Người Tới Không Tốt

Chương 50

Người tới không tốt April 20, 2015 Comments: 2

Dịp lễ tết, bên luật sư Phương tụ tập bà con cô dì chú bác, đầy đủ bà con vừa náo nhiệt vừa huyên náo, từ trước đêm giao thừa đến mùng bảy đầu năm, mỗi ngày đều phải tham gia đủ loại liên hoan thân thích tiếp đãi. Nhà luật sư Phương không có nữ chủ nhân, sau khi Đại Phương trưởng thành, cơm giao thừa đương nhiên do cô chuẩn bị, vì vậy gần đây cô bận túi bụi, cũng không có thời gian quan tâm Phương Dĩ, hôm nay ở sân bay đột nhiên thấy Phương Dĩ và Chu Tiêu đi theo phía sau luật sư Phương, ngây người hơn nửa ngày.

Luật sư Phương vỗ vỗ vai Đại Phương: “Em gái con nói dẫn cậu ấy cùng đón Tết.”

Đại Phương kéo luật sư Phương sang một bên: “Bố, có phải tốc độ này quá nhanh rồi không? Hai đứa nó cứ quyết định như vậy sao?”

Luật sư Phương nói: “Chuyện của thanh niên bố cũng sẽ không hỏi tới, con cứ thuận theo nó đi. Lát nữa bố để Tiểu Chu ở chỗ bố, em con ở chỗ con.”

Đại Phương oán thầm, cái này gọi là sẽ không hỏi tới, thuận theo nó? Cáo già!

Chu Tiêu không ngờ kết quả của việc cùng tới đây đón Tết là xa cách với Phương Dĩ. Lúc ăn cơm tối anh khách sáo nói: “Cháu ở khách sạn rất tiện ạ, không cần làm phiền chú Phương.”

Luật sư Phương không vui nói: “Cậu tới đây đón Tết để cậu ở khách sạn? Truyền ra ngoài thì cái mặt già này của tôi để đâu!”

Luật sư Phương đã nói là làm, tối đó liền chia rẽ hai người họ. Trước khi đi Phương Dĩ an ủi Chu Tiêu: “Em sẽ tới thăm anh, anh đừng sợ.”

Chu Tiêu nói: “Anh nhát gan, em tới thăm anh sớm một chút.”

Chu Tiêu ở cùng luật sư Phương, nhất định phải xốc trăm phần trăm tinh thần, cố gắng hết sức tránh giao lưu lời nói với luật sư Phương, để tránh rơi vào bẫy của ông. Ai ngờ trước khi ngủ luật sư Phương lại gọi anh lại, rót hai ly rượu vang đỏ cười nói: “Tôi cũng thích uống rượu vang đỏ, chai rượu cậu tặng tôi, xem như làm vui lòng, có điều giá quá đắt, trước khi về tôi đã để chai rượu đó ở chỗ Tiểu Phương, cậu nhớ lấy về.”

Chu Tiêu nói: “Chai rượu đó là cháu đặc biệt tặng cho chú ạ.”

“Tấm lòng của cậu tôi nhận, còn chai rượu vang đỏ đó, cậu cũng đừng cố chấp với tôi. Nào, nhìn thử xem, chai rượu này của tôi cũng không tồi.”

Chu Tiêu nếm một ngụm. Anh từng uống quá nhiều rượu ngon, chưa hề thưởng thức loại rượu vang đỏ mùi vị phổ thông này, chỉ có thể nói đơn giản: “Không tệ ạ.”

Luật sư Phương cười một tiếng: “Lúc Tiểu Phương mười tuổi đến bên cạnh tôi, khi đó, nó để tóc búp bê ngắn ngủn, thích mặc quần áo như nam sinh. Nhà cũ ở lầu một, có một vườn hoa nhỏ, nó gây họa sợ tôi đánh, mỗi lần đều trèo lên cây trốn, có một lần còn ngủ mất. Tôi sợ đột nhiên đánh thức nó, nó giật mình sẽ ngã xuống, đành phải tìm một cái thang rón rén trèo lên. Sau khi trèo lên, tôi mới phát hiện nó lại đang khóc, ngủ mới khóc, bình thường nó chưa bao giờ khóc. Khi đó bà ngoại nó mới mất nửa năm, nó thực sự trở thành trẻ mồ côi.”

Ông thở dài, “Thân thích bên tôi, tôi cũng biết họ từng nói gì sau lưng. Tiểu Phương chịu tủi thân, chưa bao giờ kêu ca với tôi, nó rất sĩ diện. Nó va chạm mà lớn lên, cuối cùng không lớn lệch. Đừng thấy nó rất nghịch ngợm, thực ra nó vừa hiếu thảo vừa thông minh, đầu óc nhanh nhẹn, là một đứa trẻ ngoan. Cậu xem, Cabernet Sauvignon, Pinot Noir, Merlot, Sangiovese, loại nho khác nhau, ủ ra rượu vang khác nhau. Chúng lên men đầy đủ, cần trải qua thời gian rất dài, bất kể năm tháng, chủng loại, những thứ này đều là bảo bối của người làm rượu. Có những người quen uống rượu vang đỏ mấy ngàn hoặc mấy trăm ngàn, anh ta sẽ không quen chai rượu trong tay này. Anh ta sẽ uống, có lẽ là vì muốn nếm món ngon, có lẽ là cho đối phương mặt mũi. Anh ta không thể từ chối, rõ ràng không thích, vẫn phải nói ‘không tệ’, không ngờ rằng chai rượu anh ta cho là ‘không tệ’ là bảo bối của người khác. Nếu người uống rượu không biết thưởng thức, miễn cưỡng khen, cho rằng rượu này có cũng được không có cũng được, vậy chi bằng đừng đụng vào bảo bối của người khác, cậu nói có đúng không?”

Chu Tiêu cụp mắt, tinh tế nếm một ngụm rượu vang đỏ trong ly, trầm tư một lúc, nói: “Lúc cháu học đại học chơi cổ phiếu, vốn trong tay ban đầu chỉ có hai chục ngàn. Tốt nghiệp đại học, cháu tích góp được một triệu. Bên trong có đầy đủ may mắn, khi đó khí thế hăng hái, không muốn chờ đợi, thế là liều lĩnh ném tất cả vốn vào một cổ phiếu, cuối cùng kết cục chém kho thóc. Quãng thời gian đó cháu ăn cơm chan nước sôi, chỉ mua gói mì ăn liền. Sự nghiệp bạn cùng phòng thuê chung của cháu vừa bắt đầu, không cho phép mình ăn cơm no, mỗi ngày chỉ ngủ trên sàn nhà. Cháu học kiểu của cậu ấy, cứ chịu đựng như vậy đủ một năm. Sau một năm, chai rượu vang đỏ đầu tiên vào tay cháu giá 230 đồng, cháu và bạn cùng phòng của cháu uống hết nó, hôm sau chúng cháu dọn vào chỗ ở mới vào tay mỗi người. Chỗ ở mới sáu mươi mét vuông, nhà cũ, món đầu tiên mua thêm bên trong chính là một chai rượu vang đỏ 230 đồng, chai rượu đó đến nay vẫn ở trong tủ rượu của cháu.” Anh cười một tiếng, “Bây giờ cháu uống rượu vang đỏ tốt nhất, chai rượu đó, cháu sẽ phải coi nó như đồ gia truyền. Có lúc rượu không quan tâm chủng loại, năm, thứ quan tâm là ý nghĩa của nó.”

Luật sư Phương gật đầu: “Tốt, tốt.”

Đêm giao thừa, bác cả nhà họ Phương là anh cả, chủ trì bữa cơm sum họp. Lần đầu tiên Chu Tiêu nhìn thấy anh rể Phương Dĩ, đó là một người đàn ông hào hoa phong nhã dáng trung bình. Phương Dĩ thay họ giới thiệu xong, hỏi Đại Phương: “Bong Bóng đâu?”

Đại Phương quét bốn phía, nói: “À, ở chân tường đằng kia kìa.”

Chu Tiêu nhân tiện nhìn sang, thấy Bong Bóng đứng hướng mặt vào tường, hỏi: “Làm sai chuyện đang bị phạt đứng sao?”

Đại Phương nói: “Không phải, nó lớn rồi sĩ diện, trốn ở đó móc gỉ mũi đó, cảm thấy xấu hổ để người khác nhìn thấy.”

Chu Tiêu rút khóe miệng một cái, sáp lại gần tai Phương Dĩ: “Có phải lúc nhỏ em cũng vậy không?”

Phương Dĩ nói nhỏ: “Em mới không làm cái chuyện lén lút đó. Em quang minh chính đại móc xong, rồi vo thành cục…”

Chu Tiêu nói xen vào: “Ăn?”

“Em không có loại sở thích như anh!” Phương Dĩ nhe răng, lặng lẽ chạy đến sau lưng Bong Bóng, nói lớn, “Mau lại xem này, Bong Bóng đang ở đây…”

Lưng Bong Bóng cứng đờ, trong nháy mắt xoay người ôm đùi Phương Dĩ, ngón trỏ tay trái còn chọc trong mũi, vội vàng nói: “Dì ơi dì ơi, đừng la!”

Phương Dĩ chất vấn: “Cháu làm chuyện xấu gì đó, có phải lén lút lấy tiền lì xì không chia cho dì không?”

Bong Bóng rút ngón trỏ chọc trong mũi ra, sờ túi nói: “Vừa rồi anh họ cho cháu một trăm đồng.” Móc ra cho Phương Dĩ xem, “Cái này có phải một trăm đồng không ạ?”

Phương Dĩ lấy ra hai tờ năm đồng: “Dì đổi hai tờ lấy một tờ của cháu, thế nào?”

Bong Bóng nhíu mày: “Không muốn không muốn, lần trước dì cũng đổi như vậy, cháu thích màu đỏ!”

Phương Dĩ rút tờ tiền giá trị lớn trong tay cô bé, mê hoặc nói: “Hai tờ này của dì cũng là màu đỏ đó!”

Chu Tiêu như cười như không nhìn cả buổi, trái tim dùng tờ tiền một đồng trong tay xếp thành rốt cuộc cũng xong, anh đi tới, đưa trái tim tới trước mặt Bong Bóng, nói: “Đổi không?”

Bong Bóng vui vẻ nói: “Đổi ạ!”

Một trăm đồng rơi vào tay Chu Tiêu, Phương Dĩ chỉ trích anh: “Anh quá đáng thật, lại chỉ dùng một đồng?”

Chu Tiêu lén lút nhét một trăm đồng vào túi cô, nói nhỏ: “Giấu kĩ.”

Phương Dĩ hớn hở mặt mày: “Chỉ anh hiểu chuyện!”

Bà con cô dì chú bác rất tò mò với Chu Tiêu, thức ăn còn chưa lên đủ, các bà đã moi tình hình cá nhân của Chu Tiêu ra.

“Người nhà cậu đều ở nước ngoài? Bây giờ mẹ cậu đã nghỉ hưu rồi sao? Ồ, đã nghỉ hưu rồi!”

“Cậu tốt nghiệp đại học ở đâu? Chao ôi, lợi hại vậy sao!”

“Công ty cho vay nhỏ là cái gì? À, công ty cho vay hạn mức nhỏ à, bình thường còn đầu tư tài chính? Thực sự không tệ. Nè, tôi có cổ phiếu, cậu xem giúp tôi thử…”

Lần đầu tiên Chu Tiêu đến nhà, y theo quy tắc, trưởng bối nhà họ Phương phải cho anh một bao lì xì lớn. Tuy họ có phê bình kín đáo với Phương Dĩ, nhưng bản lĩnh bên ngoài luôn làm đủ, sẽ không để người ngoài lời ong tiếng ve, vì vậy Chu Tiêu và Phương Dĩ nhận từng bao tiền lì xì đến mềm tay. Phương Dĩ phát huy tinh thần Lôi Phong, nói với Chu Tiêu: “Túi xách em lớn, nào, em cầm giúp anh!”

Chu Tiêu nói: “Không sao, anh nhiều túi.”

“Để trong túi không an toàn, chỗ em an toàn!”

Chu Tiêu sờ bàn tay nhỏ của cô, gắng gượng giao tiền lì xì ra, một lúc sau, không biết anh biến từ đâu ra bảy bao lì xì. Ở đây có bảy hậu bối, anh họ vừa rồi cho Bong Bóng một trăm đồng cũng nhận được một bao lì xì, mở ra xem, con số dọa cậu, vội vàng đưa cho bố mẹ. Chỉ có Bong Bóng bình tĩnh như thường, gặp qua cảnh tượng hoành tráng, không để những thứ này vào mắt, rút từng tờ trong bao lì xì ra xếp giấy chơi. Sắc mặt người lớn xung quanh phong phú, đêm nay nói chuyện với Phương Dĩ, lần đầu mang theo chút ý tứ lấy lòng.

Bong Bóng chơi đến nửa chừng, đột nhiên biến thành người gỗ, ngồi dưới đất không nhúc nhích, một lúc sau phun một cái xuống đất, ngay sau đó gào khóc: “Hu —— hu —— hu ——”

Đại Phương vội vàng để đũa xuống chạy tới: “Sao khóc vậy con?” Cúi đầu nhìn sàn nhà, cười nói: “À, rụng răng rồi sao!”

Bong Bóng vừa tròn năm tuổi, rụng răng xem như là sớm, trước đây không có kinh nghiệm, trong miệng hở không quen lắm, bàn tay nhỏ sờ sờ, chỗ răng rụng trống trơn, cô bé nước mắt nước mũi ròng, lo lắng sốt ruột: “Răng không còn nữa, răng không còn nữa!”

Bất kể ai dỗ cũng vô dụng, cô bé khóc đến mức mặt đỏ bừng, nấc liên tục. Chu Tiêu đột nhiên đứng dậy đi tới: “Bong Bóng.” Há miệng cho cô bé nhìn một cái, “Răng của chú cũng mất rồi, xảy ra chuyện gì vậy?”

Trên một cái răng cửa trong miệng Chu Tiêu dính một miếng rong biển, không nhìn kĩ sẽ có ảo giác thiếu răng. Bong Bóng cắn câu, nói: “Răng của chú… hức… đi đâu rồi… hức?”

Chu Tiêu nhún vai: “Ai biết!”

Hai người cùng là người lưu lạc chân trời, Bong Bóng lau khô nước mắt, trao đổi thể nghiệm với Chu Tiêu, nhỏ giọng hỏi anh có cảm thấy hở không, có đau không. Chu Tiêu hỏi ngược lại, Bong Bóng kề sát tai anh nói: “Hơi lành lạnh ạ. Chú không cần sợ, bố cháu nói sẽ mọc ra rất nhanh, nhưng năm nay chú không được ăn kẹo, sẽ bị sâu răng!”

Chu Tiêu gật đầu một cái, Bong Bóng lại nói: “Ban nãy cháu thấy chị họ tặng chocolate cho chú, cháu ăn giúp chú nha, cháu không sợ sâu răng.”

Chu Tiêu lo lắng ném tầm mắt về phía trước bên trái, Bong Bóng nhìn sang theo tầm mắt anh, chỉ thấy Phương Dĩ cầm một thanh chocolate ở mỗi tay, vừa ăn vừa khom người hỏi chị họ Bong Bóng: “Ăn cái này nhiều sâu răng. Chocolate của chú Chu Tiêu bị cô tịch thu rồi, cháu còn không? Cô ăn giúp cháu rồi nhé, không được hại cháu sâu răng!”

Môi Bong Bóng run run một chút, đáng thương òa khóc.

Mười giờ kết thúc, ai về nhà nấy, Bong Bóng nằm trên vai bố ngủ, nước bọt chảy ròng, Đại Phương theo phía sau lau nước bọt cho cô bé, nói nhỏ với Phương Dĩ: “Đừng chơi muộn quá, bọn chị về nhà trước, để lại món tráng miệng cho em.”

Phương Dĩ và Chu Tiêu tay trong tay đi dạo trên đường. Người đi đường cũng không nhiều, con đường nhỏ đặc biệt yên lặng, cô nhẹ giọng khen: “Bác cả bác gái cả đều nói anh đẹp trai, em nghe cô cả mắng dượng vô dụng, tuổi gấp đôi anh, kiếm được chỉ bằng số lẻ của anh!”

Chu Tiêu kiêu ngạo nói: “Biết anh giỏi rồi sao?”

Phương Dĩ cười hì hì nói: “Em vốn biết rồi!” Trưởng bối còn nói Chu Tiêu kiên nhẫn, biết dỗ Bong Bóng, tương lai nhất định yêu thương con mình. Họ lặng lẽ nói Phương Dĩ tìm được một người đàn ông tốt, cũng coi như khổ tận cam lai, thực ra Phương Dĩ vẫn chưa từng chịu khổ, chỉ là bây giờ quá ngọt.

Chu Tiêu sợ cô lạnh, ôm cô thật chặt, nắm tay cô thưởng thức, nói: “Gọi điện thoại giúp anh.”

“Hả?”

Phía trước là một dòng sông dài, đôi tình nhân trẻ tuổi dựa vào lan can lặng lẽ nói chuyện, người chờ đón năm mới vây quanh cất tiếng cười to. Chu Tiêu ôm Phương Dĩ, chặn gió rét cho cô, nói mấy câu với đầu bên kia điện thoại, đưa di động tới bên tai Phương Dĩ. Phương Dĩ nhìn anh một cái, nói với đầu bên kia: “Chào bác ạ, cháu là Phương Dĩ.”

Mẹ Chu ở đầu bên kia vui mừng nói: “Chào cháu chào cháu, bác đã sớm nghe Tiêu Tiêu nhắc tới cháu. Chúc mừng năm mới, cơm tối đã ăn gì rồi?”

Phương Dĩ nói ra vài món, mẹ Chu nói: “Cơ thể của ông bà ngoại Tiêu Tiêu không tốt lắm, bác không đi được, chờ bác về, bác làm sủi cảo cho hai đứa. Cháu ở cùng nó, nếu chịu uất ức gì, cứ nói cho bác biết ngay, bác nhất định không tha cho nó!”

“Anh ấy rất tốt với cháu, sẽ không bắt nạt cháu đâu ạ.”

Trò chuyện rất lâu, cuối cùng cúp điện thoại. Chu Tiêu hôn mặt Phương Dĩ, nói: “Mấy năm nay, anh có thời gian sẽ qua đó đón Tết với họ, phần lớn thời gian vẫn ở trong nước.”

Phương Dĩ nói: “Năm nay anh có thời gian nhưng cũng không đi.”

“Vì muốn cùng em.” Chu Tiêu hôn miệng cô. Anh rất ít nói lời ngon tiếng ngọt, có lúc nửa ngọt nửa độc địa, tối nay ngoại lệ, “Người trong tình yêu cuồng nhiệt, một ngày không gặp như cách ba thu, nếu anh không nhìn thấy em, vậy nguy rồi, anh sẽ ép mình phát điên. Còn em?”

Phương Dĩ không quen anh nhiêm túc như thế, đỏ mặt, tim đập thình thịch: “Cho nên em dẫn anh tới.”

Chu Tiêu cười một tiếng: “Coi như em có lương tâm, biết dẫn anh tới ăn xén tiền lì xì!” Dừng một chút, nói, “Phương Dĩ, sau khi về, anh tặng em một chai rượu vang đỏ.”

Mắt Phương Dĩ sáng rỡ: “Cái loại bán đấu giá được đó sao? Có sáu con số không?”

Chu Tiêu lại hôn cô một cái: “Giá 230!”

Phương Dĩ ghét bỏ: “Em đã biết anh không hào phóng như vậy!”

“Đương nhiên anh không hào phóng*, anh chỉ cần Tiểu Phương!”

*Từ gốc là 大方 (Đại Phương)

Mười hai giờ đúng, pháo hoa lấp lánh xa xa, trên bờ sông, tiếng hoan hô vang lên.

Sáng sớm hôm sau, Đại Phương dậy sớm sắp xếp quà chúc Tết, thấy di động có một tin nhắn chưa đọc, thời gian là sáu giờ sáng nay. Phương Dĩ gửi, nói bạn học cũ có chuyện tìm cô, chiều sẽ về, bảo Đại Phương giúp đối phó với thân thích.

Lúc này Phương Dĩ đang ngồi trên máy bay nhắm mắt nghỉ ngơi, trên tay nắm chặt chìa khóa lén đổi ở chỗ Chu Tiêu tối qua. Một tiếng sau hạ cánh, cô chạy thẳng tới đường Bảo Hưng, vào phòng làm việc của Chu Tiêu, mật khẩu máy tính cô biết từ trước, sau khi mở ra kiểm tra cẩn thận, không phát hiện vấn đề. Cô lại lục tài liệu để trên bàn, cũng không nhìn ra vấn đề. Cuối cùng cô chạy vào nhà Chu Tiêu, mở máy tính trong phòng sách cô chưa từng đụng tới.

Máy tính đòi mật khẩu, Phương Dĩ nhập thử, qua mấy lần đều thất bại. Cô gọi điện thoại nhờ người bạn bên khoa máy tính thời đại học giúp, đối phương kêu cô làm theo trình tự của anh ta, làm đi làm lại gần một tiếng mới vào hệ thống thành công.

Phương Dĩ quét qua từng tài liệu, hồi hộp đổ mồ hôi tay, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Cô đặt chuyến bay về vào mười hai giờ, không biết kịp hay không. Con chuột lại nhấp vào một file, Phương Dĩ mở ra, xem nội dung bên trong, trong đầu cô nổ “ầm” một tiếng.

Tưởng Dư Phi nhận được điện thoại của Phương Dĩ, vẫn chưa rời giường, nghe thấy giọng Phương Dĩ, anh lập tức tỉnh táo, vội vàng chạy ra ngoài, không bao lâu đã chạy tới bên hồ Nam. Phương Dĩ mặc một chiếc áo lông màu đỏ tươi, thoạt nhìn cực kì vui mừng.

Phương Dĩ nói: “Xin lỗi, tiệm ở đây đều chưa mở, chỉ có thể hóng gió một chút.”

Tưởng Dư Phi nói: “Không sao, gọi anh ra đây sớm như vậy, em có chuyện gấp sao? Sao không về nhà ăn Tết?”

Phương Dĩ hà một hơi nóng về phía hồ, nói: “Tưởng Dư Phi, trước đây em từng thích anh, tuy anh từ chối, nhưng anh vẫn rất tốt với em. Nên nói anh rất tốt với tất cả mọi người, nhiệt tình, thành thật, kiên định chịu làm.”

Tưởng Dư Phi không hiểu, Phương Dĩ nở nụ cười: “Anh là một người tốt. Bây giờ em chỉ hỏi anh một câu, có phải anh biết mẹ em không?”

Tưởng Dư Phi ngẩn ra: “Phương Dĩ…”

Phương Dĩ quay đầu nhìn về phía anh: “Cho dù anh không thích em, cũng sẽ không gạt em hại em, có đúng không? Anh trả lời em, có phải anh biết mẹ em không?”

Tưởng Dư Phi há miệng, không phát ra tiếng, Phương Dĩ gằn từng chữ: “Bố anh là Tưởng Quốc Dân. Anh không biết mẹ em, ông ấy nhất định biết, có đúng không?”

Sắc mặt Tưởng Dư Phi trắng bệch: “Em đã biết cái gì?”

Phương Dĩ cười khẩy: “Em biết rất nhiều, ví dụ như bố anh đã từng làm gì. Còn anh, anh biết cái gì?”

Kí ức của Tưởng Dư Phi đột nhiên bị kéo lại ngày nào đó.

Ngày đó ảnh hoạt động xã đoàn in ra, anh cầm về nhà cho bố mẹ. Bố khó có được thời gian ngồi xuống, cùng xem ảnh với anh, xem đến một nửa, bố chỉ một tấm trong đó hỏi: “Đây là ai?”

Tưởng Dư Phi nói: “À, em ấy tên Phương Dĩ.” Dừng một chút, tò mò, “Sau bố hỏi em ấy?”

Bố nói: “Hơi quen mặt.”

Tưởng Dư Phi cười nói: “Bề ngoài em ấy có vài phần giống mẹ em ấy, nói không chừng bố còn thực sự biết mẹ em ấy.”

“Mẹ con bé?” Bố nhíu mày, “Mẹ con bé tên gì?”

“Hình như tên là… Thẩm Chiêu Hoa?”

Bên hồ gió lớn, tóc Phương Dĩ bị gió thổi rối loạn, cô ôm chặt cánh tay mình, chỉ một câu thăm dò, cô không ngờ suy đoán của mình trở thành sự thật. Tưởng Dư Phi muốn tháo khăn choàng xuống, ngón tay di chuyển, từ đầu đến cuối không tháo. Anh nói: “Sau đó anh phát hiện, bố anh cử người điều tra em, tuy không giải quyết được gì, nhưng anh với ông ầm ĩ một trận. Anh không rõ tình hình cụ thể, nhưng anh có linh cảm.” Anh nhìn về phía Phương Dĩ, “Em vừa nói em từng thích anh, em đã thêm một chữ ‘từng’, còn anh, vẫn luôn thích em.”

Lúc Chu Tiêu phát hiện Phương Dĩ biến mất, đã gần trưa, gọi di động của cô tắt máy, hỏi Đại Phương, Đại Phương nói bạn học Phương Dĩ tìm cô, chiều sẽ về. Đáy lòng Chu Tiêu mơ hồ không yên. Bong Bóng há cái miệng hở xé rách băng dán chơi, Chu Tiêu tiện tay lấy chìa khóa ra muốn đâm thủng giúp cô bé. Chìa khóa còn chưa đâm xuống, động tác của anh đột nhiên dừng lại. Chu Tiêu lên tiếng chào, nhanh chóng rời khỏi.

Quay lại thành phố Nam Giang, đã bốn giờ chiều, Phương Dĩ không có nhà, di động không mở máy, lần này Chu Tiêu không tìm kiếm sự trợ giúp của Đồng Lập Đông, mà ngồi trong công ty lẳng lặng chờ, cách mười phút thì gọi điện thoại Phương Dĩ một lần. Đợi đến tối, cuối cùng anh mất kiên nhẫn, gọi điện thoại cho Đồng Lập Đông: “Mặc kệ dùng cách gì, lập tức giúp tôi tìm được Phương Dĩ.”

Đồng Lập Đông cúp điện thoại, đầu ngón tay xoa xoa cằm, ngồi im một lúc, anh ta mới gọi điện thoại đến Cục, ngay sau đó khoác áo khoác lên đường, nửa đường nhận được tin, nghe nói tối nay nhà họ Âu ăn cơm cùng con rể tương lai, con rể tương lai lại không xuất hiện, di động cũng không gọi được. Năm trước trong thành phố từng xuất hiện sự kiện bắt cóc tống tiền, hơn nữa chuyện tai nạn công nhân trước kia xôn xao, có người bị hại tuyên bố trả thù, vì vậy nhà họ Âu không dám hời hợt, lập tức bảo người đi tìm giúp.

Lúc Đồng Lập Đông tìm đến bên hồ Nam, đã mười giờ tối, một nam một nữ ngồi bên bờ, cô gái khoác một chiếc áo khoác nam, cúi đầu, hai người không đối thoại, không nhúc nhích như cọc gỗ. Một lát sau, người đàn ông kéo áo khoác một chút giúp cô gái, cô gái né sang bên cạnh, muốn cởi ra, người đàn ông nắm cánh tay cô gái không cho phép. Tiết mục quá cũ cũng quá chướng mắt, xem đến Đồng Lập Đông không ngừng cười khẩy. Anh ta mở ngăn kéo bảng điều khiển, lấy ra một hộp quà gói tinh xảo, nhìn một cái, nặng nề ném hộp quà vào, gọi thông điện thoại Chu Tiêu: “Ở hồ Nam, cùng với Tưởng Dư Phi.” Dừng một chút, anh ta thấy hai người đứng dậy, nói: “Họ đi rồi.”

Phương Dĩ lạnh đến run cầm cập, trả áo lại cho Tưởng Dư Phi, cô lập tức chui vào taxi, lúc xuống xe hai chân mềm nhũn, hai chân vẫn lạnh đến mức giống như mất đi cảm giác. Cô vừa gọi điện thoại vừa đi vào trong nhà, nói với Đại Phương ở đầu bên kia: “Không sao, bạn học của em thất tình, bảo em ở với cậu ấy một đêm, mai em sẽ chuẩn bị cho chị. Được…”

Cô cúp di động, nhìn về phía Chu Tiêu đứng ở cửa công ty. Chu Tiêu khuất bóng, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, không kiềm được lùi ra sau một bước. Chu Tiêu mở miệng: “Sao không nói tiếng nào đã về?”

Phương Dĩ không nói lời nào, Chu Tiêu nói: “Công ty có chìa khóa dự phòng, giấu trong hộp biến áp bên kia. Lần sau em cần, có thể trực tiếp lấy.”

Phương Dĩ nói: “Không cần cái này. Chìa khóa của anh, em để trên bàn trà nhà anh rồi.”

Chu Tiêu nói: “Em đã vào phòng sách của anh.”

“Xin lỗi.”

“Đã thấy được gì?”

Phương Dĩ trầm mặc, Chu Tiêu hỏi thêm một lần, cô mới mở miệng: “Mục trong tài khoản và tài khoản ngân hàng, anh rửa tiền.”
Bình Luận (0)
Comment