Sân bay Nội Bài.
Nơi đây đã tập trung rất nhiều người, già trẻ lớn bé, người nào cũng có.
Nhưng, không ai là không treo trên mặt mình bi thương. Có người khóc nức nở, có người thì như mất hồn mất vía ngồi bệt xuống đất, dựa vào cột tường.
Cạnh đó, có mấy vị nhân viên sân bay đang cẩn thận tỉ mỉ giải thích tình hình, cũng có mấy vị chuyên viên tư vấn tâm lý, cẩn thận từng li từng tí mà chau chuốt câu từ, hòng làm xoa dịu đi nỗi đau của người nhà khách hàng, tránh họ làm ra những gì quá khích.
Nhân số khả năng vượt quá hai trăm đến ba trăm người, rất đông.
Bi thương tựa như có thể truyền nhiễm vậy, mặc dù có các biện pháp an ủi, nhưng vẫn chẳng là thấm vào đâu.
Còn có một vài người quá khích, gân cổ lên chửi rủa mấy vị nhân viên tiếp tân. Ánh mắt hung thần ác sát, đỏ lên, như là ma quỷ.
Bên cạnh là mấy tay nhà báo, không biết từ toà soạn nào, nhưng cũng cầm theo máy ảnh, sắc mặt nghiêm túc mà giơ lên, liên tục bấm chụp. Tiếng chụp ảnh cùng ánh đèn flash liên tục lách tách vang lên.
Mấy người nhân viên dường như cũng là lần đầu tiên gặp trường hợp này, không có kinh nghiệm xử lý như thế nào, chỉ đành cúi gằm mặt xuống để thân nhân hành khách chửi rủa.
Mà so với có kinh nghiệm ứng phó tình huống như vầy, bọn họ càng hi vọng là không có tình huống để có kinh nghiệm ứng phó thì hơn.
Phẫn nộ cùng bi thương quanh quẩn lấy đám người.
Hãng V-Air cũng đã phải chịu rất nhiều áp lực từ truyền thông và cơ quan pháp lý, bọn họ thông báo rằng, chỉ ít phút nữa thôi thì sẽ tổ chức họp báo, chính thức thông báo về vụ việc nghiêm trọng lần này.
Truyền thông tựa như những con linh cẩu, nhe lấy hàm răng đầy dãi nhớt, ánh mắt thèm thuồng, cái mũi cứ phì phò ra. Chúng rất muốn gặm lấy con mồi một tiếng. Cánh nhà báo lá cải quá nhanh, chúng không biết từ bao giờ đã đánh ra rất nhiều bài văn chương, nói nhảm đủ điều.
Người có não thì nhìn thấy, cũng lười click, dùng góc nhìn khách quan mà đánh giá, trong khi những thằng ngu dễ bị dắt mũi như lũ rối để giới truyền thông lợi dụng.
Phát không chờ được mà chạy ngay vào nơi này, nhìn thấy tràng cảnh như vậy chính hắn cũng sững sờ.
Trong mắt của hắn không hiểu sao lại hiện lên một khung cảnh kì lạ, trong kia, một con dê béo đang bị dồn ép lùi lại, đằng sau là vực sâu vạn trượng, đằng trước là con hổ đang dùng một ánh mắt thèm thuồng nhìn lấy nó. Đi theo sau là lũ linh cẩu, hít khí khịt khịt, ánh mắt nổi lên lửa nóng, như muốn xông lên gặm con mồi một cái, nhưng bị cản bởi uy áp của con hổ, chỉ đành dùng ánh mắt thèm thuồng mà nhìn.
Phần thịt để dành hổ, xương với nội tạng thì nên để lại cho chúng ta đi!
Chắc chắn sẽ có người thắc mắc rằng, chỉ có một vụ rơi máy bay thì tại sao phải làm quá lên, nhưng không biết rằng, trong thời đại mà kinh tế đang được đà phát triển như thế này, nếu như V-Air, con quái vật đã xuất hiện từ lâu này có thể xuống đài, nhường chỗ cho những con quái vật con khác lên đài thì hay biết mấy đây!
Mà ở trong khung hình, trên đầu mỗi loài vật đều hiện lên một sợi tơ nhỏ, nối thẳng lên bầu trời.
Phát không hiểu tại sao những tràng cảnh như vậy lại xuất hiện, nhưng hắn bỏ mặc, đến trước một cái màn hình LCD, phía trên là danh sách những người mất tích, chưa rõ tình hình cụ thể. Nhưng ta có thể chắc chắn rằng bọn họ đều đã chết, đã thế còn là mất xác nữa, vì rơi ở ngoài biển khơi, tỉ lệ sống sót kéo xuống dưới 1%.
【Danh sách người mất tích:
1.Johnny Tony
2.Mai Huyền Anh
3.Vũ Ngọc Cương
4.Đặng Thị Linh
....
45.Đặng Văn Quân
... 】
Phát trực tiếp sụp đổ, vì hắn có thể chắc chắn rằng, tỉ lệ mà em trai hắn còn sống gần như bằng không. Bi thương kéo tới trên mặt hắn, nước mắt theo như phản ứng mà chảy ra.
Xưa nay Phát không phải là một người mạnh mẽ, hắn hiếm khi biểu hiệu ra yếu đuối của mình do thằng em trai, cùng với đam mê số liệu, làm hắn rất ít khi thể hiện sự yếu đuối.
Hắn cố gắng để mình không khóc thành tiếng, vì, em trai hắn từng cùng hắn ước định, cả hai đều phải là những người đàn ông mạnh mẽ.
Một cái khăn tay thêu hoa xuất hiện trước mặt hắn, kèm theo là một giọng nói trầm bình, của một người đàn ông đứng tuổi:
"Thanh niên, cần khăn tay sao?"
Một ông bác đứng trước hắn, khuôn mặt chữ điền, tóc tai cắt ngắn, đôi mắt sắc bén, nếu nhìn kĩ dưới đáy mắt, dường như có chứa một chút thứ cảm xúc gì đó khó nói rõ. Làn da thô ráp, có vẻ đã trải qua rất nhiều sự kiện trọng đại trong đời.
Phát nhìn lên người đàn ông, có thể cảm nhận được ý tốt, cũng không từ chối, cầm lấy khăn tay lau đi nơi khoé mắt giọt lệ đang đọng lại.
Là một người kém các kĩ năng xã giao, hắn lau xong nước mắt cũng có chút lúng túng, nhưng đưa lại chiếc khăn tay, âm thanh tràn đầy chân thành nói:
"Cảm ơn bác!"
Bác trai thấy cảm xúc của người thanh niên cũng khôi phục đôi chút, cũng không hề gì mà cầm lại chiếc khăn tay, chỉ đến hàng ghế ngồi chờ, nói:
"Ra kia ngồi chút chứ?"
Nhận được lời mời, Phát cảm thấy từ chối cũng có chút không lễ phép, gật đầu đồng ý.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, bác tiện yêu cầu một cốc sữa bò đưa cho Phát. Đêm nay có vẻ như sẽ có nhiều người ở lại nơi này, nên sân bay cũng rất tinh ý mà chuẩn bị một chút quà vặt đêm khuya.
Hai người ngồi xuống hàng ghế chờ. Phát làm một ngụm sữa bò, khá ấm, trôi tuột xuống cổ họng của hắn, cũng làm trôi đi một chút cảm xúc có phần sụp đổ này.
Bọn họ hai người cứ vậy mà ngồi một lúc, Phát cảm giác yên lặng như vầy cũng có chút lúng túng, bèn ấp úng mở lời:
"Cháu... Cháu xin lỗi nhưng... Bác cũng..."
Nói đến một nửa, hắn lại im bặt mà dừng, ấp úng mãi mà không thể nói ra được mấy từ ngữ tiếp theo, có chút lo lắng bác trai đau buồn.
"Bác hiểu, nhưng hôm nay bác chỉ định bay sang Mỹ có chút công việc thôi." Bác trai hiểu câu hỏi của Phát, lên tiếng trả lời.
"A, vâng... Ừm" Phát có chút lúng túng, may thật, có vẻ như bác trai không có buồn rầu nào đó.
Hắn thật kì lạ, đến chính cả bản thân mình đau buồn còn chưa tan, đã lo lắng cho người khác rồi, thật kì lạ.
Cuối cùng, đoạn hội thoại ngắn ngủi kết thúc với mấy tiếng ậm ừ của Phát, hắn cũng không thử mở lời nữa, hai người cứ yên tình mà nhìn về phía trước, chỗ kia là quầy tiếp tân mà họ vừa lấy sữa bò.
Âm thanh cãi vã cũng lọt vào tai hai người, và dường như bác trai không chịu được ồn ào kia, xoay người về phía Phát, nói lời chia tay:
"Thôi, cũng đã đến lúc rồi, bác đi đây!"
"À, vâng, cháu cảm ơn bác!" Phát chân thành nói.
"Ừm, người thanh niên chớ có nên bi quan quá, và cũng nên tự mạnh mẽ lấy, thanh niên!"
Chữ thanh niên bác trai đề cao âm lượng.
Phát gật đầu.
Dõi mắt nhìn bác trai đi về phía bóng tối, đến khuất bóng, Phát có chút buồn vô cớ, có vẻ là vì một người quan tâm chia sẻ nào đó xa mình mà đi.
Nhớ đến lời cuối cùng của bác, hắn lắc lắc cái đầu, ổn định lại cảm xúc.
"Em trai, thấy tốt hơn tí nào chưa?" Giọng của một người vang lên, khác với mấy giọng trước đó.
Phát nghe đến giọng nói này, có chút giật mình, nhưng nhanh chóng đáp lời:
"Em ổn, anh Lâm."
"Được, vậy thì anh mày yên tâm." Giọng nói có chút buông lỏng, có vẻ như vừa mới bỏ xuống chuyện gì đó thì phải.
Giọng nói với cái tên Lâm lại nói tiếp:
"Bỏ đi, hiện tại thì mày mau lấy cái đồng hồ ở bên trong hộp đen ra đây, dường như nó là manh mối cho chúng ta về nơi kia."
Phát cũng không cãi lại, lấy từ bên trong túi quần ra một cái đồng hồ, vật này trước khi đến không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại lấy ra rồi cho vào túi quần.
Nhìn kĩ, kiểu dáng lại rất thông dụng, màn hình hình vuông, bên thành được phun màu bạc, dây đeo bằng da, không thấy bất cứ một nút bấm nào cả.
May thay ở bên trong hộp còn có một tờ giấy hướng dẫn sử dụng nữa, Phát cầm lên, hiểu ra cách khởi động.
Hắn dùng ngón trỏ gõ nhẹ ba cái vào bên thành đồng hồ.
Màn hình lúc này hiện lên một dòng chữ tiếng Anh:
【Move PDIC closer for user formatting implementation!】
(Đưa gần PDIC để thực hiện định dạng người dùng)
"Tiếng Anh?"
Phát có chút không thể nào đoán được, nhưng cũng đúng thôi vì nơi kia hình như là ở nước ngoài, có vẻ như giao tiếp thường ngày sẽ là nói bằng ngôn ngữ quốc tế.
May mắn trình độ tiếng Anh còn tạm được, mà cũng vừa mới chỉ nghỉ được có hơn một tháng một chút, kiến thức vẫn chưa rơi rớt, nên hắn có thể nhẹ nhõm hiểu được ý nghĩa câu này.
Nhưng PDIC là cái quỷ gì?
Hắn bèn xem lại tờ hướng dẫn, may thay bên trên có nội dung về bước đầu này, cũng có giải thích về PDIC là cái gì. Personal Data Identification Card, hay Thẻ dữ liệu định dạng cá nhân, có viết tắt là PDIC, được mô tả trên giấy là loại thẻ mà mỗi người học sinh có thể được cấp phát sử dụng.
Thứ này được Sở nghiên cứu và chế tạo tích hợp đủ các loại công năng, như thẻ ngân hàng, bảo hiểm y tế, thẻ học sinh, vân vân.
Đến đây, Phát cũng phải âm thầm cảm khái trình độ khoa học kĩ thuật của Học viện bí ẩn này đỉnh cao, vượt qua hiện tại.
Hiểu được, Phát cũng thử đặt nó lại gần đồng hồ thử. Dòng chữ lại được đổi mới bằng tiếng Anh:
【Lấy mẫu thử...】
【Xác nhận thân phận người dùng...】
【Hoàn tất!】
【Vui lòng đặt gần lại điện thoại!】
"Cứ làm theo nó đi em." Anh Lâm nói.
Phát lại đặt điện thoại gần ở đồng hồ, dòng chữ tiếp tục đổi mới:
【Dữ liệu đang được chuyển dịch...
1%---29%---78%---99%---100%
Hoàn tất!
Vui lòng sử dụng bằng điện thoại!】
Phát giật mình, vội mở lại điện thoại, nhưng nó đã tắt nguồn từ khi nào.
Hắn nhấn giữ nút nguồn, thay vì logo ban đầu của "VoZ", giờ đây đã được thay đổi bằng đồ án của rồng và quỷ giống như trên tấm thư cùng con tem.
Thời gian chờ khởi động không lâu lắm, phút chốc đã lại độ hiện ra màn hình chính.
Thế nhưng lúc này, những APP khác mà Phát cài đặt đã biến mất, thay vào đó là mấy APP lạ, cũng có những APP cũ, lần lượt: Diễn đàn, Tin nhắn, Danh bạ, Thư viện.
"Để anh xem thử cho." Anh Lâm yêu cầu quyền điều khiển cơ thể, Phát cũng không chối từ, vì bọn họ đều là những kẻ dùng chung cái thân xác này.
Anh Lâm chạm nhẹ vào mục diễn đàn, phát hiện nó có giao diện thông tin như bình thường, giống như các loại mạng xã hội bình thường.
Để ý xuống góc trái, có một ô biểu tượng chữ i, hắn tiếp tục mở lên. Lập tức, điện thoại yêu cầu đặt ngang màn hình.
Một đoạn video ngắn bắt đầu xuất hiện sau khi hắn quay ngang màn hình, nhìn thì có vẻ như được đầu tư vào hoạt hoạ cùng CG rất tốt, dám cá là tốn không ít kinh phí rồi.
"Rồng, từ cổ chí kim, đến hiện đại, chúng vẫn luôn tồn tại tại trong nhận thức của chúng ta. Chúng có thể to lớn, mọc cánh, hoặc giống như con rắn, uốn lượn mềm dẻo. Chúng cao quý, là biểu tượng của nhiều văn hoá, nhưng đồng thời, chúng cũng mang theo thảm hoạ với chúng ta. Rồng, chúng nó chưa bao giờ coi nhân loại là đồng bọn!"
Lời thoại có vẻ như được phiên dịch thành tiếng Việt, Phát cùng anh Lâm nghe mà còn có chút nhập thần, thực sự là rất hay. Kết hợp với hoạt cảnh đỉnh cao như thế kia, làm Phát như thân lâm kì cảnh, lại lạ làm sao.
Chưa hết, còn một phần tiếp theo của cái video:
"Ma quỷ, tên như ý nghĩa, chúng ta không biết chúng nó được sinh ra như thế nào, nhưng cũng đều biết được rằng nhà của chúng là ở Địa Ngục. Đừng nên nếm thử giao lưu, vì trong mắt chúng, sự vật chung quanh đều nên phải huỷ diệt, chán ghét sinh cơ. Thuần ác, thuần vô nhân tính, đó chính là chúng, ma quỷ tại Địa Ngục."
Đoạn video cũng được lồng thêm tiếng nói, nhưng hình như có đổi người thu âm thì phải, vì hai người Phát cùng Lâm đều cảm giác được lạnh cả sống lưng.
"Kĩ thuật thật tuyệt! Như thật!" Đến cả anh Lâm cũng không nhịn được tan thán nói.
Cuối cùng, là một đoạn aftercredit như bao bộ phim nhá hàng khác, nhằm khơi gợi sự tò mò trong khán giả.
"Phía cuối con đường, là một bàn đầy mỹ thực, nhưng không phải là món ăn mà con người coi là ngon, mà là những miếng thịt đỏ tươi còn nguyên máu đang chảy khắp mặt bàn, phía trên đang chia ăn là rồng cùng quỷ, còn lại ở đối diện, chính là nhân loại."
Video đến đây là kết thúc. Trong suy nghĩ của Phát thì không có gì đọng lại, chỉ có thể khen một câu làm video rất đẹp, dễ nhìn.
"Rất có cảm giác, không biết đặc hiệu hay gì, nhưng chúng ta đều như lâm vào tràng cảnh đó thật sự!" Anh Lâm nhẹ giọng nói, nhường lại quyền kiểm soát cơ thể cho Phát.
Nhận lại được cơ thể, Phát cũng đưa ra câu hỏi:
"Vậy, chúng ta nên làm gì?"
Anh Lâm đáp:
"Như lời của anh Chính nói thôi, gia nhập vào thử đi em."
Phát cũng thầm nghĩ đồng ý, chợt có chút khổ sở. Anh Lâm hiểu em mình buồn lo vì lý do gì, chỉ là nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Em à, có nhiều người bảo đó chính là số mệnh, nhưng chúng ta lại đều không tin, coi đó là hoang ngôn. Thằng Quân nó gặp không may, có lẽ là do số mệnh đã tận. Chia buồn cùng em, nhưng một hành trình mới đang mở ra trước mắt em rồi."
Phát cũng không vì ông anh mình mở lời chia buồn mà vơi bớt, chỉ có chút thất lạc khi trở lại hiện thực mà rầu rĩ, hắn thực sự không muốn có buồn rầu trong cuộc đời mình, đáp:
"Em biết, nhưng chỉ là tiếc thương cho đứa em trai mình. Tuy rằng không phải cùng chung dòng máu, nhưng, hơn mười năm tình cảm..."
Cuối cùng, đành thở dài buồn bực, treo trên mình một tầng u ám. Nhưng nó sẽ không bám vào quá lâu, qua một thời gian dưới ánh mặt trời, tự nó sẽ tiêu tan đi thôi.
Phát, Phương, Huyền, Chính, Lâm, là một vài trong số các loại tính cách của con người này.
Gã mắc căn bệnh đa nhân cách, nhưng dường như là một dị số của thế giới, khi mà các loại nhân cách đều chung sống rất hoà thuận, không kẻ nào muốn huỷ diệt kẻ nào.
Không nhớ thời gian cụ thể, Phát chỉ lờ mờ nhớ ra hôm ấy, tất cả nhân cách họp lại, ký vào hiệp ước nào đó không rõ, tất cả nhân cách đều lâm vào ngủ say trường kì cùng đoản kì, chọn ra nhân cách có vẻ xấu hổ, tự ti, nhưng rất thông thạo logic tính toán, đặt tên nó là Phát, coi là em út để làm chủ cơ thể.
Nghe rất vô lý, không có khả năng xảy ra, thế nhưng đó chính là chân tướng của con người đa nhân cách này.
Nhưng anh Lâm còn một điều nữa mà chưa nói cho Phát, đó chính là nhân tính của nó đnag trôi qua nhanh hơn bình thường. Nhưng xét đến đứa em tâm lý đang không ổn định này, hắn sợ nói ra lại càng trôi nhanh hơn thêm nên đành thôi.
Đây cũng là một vấn đề, vì không hiểu tại sao, bọn họ đều được liên kết với nhau bằng một tầng năng lượng, gọi chung là nhân tính. Tầng năng lượng này ngăn cản quá trình hợp nhất bọn họ lại làm một ý thức duy nhất.
Và cảm đám đã gọi quá trình cuối cùng là, chung cực.
Đến đó, con người này lại sẽ không có các loại nhân tính như kia nữa, mà thay vào đó là ý thức duy nhất, về sau không rõ.
Phát liếc giờ giấc, phát hiện cũng nhanh 11 giờ đêm, cũng đành trở về, vì ở lại hắn cũng chẳng thể làm được gì, cơ thể tro cốt thì cũng không biết có thu được hay không. Vả lại hắn cũng đã nhịn đói cả buổi chiều nay rồi, chỉ vừa uống được một cốc sữa bò, nên hiện tại cảm thấy rất cồn ruột.
Thời gian thoáng chốc, hắn đã có mặt ở nhà.
Cơm thì vẫn còn nóng, hơi ấm một chút, còn thịt thì đã nguội lạnh.
Là một thanh niên biết quan tâm tới sức khoẻ, Phát cũng bật lửa lên bắt đầu xào rau muống.
Tính toán thời gian chảo lòng tròn vừa nóng, Phát đảo chỗ gừng với tỏi lên, toả ra một mùi thơm nức mũi. Tính toán chuẩn rồi, hắn cho rau muống vừa được luộc vào, đã chảy hết nước, bắt đầu tăng lửa thêm một chút để đảo rau.
Hắn thích vị mặn với vị cay, thế nên trong quá trình đảo có cho vào ít muối để thêm đậm đà.
Không quá lâu, cảm giác rau đã ngấm đều gia vị, Phát tắt bếp.
Gắp rau rồi thái thịt, hắn nhanh chóng đặt vào đĩa, múc lấy một bát cơm.
Ăn một tiếng thịt lợn luộc, Phát cảm giác nó đã lạnh tanh, chợt tự giễu cười, vì chính hắn không hiểu tại sao đã chấp nhận được hiện thực rằng, em trai hắn đã mất, mà hắn lại đang ở nhà mà ăn cơm nhẹ nhàng như thế được.