Người Rối

Chương 3 - Cánh Cửa Mở Ra

Thời gian chảy xiết, đã tới mấy ngày sau.

Phát với từ cái bình cổ cao trên bàn một nén hương, châm lửa, vái ba cái rồi cắm vào bát hương. Phía trước mắt hắn là di ảnh của em hắn, cười rất tươi. Hắn lấy nó từ hình mà hai anh em chụp chung, không ngờ lại có ngày mà phải dùng để làm ảnh thờ.

Bình thường hay có những lời khách sáo, điển hình như "chia buồn", Phát cảm thấy dường như nó thật sự tồn tại, nỗi buồn có thể chia sẻ tới mọi người, khi mà mấy ngày nay hàng xóm láng giềng đều sẽ mua lấy một chút lễ, mang sang chia buồn cùng hắn. Nỗi buồn từ đó nguôi ngoai, không tù túng được hắn thêm nữa.

Tang lễ các loại nghi thức thì hắn cũng làm hết sức tối giản, đơn giản bày lấy bàn thờ, tiếp khách mấy loại hoạt động bình thường này thôi.

Bác Quang là người túc trực ở đây với hắn nhiều thời gian nhất, vì vị ân nhân này quen biết hắn đã rất lâu rồi, tính tình đa sầu đa cảm của hắn thì cũng đã được trải nghiệm, nên nguyện ý dành thời gian đối với hắn. Người đàn ông trung niên này tuy bình thường tính tình có hay cau có, cũng nhiều lúc có câu chửi tục các kiểu, nhưng lại rất tốt bụng, đơn cử như việc nuôi dưỡng hai anh em bọn hắn bao nhiêu năm, là điển hình của dạng người khẩu xà tâm Phật.

Bác Quang là một người độc thân, Phát cũng không hiểu vì sao bác lại không lấy vợ, nhưng hắn cũng đã sớm coi người đàn ông trong nóng ngoài lạnh này như là cha của mình rồi.

Một thời gian sau Phát có chuyến bay nước ngoài, mở ra một tầm mắt cùng hành trình mới, nên hắn cũng đã nói rõ với bác Quang về tiền căn hậu quả, bác cũng không biểu thị tiêu cực, chỉ đơn giản nói mấy câu đại loại với ý nghĩa là may mắn, bình an.

Hôm nay, Phát dậy từ rất sớm để chuẩn bị nấu một bữa cơm đãi bác Quang, vì đến ngày mai là thời gian mà hắn đã phải lên máy bay rồi.

Ra đến chợ sáng, hắn chọn mua lấy nửa con gà đã được làm sạch, chỉ đợi luộc lên nữa là ăn được. Ngoài ra, hắn còn mua thêm chút rau cùng các loại nguyên liệu phụ gia.

Chọn đi chọn lại cũng đã trôi qua hơn một tiếng, hắn lái con dream cũ kĩ của mình về đến nhà.

Đến nhà, không quên cắm một nén nhanh lên ban thờ.

Kể từ mấy hôm xử lý tang lễ, nhà hắn đã sớm ám nặng một tầng mùi hương, nếu như không đốt thêm nữa thì ít nhất mười ngày nửa tháng mới có thể tán đi.

Vào sau bếp, Phát đơn giản rửa sạch nửa con gà sống, đặt nó vào nồi inox to, tính toán thêm nước gần ngập hết cả miếng, sau đó đậy nắp, bắt đầu luộc.

Ở khoảng thời gian rảnh rỗi này, hắn cũng làm thêm mấy việc nữa, như nhặt đi hết chỗ su hào, lá thơm, sau đó rửa sạch đợi cho ráo nước.

Thời gian tính toán vừa đủ, lúc này khi nước sôi thì Phát cũng đã điều chỉnh nhỏ lửa lại, nên bây giờ vừa kịp lúc mà miếng gà đã chín. Hắn vớt ra bỏ vào cái rổ rồi để vào bồn rửa, đợi nó nguội đi.

Phần nước xít còn lại Phát cũng không vội mà đổ đi, lấy ra một lượng khoảng hai bát tô, một phần vì bác Quang thích húp nước xít, phần còn lại kia thì dùng để nấu su hào.

Chẳng mấy chốc mà món canh su hào đơn giản đã ra lò, trong đấy Phát cũng thêm một chút gia vị nữa, thế nên mùi thơm nức mũi, càng kích thích thêm sự thèm ăn của những ai ngửi qua.

Phát để ý giờ giấc, phát hiện cũng đã 9:30 rồi, nên cũng không chờ chờ thêm nữa mà bắt đầu chặt gà.

Mới trôi qua có một tiếng, gà vẫn còn chút ấm, nhưng Phát cũng chỉ có thể chặt.

Kĩ thuật của hắn rất tốt, nếu như bây giờ đang là màn trình diễn kĩ thuật chặt gà này ở bên nhà gái, không nói gì nhiều nữa, hắn lập tức sẽ được nhận làm con rể luôn. Đáng tiếc, Phát có một tấm khuôn mặt bình bình thường thường, vả lại hắn cũng hiếm khi chủ động bắt chuyện với gái, nên thành ra mười tám nồi bánh chưng mà vẫn chưa có được sờ vào tay người kia.

Phát làm mọi thứ rất tỉ mỉ và cẩn thận, mấy miếng thịt gà da vàng, thịt thì khi chặt hắn có cảm giác nó cũng có chút dai, dường như gà rất ngon đây. Hắn sắp xếp mấy miếng thịt gà ra hai cái đĩa cô tiên cổ, tiện dao thớt cùng tay bẩn cũng sái hành củ và mấy cái lá chanh mà ngắt ở trước nhà. Không biết ai nói câu "ăn gà phải có lá chanh", giống như "thịt chó phải chấm mắm tôm", nhưng hắn rất đồng tình!

Canh cùng thịt đã chuẩn bị xong, Phát đem chúng thắp hương lên ban thờ, cắm ba nén hương. Sau đó, hắn mới cắm lấy hai lon gạo, đúng lượng hai người ăn.

Cắm cơm một mạch mà thành.

Trưa đấy, bác Quang đúng giờ mà vào. Hai người làm vài cốc rượu trắng, trò chuyện chút ít, thức ăn thì chén được hết, đủ điều cần thiết tán nhảm giữa những người đàn ông.

Nói chung, mọi chuyện kết thúc êm đẹp, không ra sự tình ngoài ý muốn hay bí mật kinh thiên động địa nào được chia sẻ cả.

Tối đó, bác Quang cũng lại sang nhà hắn, kết toán số tiền hắn kiếm được, cũng đưa cho một số tiền, bảo rằng ở nước ngoài thì người đơn thế cô, ít nhất thì cũng phải có chút tiền cảm thông.

Phát cũng có chút rưng rưng, từ chối các kiểu, nhưng bác Quang cứ chèn ép mãi, đường cùng, hắn đành nhận, cũng tự hứa với lòng rằng, mai sau sẽ báo đáp ân tình này của bác.

Chuyến bay của hắn cũng đã được thông báo lại qua điện thoại rồi, thế nên đến ngày hôm sau, cũng không có quá nhiều lưu luyến cùng ly biệt, hay các cảnh khóc sướt mướt, Phát cô đơn một người đến sân bay.

Hành lí của hắn không có mấy, chỉ có mấy bộ quần áo cũ, cùng vài đồ dùng cá nhân nhẹ nhàng, đều được bỏ vào trong một cái vali đỏ mà hắn mua từ chiều hôm qua.

Đến nơi mà mấy ngày trước, khi mà Phát biết tin em mình vĩnh viễn không trở về được làm hắn có chút xúc động, suy nghĩ lại trở về.

Hãng V-Air đã lên tiếng công nhiên xin lỗi, cùng với thông báo các vụ việc đền bù thiệt hại đối với những gia đình có thân nhân gặp tai nạn. Vụ việc lần này đã khiến con quái vật này phải chi ra một số tiền cực kì lớn, cùng với đó là sự xuống đài của nó, nhường chỗ cho những con thú nhỏ khác leo lên sân khấu.

Mà cũng liên quan tới cụ tai nạn đó là đội tìm kiếm cứu hộ tìm được nhiều mảnh vụn máy bay, nhưng kì lạ hơn là hộp đen cùng hành khách lạ kì biến mất không dấu vết.

Nhiều giả thiết đã đặt ra, có thật có giả, thậm chí có người còn cho rằng có thế lực siêu phàm nhúng tay. Tất nhiên thì mọi người đều khịt mũi coi thường, nhưng Phát cũng có chút liên tưởng, vì hắn đã được chứng kiến những điều gọi là siêu phàm ở Học viện Estel, nhưng chưa tận mắt thấy hiện vật nên hắn chưa quá tin tưởng.

Số tiền bồi thường Phát cũng không động chạm vào làm gì, vì đó là tiền mà em trai hắn dùng mạng đổi lấy, nên hắn không định nhúng chàm nó. Hắn chuyển hết nó vào một tấm thẻ ngân hàng, sau đó cho vào tấm phong bì cùng một bức thư ngắn, lặng lẽ giấu ở trong nhà bác Quang.

Ngồi trên ghế chờ, Phát yên lặng chờ thời gian đã được hẹn trước đến.

Hôm nay không hiểu vì lý do gì mà mặt trăng hơi khác thường ngày, hắn sực nhớ tới rằng hôm nay hình như là giữa tháng, nên vầng trăng tròn đến lạ thường, nó cũng to đến nỗi chỉ cần nhìn lên, hắn cũng nhìn ra phía trên mặt trăng có vài cái lỗ tròn.

"Có chút sần sùi." Anh cả không biết tỉnh dậy từ bao giờ, nhẹ giọng cảm thán.

Phát không đáp, chỉ yên lặng cầu nguyện trong lòng:

"Hi vọng chuyến này mọi chuyện thuận lợi!"

Tinh!

Một pop-up thông báo vang lên, vọng lại trong không gian yên tĩnh của buổi đêm tại sân bay. Thật khó tin nơi này thời gian trước còn ồn ào náo động, người người nhốn nháo, vậy mà giờ đây đã vắng tanh lạnh ngắt.

【Vui lòng tập kết tại sân bay số B03!】

Phía dưới nội dung là một tấm bản đồ sân bay.

Phát nhanh chóng xác định vị trí mình đang ở, sau đó đi đến vị trí yêu cầu.

23:50

Một chiếc máy bay tư nhân to lớn đang dừng ở trên sân bay, hai bên cánh đều đã được mở động cơ, phát ra những tiếng ù ù inh ỏi hết cả tai.

Phát nhìn đến nó một khắc này, có chút trợn mắt há hốc mồm.

DU-221, do Valeri Corp. sản xuất và chế tạo độc quyền, nắm giữ đầu to trong công nghệ hàng không tư nhân.

Còn chiếc máy bay tư nhân này Phát hình như đã từng đọc ở bài post nào đó rồi thì phải, nó từng rất nổi tiếng, vì ngoài những dịch vụ tiện ích sang trọng, còn vì giá tiền đắt đỏ của nó.

10 tỉ rúp, nếu so sánh với tỉ lệ hối đoái hiện tại, nó rơi vào khoảng xấp xỉ 27 tỉ đồng!

Đây tất nhiên là sau khi giá của nó đã hạ xuống kịch liệt sau hơn mười năm, nhưng ở mười năm trước, giá trị của nó đủ để mua được một nước nhỏ nào đó!

Phát có chút cảm giác hư vinh, không ngờ mà lại có một ngày, khi mà người nghèo rớt mồng tơi như hắn lại được ngồi lên một chiếc máy bay hạng sang thế này, mặc dù thời hoàng kim của nó là mười năm trước.

Cùng đi với Phát trong chuyến bay lần này còn có hai người nữa, một nam một nữ, cũng đã sớm đợi ở nơi này.

Máy bay mở ra cửa hông, từ trên đó xếp dần xuống mặt đất là một đường bậc thang ngắn. Cả bọn lần lượt bước lên trên máy bay.

Mới chỉ bước vào trong thôi mà Phát cũng có cảm giác nó thật là lớn. Tuy ở bên ngoài nhìn có vẻ bé, nhưng khi vào bên trong mới thực sự cảm nhận được nơi đây rộng lớn như thế nào.

Ở khoang giữa là phòng khách, đặt một tấm bàn ở cạnh cửa sổ kính nhỏ, hai bên đặt mấy cái ghế. Đi về phía hai bên là bốn gina phòng nghỉ ngơi, nhà vệ sinh hay bồn rửa mẳ thì cũng có, nhưng tiếc nuối ở chỗ lại không có vòi hoa sen. Nhưng nghĩ đến việc đây dù sao cũng là máy bay vận chuyển tư nhân, chỉ có tác dụng là chở hành khách, nên cũng không có gì lạ.

Cả đám đều kéo theo vali lên đây, đồng thời khi vào trong, đều tự động tìm phòng của mình, để vào bên trong. Lúc sau, không hiểu bằng một lý do nào đó mà đều ngồi ở phòng khách, yên tĩnh không nói chuyện.

Phía trên thành máy bay là một màn hình LCD, phía trên là hàng chữ thông báo:

【Mười tiếng sau sẽ đến đảo Asa!】

Cùng lúc đó, máy bay cũng bắt đầu cất cánh.

"Đảo Asa?" Phát không tự chủ mà nói thầm ra thắc mắc của mình.

Cô gái đằng trước nghe được lời của hắn, cũng tốt bụng nhẹ nhàng giải đáp:

"Đảo Asa là nơi xây dựng Học viện Estel, nó ở giữa Thái Bình Dương."

"Cảm ơn!" Là một người tôn trọng các loại lễ nghĩa với người lạ, Phát phát ra từ đáy lòng cảm ơn.

Lúc này, ánh mắt của hắn mới hoàn toàn tập trung vào người con gái này.

Cô gái rất xinh xắn. Khuôn mặt hình kim cương với cái cằm hơi nhọn một chút, chân mày hình cung, sắc nét. Mắt màu lam đặc trưng, sống mũi nhỏ thuôn mài, cặp môi hồng hào, mọng nước. Mái tóc để dài tới hông, không buộc mà thả xõa, trên tóc còn kẹp một cái kẹp tóc nhỏ màu hồng.

Dáng người thì cũng gọi là cực phẩm, mặc bộ đồ đồng phục của nhà trường mà không biết do bậc tài hoa nào thiết kế, ôm sát lấy vòng eo, hoàn chỉnh thể hiện ra dáng người có lồi có lõm của cô gái.

Đồng phục ngoài áo ra thì còn một cái váy ngắn đến bắp đùi, triển lộ rõ ràng đôi chân dài có chút nhỏ nhắn cùng nước da trắng bóc như trứng gà. Đôi chân đeo một đôi tất chân màu trắng, dài đến gần đầu gối, bên ngoài nữa xỏ một đôi giày nâu của các thiếu nữ học sinh Nhật Bản, làm nổi bật nên khí tức thanh xuân của lứa tuổi chuẩn bị bước vào đời.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân!

Phát tổng kết lại là như vậy, mặc dù hắn cũng không hiểu lắm về cái đẹp.

Lại liếc qua nhìn người thanh niên bên cạnh, đây cũng có thể coi như một tấm gương mặt có nét đẹp trai, nhưng không quá rõ ràng.

Mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, cùng khuôn mặt dài, cằm nhọn, lông màu khá rậm, ánh mắt vô cảm như cá chết, lộ rõ ra đây là một người có chút thiếu sức sống, cả gương mặt đều hiện lên một biểu cảm rất đơ. Nên Phát tự cho người này một cái biệt danh là thanh niên mặt đơ.

Liếc qua hai người chỉ là sự tình diễn ra trong mấy giây, sau đó Phát cũng thắc mắc hỏi:

"Trước đó tôi cứ nghĩ, Học viện Estel là ở Mỹ."

"Tất nhiên là không, vì chúng ta là những người có tiềm năng của các chức nghiệp siêu phàm, mà Học viện Estel là nơi đào tạo những chức nghiệp này." Cô gái tốt bụng nhẹ giọng giải thích, "Nên không ai dám đặt nó ở trên lục địa cả."

"Lên Diễn đàn để tìm hiểu thông tin." Người thanh niên mặt đơ lúc này cũng chen vào nói, Phát cũng đổi mới suy nghĩ về người này, hoá ra không phải là một người trầm mặc ít nói.

Theo như lời của người thanh niên mặt đơ, hắn chọn mục 【Diễn đàn】ở trong điện thoại.

【No signal!】

Điện thoại thông báo như vậy.

Không còn cách nào khác, hắn đành xấu hổ cười nói:

"Thật xấu hổ, nhưng có thể cho tôi xin chút WIFI được chứ?"

Thanh niên mặt đơ cũng không đáp lời, chỉ nhìn về phía sau của Phát. Người sau quay lại, phát hiện là một tấm bảng có in dòng chữ:

【WIFI: Estel A.

PASSWORD: 123456789】

Mật khẩu có chút tuỳ ý!

Kết nối hoàn tất, trên thanh trạng thái đã hiện biểu tượng sóng quen thuộc, Phát cũng không chần chờ mà vào ngay trong đó.

Trong mục 【Diễn đàn】có mấy bài post đang hot cùng rất nhiều lượt bình luận và thả cảm xúc.

Phát lướt xuống mãi, cuối cùng mới gặp mấy bài đơn giản giới thiệu về Học viện Estel.

【Học viện Estel:

Địa điểm: Giữa biển Thái Bình Dương, toạ độ chính xác XXXXXXXXX.

Người sáng lập: William Gunhein.

Thời gian thành lập: 17/09/1799.

Nội dung: Sau đại chiến với Lord of Salt and Wind, lãnh tụ của nhân loại lúc bấy giờ là ngài Gunhein đã thành lập nên học viện Estel, với mục đích là đồ long, cùng ngăn chặn ác quỷ từ địa ngục ngoi lên.

Mục tiêu:

Ngăn chặn loài rồng tái sinh, ác quỷ thoát ra khỏi địa ngục, cùng với những kẻ đã bị đoạ lạc.

Xây dựng một mặt thế giới khác, lẩn trốn vào trong xã hội bình thường, tránh cho người thường biết về sự tồn tại của siêu phàm như thế này.】

Phát lại kéo sang bài khác thử, phát hiện cũng có thêm thông tin về chuyên mục đào tạo của nhà trường:

【Chương trình đào tạo:

Mỗi học sinh đều sẽ trải qua bốn năm học, chương trình và các khoá học đều gồm có khoa học thường thức cùng những kiến thức về siêu phàm.

Về siêu phàm, các em sẽ được làm quen với các loại chức nghiệp đặc biệt.

Tham khảo danh sách trong file dưới đây.】

Phía dưới được đính kém thêm một file với tiêu đề là 【Danh sách chức nghiệp】.

Phát thử mở lên, bất ngờ vì số lượng của nghề nghiệp, quá là nhiều.

"Quá nhiều!" Không khỏi nói như vậy.

"Cũng bình thường thôi, vì ngoài những nghề thuộc về siêu phàm ra thì cũng có những nghề bình thường nữa." Cô gái nói.

Phát ngẩng đầu nhìn cô gái, có chút hiếu kỳ hỏi:

"Có thể cho tôi biết bạn là chức nghiệp nào sao? À khoan, trước đó thì cho tôi tự giới thiệu, tôi tên là Đặng Dương Phát, bạn tên là gì?"

"Nguyễn Viễn Ánh, thuộc mạch Kí tự, chức nghiệp là【Người viết chữ】."

Phát lại đảo ánh mắt qua thanh niên mặt đơ, người sau cảm giác được, cũng không bơ hắn mà trả lời:

"Ma Vũ Lâm, thuộc mạch chiến đấu, chức nghiệp là 【Người chém đầu】."

"Ô, mọi người đều đã có chức nghiệp của riêng mình sao? Trong này nói rằng đến trường mới được nhận vào một chức nghiệp nào đó." Phát ngạc nhiên mà giơ điện thoại lên, chỉ chỉ vào chỗ thông tin mà hắn vừa đọc cho hai người kia xem.

Hai người không có biểu cảm gì cả, chỉ đơn giản nói sự thật:

"Hưởng bóng râm của thế hệ cha chú."

Đến đây, Phát cũng chỉ có thể thầm ghen tị, toàn là các thiếu gia cùng tiểu thư, có chỗ dựa luôn luôn rất tốt.

Thời gian còn có hơn chín tiếng mới đến được đảo Asa, thế nên ba người cũng chia tay mỗi người mỗi phòng, nghỉ ngơi trước khi đến đích.

Hiệu trưởng Zayfer ngồi trên ghế sofa, đôi mắt tĩnh lặng nhìn ra cửa sổ. Tay trái đút túi quần, tay phải thì cầm lấy chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm.

Người đàn ông đã có tuổi này trông vẫn rất phong độ.

Phía đối diện là giáo sư Barlow, ông đặt một tập tài liệu lên bàn, nói:

"Tân sinh năm nay đã được chiêu mộ cùng đưa đến hoàn tất, còn ba chuyến bay nữa là tập hợp đủ tất cả rồi."

"Ừm, rất tốt, cảm ơn, Barlow." Zayfer thuận miệng đáp, nhưng ánh mắt vẫn hướng về ngoài cửa sổ, có vẻ như tâm không ở chỗ này.

Barlow không để ý ông bạn già đang hồi tưởng quá khứ, tiếp lời nói:

"Năm nay không hiểu sao mà mấy lão già đều chịu để cháu chắt đến đây học."

Đến đây, Zayfer mới thu lại suy nghĩ, nghe được câu nói của Barlow, chỉ cười nhạt một cái, có chút mỉa mai nói:

"Không đến nhanh nhưng là sẽ hết chỗ mất rồi!"

Nói xong, lại trầm mặc mấy giây, nhưng không lâu lắm khuôn mặt lại tươi cười trở lại, cười nói:

"Yên tâm, năm nay nhiều nhân tài như vậy chắc chắn là sẽ đãi ra được vài viên ngọc thôi."

Barlow cũng gật đầu đồng ý.

Máy bay tư nhân vừa mới đáp xuống sân bay nhỏ, đám người của Phát từ đó đi ra.

"Waoo..." Phát không kìm được mà lên tiếng kêu kinh thán vì cảnh tượng trước mặt.

Trước mắt đám người là một bức tường thành cực kì cao lớn, khoảng 15 mét, được sơn màu trắng, thời gian in dấu lên nó nhiều những vết sơn bong tróc thành vảy.

Được kết hợp với bức tường thành đó là một cánh cửa rất rộng lớn, vòm tròn, có vẻ như được đúc từ một khoáng chất kim loại nào đó không rõ, chỉ thấy nó lộ ra một màu đồng cổ, phía trên khắc hoạ những hình ảnh kì lạ, thoát nghĩa.

Phát khá kém về mảng nghệ thuật nên cũng không nhìn ra được gì nhiều, cảm giác có vẻ như nó ám chỉ lấy rồng cùng quỷ.

Cánh cửa dần dần rộng mở, không hiểu có lời nói nào lại Phát ra từ trong suy nghĩ của Phát:

"Chào mừng, đến với Học viện Estel!"

Bình Luận (0)
Comment