất thịt vẫn còn đỏ tươi, mấy miếng ba chỉ trông khá ngon, mắt thường có thể thấy mấy miếng còn run run nhè nhẹ vì điện tích tác dụng lên, chứng minh nó là tươi sống, có vẻ như vừa mới được đưa ra khỏi lò mổ.

Phát quyết định chọn quán này, chỉ tay vào miếng thịt ba chỉ kia, hỏi:

"Bác gái, miếng này bán như thế nào đây?"

Bác gái theo hướng tay của Phát nhìn lại, đáp:

"Miếng thịt ba chỉ kia sao? Bốn mươi nghìn được nửa cân(0.5 kg)."

Bốn mươi nghìn nửa cân? Đắt, quá đắt!

Phát thầm nghĩ như vậy, nhưng em trai hắn sắp về, chịu tốn chút tiền cũng được. Vả lại, miếng thịt này trông cũng rất tươi ngon, có vẻ có đảm bảo an toàn. Trong cái thời đại mà thứ gì cũng có thể làm giả như hiện tại, việc kiếm thực phẩm an toàn là cần thiết đối với Phát.

Mà em trai hắn hiện tại hình như là lên lớp mười nhỉ, đang tuổi có sự phát triển vượt bậc, vậy nên dinh dưỡng đầy đủ là cần thiết.

Một tay cầm lấy bọc ni-lông có chứa nửa cân thịt ba chỉ, tay còn lại Phát đưa cho bác gái hai tờ hai mươi nhìn. Bác gái gật nhẹ đầu một cái, Phát xác nhận là không còn vấn đề gì, cũng rời đi tìm một chỗ bán rau.

Cũng như khi mua thịt, hắn nhìn lướt qua các cửa hàng rau một lượt, sau đó chọn ở một chỗ cụ bà, mua lấy hai bó rau muống về.

Xách theo hai túi thức ăn vào nhà, Phát dự định ngồi nghỉ ngơi một lúc.

Nhà hắn là nhà ống, truyền từ thời cha mẹ đến giờ, nằm ở ngoại ô thành phố. Căn nhà có chút cũ kĩ, mang đậm khí tức của những năm 2000, trước cửa sớm được thay bằng cửa cuốn, bên trong cũng đã được Phát tự mình sơn lại.

Bên ngoài có thể coi là đầy hoài cổ, nhưng bên trong thì lại rất đầy đủ tiện nghi, đủ cho Phát sống thoải mái.

Ngồi nghỉ phút chốc cũng có chút chán, hắn mở điện thoại lên lướt một chút mạng.

Hôm nay tin tức cũng không có gì mới, nhưng có một cái tin tức làm hắn chú ý:

【Hot news: Hãng V-Air vừa xảy ra một vụ rơi máy bay nghiêm trọng!!!】

Người là có tính tò mò, nên Phát điểm nhẹ xem thử, cũng chỉ có là mấy lời thông báo đàm luận, bên dưới làm đám cư dân mạng nói nhảm linh tinh.

Lại thoát ra xem những tin tức khác gây thú vị hơn.

Ngồi ngồi lướt mạng, thời gian cũng không hiểu nhanh chóng đi qua. Phát liếc nhìn thời gian, cũng đã 6 giờ kém rồi, liền để điện thoại xuống bàn.

Hắn xuống gian bếp tận sâu trong nhà, tìm đến cái thùng gạo màu đỏ, đo lấy ba bò gạo, tinh chuẩn xác định lượng cơm ăn của hai người, liền đem đi xóc sạch nước gạo rồi cắm cơm, không quên bật nút.

Tựa như những công việc này đã sớm trở thành một bản năng bên trong, Phát vừa ngâm nga mấy bài hát đang nổi có cái beat bắt tai, vừa rửa sạch miếng thịt cho vào nồi inox, điều chỉnh núm sao cho lửa vừa.

Rau thì hắn chưa định nấu sớm, vì rau xào thằng Quân hay ăn nóng, nên hắn chỉ ngắt đi những lá vàng với cái cuống héo, sau đó rửa sạch với nước, để nó trên bồn rửa. Tiện tay hắn cũng bóc vỏ cùng đập nát bốn miếng tỏi cùng một nhánh gừng nhỏ, cho sẵn vào chảo, lại lấy từ tủ lạnh ra một cái âu chứa mỡ lợn đã đông trắng lại, dùng đôi đũa dài ước chừng mà gậy lên một lượng mỡ đông vừa đủ, bỏ vào chảo lòng tròn.

Làm xong đây tất thảy cũng là vừa kịp lúc nồi thịt sôi. Phát cầm một cái đũa dài chọc mạnh vào miếng thịt, dựa theo cảm quan mà đoán lấy một con số gần nhất với thời gian miếng thịt chín, chỉ vặn nhỏ núm bếp gas sao cho lửa nhỏ lại.

Phát là có cảm quan cực mạnh với những con số, vì thế hắn rất giỏi trong việc tính thời gian như này, liền chuẩn bị đi tắm.

Mặc dù để bếp gas đấy không ai trông để đi tắm thì có tỉ lệ nguy hiểm cao, nhưng những việc như thế này hắn làm rất nhiều lần rồi, thế nên có chút quen tay.

Tắm rửa giúp hắn thoải mái tâm hồn, cũng rất chuẩn xác khi miếng thịt vừa lúc chín kĩ.

Phát cầm đũa gắp ra miếng thịt, đặt nó lên bàn rồi dùng cái lồng bàn màu đỏ đậy lên, ra đến phòng khách, ngồi xuống ghế gỗ, dự định xem tivi một chút.

Hắn mở lên đài VTV1, bản tin Thời sự hôm nay.

Cô gái dẫn chương trình ngồi trước bàn dài, mặc một thân áo dài truyền thống màu vàng đậm đoan trang, đeo một đôi kính mắt màu đen, tay phải cầm mấy tờ giấy, có vẻ như là thông tin về các mục chương trình.

Cô gái dẫn chương trình bỗng hốc mắt ướt át, có chút đỏ lên. Nhưng tố chất nghề nghiệp buộc cô phải giữ lại chính mình cảm xúc, nhưng giọng nói không che giấu nức nở:

"Thưa quý vị khán giản, hôm nay chính là một ngày mà cả nước buồn, khi mà chúng ta biết tin, một chuyến bay của hãng hàng không V-Air đã gặp tai nạn sự cố, rơi xuống trên đường đưa những con người xa xứ về đến quê hương, ngay trên mặt biển."

Phát nghe đến đây, không tự chủ được mà thầm cầu nguyện:

"Mong sao đức Phật sẽ phù hộ mọi người bình an. Chúa ở trên trời cũng sẽ đưa những con chiên của người an an lạc lạc vượt qua nguy hiểm để về với bàn tay của gia đình, amen!"

Dường như quá mức đau buồn, cô gái không tự chủ được mà đưa tay quệt đi giọt nước mắt đã lăn xuống từ bao giờ. Lấy lại tinh thần, Dẫn chương trình nói tiếp:

"Xin hãy cho chúng tôi kết nối tới ngài Lucas Lefèvre, chuyên gia Pháp về những tai nạn máy bay!"

Hiện nay đã đến thời đại công nghệ 4.0, nên truyền hình cũng có chút đổi mới. Các khách mời không cần có mặt trực tiếp ở trường quay mà chỉ cần xuất hiện ở trước thiết bị quay chụp kết nối mạng là có thể tham gia phỏng vấn trực tiếp cả nước, dù ở nhà riêng hay cơ quan.

Mà ở bên cạnh cô gái dẫn chương trình, hiện lên hình ảnh của một người đàn ông ngoại quốc. Ông ấy gật đầu chào, nói:

"Xin chào quý vị-"

Cốc cốc!

Một tiếng đập cửa vang lên, cắt đứt sự chăm chú của Phát đối với tivi.

Hắn liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi, ngẫm nghĩ có thể là em trai, hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, thậm chí có chút vui vẻ, vì em trai hắn đã về đến rồi!

Mở cửa, bên ngoài không có ai trông như là em trai hắn, mà thay vào đấy là một người thanh niên mặc áo khoác đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Trên tay anh ta cầm một hộp các-tông, hỏi:

"Cho hỏi, anh là Đặng Dương Phát sao?"

Nghe thấy người ta hỏi mình, Phát cũng thụ động đáp:

"Vâng, chính em! Có vấn đề gì sao anh trai?"

Anh trai giao hàng dúi vào tay Phát thùng các-tông nhỏ, nói:

"Đây là đơn hàng gửi anh, mời ký nhận!"

Lại lấy từ trên xe xuống một cái bảng đưa tới, ngón tay chỉ và tên của Phát.

"Khoan khoan, em hình như không có đặt hàng!" Phát vội vàng đưa lại cái hộp, nhanh chóng nói.

Ánh mắt người thanh niên nhìn kĩ Phát, dường như không cho người ta từ chối, nhấn mạnh nói:

"Đây là đơn hàng 0 đồng gửi anh, tiền ship cùng tiền hàng đều đã được thanh toán từ người bán, mời anh ký nhận!"

Phát có chút sợ, ai bảo hắn có sức khoẻ yếu đâu, mà nhìn anh trai kia xem, người trông cũng to lớn, dường như là khách hàng quen thuộc của phòng gym. Cuối cùng, kẻ yếu đành thuận theo kẻ mạnh, cầm lấy cây bút ký vào bảng danh sách.

Ký xong, anh trai giao hàng thái độ có chút biến đổi lớn, miệng nở nụ cười nói:

"Thank you~"

Nói xong, đến xe ga, lái đi về hướng bóng tối. Phát cứ nhìn vậy cho đến khi khuất, chợt nhận ra chiếc xe hình như của hãng Vision, mẫu mã còn là mới nhất nữa thì phải, không nhịn được mà chửi tục, đại thiếu gia nhà giàu ở đâu ra kiếm việc làm thêm.

Mà người thanh niên lái xe Vision đi xa lại lấy ra con Iphone 15 của mình, mở phần ghi chú, xoá đi cái tên Trần Dương Phát. Lại kéo xuống dưới, nhìn ra, dường như còn mấy cái tên nữa.

Phát đã sớm tắt tivi, nhìn xuống hộp các-tông, cất tiếng nói nhỏ:

"Anh cả, anh xem xem thế nào?"

"Hửm, có cái gì mới sao?" Một giọng nói trầm ổn, hữu lực của một người đàn ông vang lên, từ sơ bộ phán đoán có thể là một người tầm ba mươi tuổi.

"Em cũng không biết, thứ này vừa mới được gửi tới." Phát thành thật nói thầm.

Nếu như có người nào khác ở đây, có thể sẽ để ý thấy Phát đang tự nói thầm một mình, tựa như là kẻ tự kỷ, nhưng đặc biệt hơn là chỉ có những lời của hắn mà thôi.

Giọng nói nam trầm hơi dừng lại phút chốc, lại nói:

"Chờ chút đã em trai, đọc kĩ cái phần thông tin dán ở trên đó đã."

Phát gật đầu đồng ý, cầm hộp lên nhìn kĩ, phát hiện phía trên chỉ có thông tin người nhận, còn thông tin bưu kiện hay người gửi đều trống trơn.

Lúc này, một giọng nói nữ vang lên, rất thành thục:

"Cẩn thận một chút, em út, chị nhớ trước mày có đọc tin gì đó mà ở bên Hàn Quốc có thằng điên đầu độc người bằng bưu kiện thì phải."

Phát lúc này chỉ nhìn chăm chú bưu kiện, dường như không để ý tới lời nói của hai người.

Bưu kiện được đóng gói và vận chuyển rất khá, không biết cách giao hàng như thế nào, nhưng hắn quan sát thì không tìm thấy bất cứ một vết hằn nào do va chạm hay khuân vác mà gây ra.

Giọng nói nữ lúc này không biết trời xui quỷ khiến thế nào mà lại nói:

"Em út, thử mở ra xem xem!"

"Không, em út, chớ nghe lời chị mày, không cẩn thận dính phải thứ gì lại mệt!" Giọng nói nam nhanh chóng nói to, hòng ngăn cản tò mò của Phát.

Đương lúc này, Phát dường như nghe thấy lời hai người nói, không hiểu hỏi:

"Tại sao mọi người lại cho rằng trong này nguy hiểm?"

Giọng nói nam nghe thấy lời nói của em trai lúc này mới bình tĩnh lại, chậm nói:

"Cẩn tắc vô ưu!"

"Rất hay, anh cả, nhưng thằng út nó không hiểu văn vẻ!" Giọng nói nữ có vẻ giễu cợt.

"Hả?! Chị hai chớ coi thường em!" Phát nghe chị mình có vẻ coi thường chính mình thì lên giọng nói.

Chị hai lúng túng nói:

"Nha, chị xin lỗi đây. Hì hì!"

Anh cả có vẻ không để ý đến đoạn hội thoại không có dinh dưỡng này lắm, chỉ nói:

"Tóm lại, không nên-"

Anh cả còn chưa nói hết câu, Phát đã kịp cầm lấy cái dao gọt hoa quả dưới ngăn bàn để cắt băng dính.

Một bức phong bì màu đen, chính giữa có đồ án rồng và quỷ tượng trưng.

Một hộp vuông màu đen, có đồ án giống như trên thư.

Một bộ quần áo kiểu cách dường như là của các học viện phương Tây.

Đấy là tất cả những gì có trong hộp các-tông.

"Phát, mày liều quá! Có biết nếu như bên trong là những thứ nguy hiểm thì người ăn thiệt thòi là chúng ta không?" Anh cả nặng giọng trách móc.

Không nên mở ra những bưu kiện không rõ, cái này ai cũng nên nhớ kĩ.

"Được rồi anh, dù sao cũng đã mở rồi, xem bên trong có cái gì đã xem sao." Chị hai nhẹ giọng hoà giải.

Phát mở bọc túi trắng chứa một bộ quần áo ra, quan sát kỹ. Vô tình hay cố ý, hắn giơ lên trên người ướm thử, phát hiện nó vừa khít với cơ thể mình.

"Quái lạ, làm sao bọn họ có thể biết rõ kích cỡ cơ thể chúng ta đến vậy?" Anh cả có vẻ cũng bị bộ quần áo hấp dẫn chú ý, tạm lắng lửa giận, cẩn thận tự hỏi.

Chị hai cũng góp lời nói:

"Này chắc chắn là có người theo dõi chúng ta rồi!"

"Hả? Theo dõi? Không lẽ sẽ diễn ra như trên những bộ phim như vậy, chúng ta bị lắp máy nghe lén cùng cam ẩn sao?" Phát khiếp sợ nói, phát huy trí tưởng tượng của mình đến cực hạn.

Anh cả nhìn thằng em ngốc này của mình, cũng chỉ thở dài, nhẹ giải thích:

"Không chắc, có lẽ bọn họ là những người đặc biệt."

"Anh cả nói cũng có lý." Chị hai đồng ý, "xem tiếp cái còn lại đi em."

Phát không nói gì, yên lặng làm theo lời anh chị. Hắn cầm lên tấm phong bì màu đen, nhẹ xé mép giấy chiều rộng, đổ ra tay mấy thứ.

Một bức thư đánh máy, cùng một tấm thẻ màu đen.

Phát trước tiên để ý đến bức thư, đọc lên nội dung bên trong:

"Chào em, Đặng Dương Phát,

Nhà trường thật vui mừng khi gửi tin này nhằm thông báo với em rằng, em đã may mắn trúng tuyển chương trình đào tạo thí sinh đặc biệt, hỗ trợ học bổng toàn phần.

Giới thiệu với em đôi chút về nhà trường, chúng ta đến từ Học viện Estel, trường đại học chuyên nghiệp nhằm đào tạo những học sinh có năng khiếu đặc biệt như em.

Em vui lòng thực hiện các thủ tục để hoàn thành quá trình đăng ký cùng các giấy tờ liên quan đến xuất ngoại.

Em vui lòng tập trung ở sân bay Nội Bài đến ngày 02 tháng 09 năm 2023, bắt chuyến bay mang mã số TJF-999999 vào lúc 23:55.

Nhà trường thật vui mừng khi đón chào em tại trước cánh cổng trường!

Trân trọng,

Hiệu trưởng,

Querlla Mraink Zayfer."

Phía cuối cùng là một mã QR, lúc sau Phát quét thử thì hiện ra một file văn bản hướng dẫn làm thủ tục nhập học từ A đến Z.

Hiện giờ, ba dòng suy nghĩ có thể chắc chắn nơi đây không phải là một nơi đơn giản.

"Chúng ta, dường như có thể đã bị cuốn vào chuyện nào đó rồi." Anh cả mở lời trước.

"Em thấy nó cũng thú vị mà anh!" Chị hai không hiểu sao giọng nói lại có sự biến đổi lớn, ẩn ẩn có chút chờ mong.

"Nếu có thằng ba ở đây thì tốt, nó giỏi nhất những chuyện như thế này." Anh cả có chút tiếc nuối nói.

"Thế thì gia nhập vào đi anh." Một giọng nam nhỏ nhẹ vang lên, hai dòng suy nghĩ có chút sững sờ.

"Anh Chính? Anh sao lại tỉnh rồi?" Phát giật mình, anh ba không bao giờ là dễ dàng tỉnh giấc cả, nếu như gã tỉnh dậy, chắc chắn là có gì đó sẽ phát sinh.

Nói tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!

"Gia nhập..." Giọng nói rù rà rù rờ, cuối cùng chấm dứt.

"Nó lại ngủ rồi." Anh cả nói.

"Hử? Ngủ? Mọi người nói gì vậy?" Giọng của chị hai vang lên, "Em chỉ tình cờ cúp máy một chút mà dường như có gì đó hay ho đã xảy ra."

Phát lanh chanh nói trước:

"Chị Huyền, chị không biết được là anh Chính vừa tỉnh lại đâu!"

"Thằng Chính tỉnh lại? Thật hay giả?" Chị Huyền rõ ràng có chút ngạc nhiên, rõ ràng, nếu như Chính tỉnh lại, tất nhiên là sẽ không có chuyện đơn giản rồi.

Anh cả nãy giờ không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.

"Nếu thằng Chính đã nói vậy, thì cứ theo ý nó đi. Anh cũng không phản đối."

"Chết mẹ! Mải nghĩ mãi không để ý! Sao thằng Quân mãi chưa về?" Phát chợt liếc đến đồng hồ thấy hiển thị là đã 7:15 tối rồi, nhưng thằng Quân vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.

Theo như lịch trình mà Quân gửi cho hắn, hiện tại nó đã về đến nhà từ 15 phút trước mới phải, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy bất cứ động tĩnh gì.

Reng reng!

Âm thanh chuông báo cuộc gọi đến phát ra, Phát chú ý tới. Gọi đến là một số có tiền tố 1900, dường như là từ tổng đài nào đó, mà hắn thì thường chán ghét nghe điện thoại của tổng đài, bèn trực tiếp kéo chọn từ chối, đặt nó xuống bàn, sắc mặt hiện lên lo lắng.

Reng reng!

Âm báo cuộc gọi đến lại phát ra, vẫn là số của tổng đài kia. Phát có chút không hiểu, thường thì tổng đài sẽ chỉ gọi một cuộc, nếu người nghe lựa chọn cúp máy, tức ý hiểu là từ chối dịch vụ mà tự động bỏ qua. Nhưng nếu tổng đài gọi lại, có thể là đã xảy ra chuyện gì, nên hắn bắt máy:

"Alo?"

Bên kia nhanh chóng thông báo tình hình hiện tại, nghe được khiến sắc mặt Phát tái xanh. Hắn không chần chờ mà mặc một bộ quần áo đơn giản, liền trực tiếp lao ra khỏi nhà, nhảy lên con dream chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment