Người Tới Không Tốt

Chương 51

Người tới không tốt April 21, 2015 Comments: 2

Thời đại học Phương Dĩ học tài chính, tuy thành tích kém, nhưng tốt xấu gì cũng học qua bốn năm, đối với một số thứ không hề xa lạ, lúc rảnh rỗi cũng sẽ nghiên cứu bàng môn tà đạo, đọc một số vụ án liên quan tới tội phạm kinh tế. Cô xem những vụ án đó như tiểu thuyết để đọc, thậm chí có một dạo mê mệt.

Lúc một người có trong tay một khoản vốn lớn không rõ lai lịch, anh ta cần hợp thức hóa khoản tiền này, cách thức đa dạng, thường gặp nhất chính là mở công ty ma, làm mậu dịch ngoài biên giới, chuyển vốn thông qua ngân hàng tư nhân, những năm 90 thịnh hành đến nay. Bây giờ internet phát triển, người có ý thậm chí chỉ cần mở một shop online trên Taobao, làm mua bán đồ vật ảo, không ai có thể điều tra rõ những mục này, mà cách của Chu Tiêu, càng trực quan đơn giản.

Chu Tiêu đứng tại chỗ, nghe Phương Dĩ nói xong câu đó, trầm mặc một lúc, chợt cười một tiếng: “Suýt chút nữa anh quên, em cũng coi như người bán chuyên nghiệp, đã nhìn ra cách nào?”

Phương Dĩ nắm tay, hai chân vẫn mềm nhũn, hai chân vẫn không có cảm giác, cô nói: “Trước đây anh thường xuyên đi công tác, đi công tác ở đâu?”

Chu Tiêu không trả lời, Phương Dĩ nói: “Trong máy tính của anh có tài liệu của một công ty Hồng Kông, trong mục có dòng vốn. Nếu em không đoán sai, đó là công ty ma, anh bỏ tiền vào công ty đó, rồi lợi dụng những tài khoản ngân hàng trong máy tính của anh chuyển vốn, em có nói sai không?”

Chu Tiêu cúi đầu cười, ung dung thở dài một hơi, nói: “Công ty đó là anh tìm người khác đăng kí, bề ngoài có công trình trao đổi với nội địa, một nửa số tiền dự án dùng để chơi cổ phiếu. Những tài khoản ngân hàng em thấy, là anh dùng để đổi tiền mặt. Một nửa kia dùng để cho vay. Em còn biết những gì?”

Phương Dĩ nhớ tới mình ngồi bên hồ Nam cả ngày, ngồi từ sáng đến tối, không đói cũng không khát. Cô không cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, thậm chí cô muốn cứ ngồi như vậy, không cần về cũng không cần đối mặt. Ban nãy Tưởng Dư Phi nói với cô: “Bố anh leo lên vị trí cao này, từng dùng rất nhiều thủ đoạn người khác không thể trông thấy. Anh biết một số chuyện ông đã làm, nhưng anh không đủ sức, bởi vì ông là bố anh.”

Phương Dĩ nói: “Anh đã sớm biết trên tay bố anh có thể đã dính máu bố em, cho nên khi đó anh mới tránh em, tại sao bây giờ mặc cho em ở lại tập đoàn Âu Hải?”

Tưởng Dư Phi nói: “Có thể gặp em, là chuyện vui vẻ nhất những ngày này của anh.”

“Bây giờ nghe anh nói loại lời này, em hơi chán ghét.”

Tưởng Dư Phi không nói câu nào, cuối cùng mới nói:” Anh sẽ không để bố anh biết em ở Âu Hải, em cũng sẽ không tìm được chứng cứ gì. Bây giờ em đã biết những chuyện này, đi hay ở do em quyết định, nhưng anh hi vọng em có thể tự giác rời khỏi đây. Nếu em không làm được, anh có thể giúp em. Anh hi vọng em sống cuộc đời đơn giản, quên đi lời chúng ta đã nói hôm nay.” Anh đứng dậy, nói, “Phương Dĩ, xin lỗi em.”

Bây giờ cô vẫn quay lại, không ngờ Chu Tiêu đã ở đây, mà cô phải đối mặt. Phương Dĩ cổ họng đắng chát, không muốn quanh co nữa: “Anh biết người gây tai nạn thực sự năm đó là ai, nhưng anh không thể để em điều tra ra sự thật, không thể để chuyện phơi bày ra ánh sáng, vì anh phải bảo vệ một người. Người này ở phía sau thao túng tất cả, anh thay ông ta rửa tiền đen, giấu chuyện phi pháp của ông ta, ông ta chính là, Tưởng —— Quốc —— Dân!”

Hơn mười năm trước, Lý Kiến Hạo tham gia rửa tiền đen, trong tay để lại chứng cứ. Tưởng Quốc Dân muốn giết người diệt khẩu, cho nên mua chuộc Phương Chí Chiêu. Nhưng vì chứng cứ biến mất, Tưởng Quốc Dân nghi ngờ Phương Chí Chiêu, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, vì vậy năm năm trước, sau khi biết được tung tích của ông, Tưởng Quốc Dân phái người phóng hỏa, mà khi đó lại để lại một người sống, đó chính là Thẩm Chiêu Hoa.

Chuyện thế gian chính là trùng hợp như vậy, Phương Dĩ lại quen con trai Tưởng Quốc Dân. Tưởng Quốc Dân điều tra cô vào hai năm trước, nếu không phải biết được mọi người nhà họ Phương đều cho rằng Thẩm Chiêu Hoa đã chết, bây giờ cô cũng không chắc chắn có thể yên ổn đứng đây, càng không thể quen người trước mặt cô đây —— Chu Tiêu.

Chu Tiêu khóe miệng mím chặt, vững vàng nhìn Phương Dĩ chằm chằm, hỏi: “Em bắt đầu nghi ngờ anh từ lúc nào?”

Đôi mắt Phương Dĩ chua xót: “Em cảm thấy những chuyện này đều quá kì lạ, từng người bên cạnh em, dường như đều có dính dáng nào đó. Em không sắp xếp rõ manh mối, càng nghĩ càng mơ hồ. Em muốn biết vấn đề xuất hiện ở đâu, vừa vặn hôm đó em dẫn anh cùng đi tìm Triệu Bình, em và anh ta nói tới vụ án gây tai nạn kia, anh luôn cúi đầu uống trà.” Chu Tiêu không ngẩng đầu, chỉ cần nói tới chuyện này, ánh mắt anh cũng sẽ không giao lưu với người khác, vì vậy hôm đó về, Phương Dĩ cố ý nhắc tới Thái Đào Kiệt.

“Hôm đó em nói, Triệu Bình không nhớ mặt mũi người đi đường, có lẽ người bạn kia của anh ta nhớ. Bạn anh ta tên Thái Đào Kiệt, bây giờ đang học tiến sĩ ở Mỹ. Một bạn học của anh ta, là bạn của anh rể em, trước khi em đến thành phố Nam Giang đã biết anh ta ở đâu, cũng biết anh ta giống như Triệu Bình, căn bản không nhớ người đi đường đó. Nhưng sau khi em nói với anh lời đó, có người thăm dò tung tích của Thái Đào Kiệt ở Mỹ.”

Hôm Thẩm Lệ Anh hẹn Phương Dĩ ra ngoài gặp mặt, lúc Phương Dĩ về, nhận được điện thoại của anh rể. Anh rể nói: “Em bảo anh để ý Thái Đào Kiệt, cậu ấy ở bên đó quả nhiên có khác thường, có người đang thăm dò tung tích của cậu ấy. Có điều cậu ấy đi tham gia một hội nghị chuyên đề học thuật, không ở đó.” Sau đó mở cửa, Phương Dĩ thấy Chu Tiêu ở trong nhà chờ cô, nghĩ tới chuyện ngoài lề Thẩm Lệ Anh nói với cô trước đó, trong đầu cô một mớ hỗn độn.

“Sau đó em đột nhiên nhớ tới, hôm em hẹn Tưởng Dư Phi ra ngoài, đã chuốc say anh ấy, gần dụ anh ấy nói ra. Trước khi tới em đã gọi cho anh, có mục đích gì cũng nói với anh, nhưng anh vẫn đột nhiên xông vào, thực sự là ghen sao, em nghĩ sao cũng nghĩ không ra. Thực ra không phải anh ghen, anh chỉ không muốn để em tìm được mẹ em, mà anh chắc chắn đã biết tung tích bà ấy, nếu không anh sẽ giống như em truy đuổi tới tận cùng, sẽ không để tai họa ngầm này tồn tại! Tất cả mọi chuyện anh giấu em, anh làm thay Tưởng Quốc Dân, anh là người của Tưởng Quốc Dân, Tưởng Quốc Dân là hung thủ!”

Không ai nói chuyện, yên lặng như chết.

Ngôi nhà này từng có tiếng thét kêu rên cuồng loạn, ngọn lửa cháy sáng bầu trời đêm, bao nhiêu người không thoát ra được, bất lực nhìn mình bị ngọn lửa bao vây, có bao nhiêu đau đớn không ai biết. Bố cô là một người trong đó. Khoảnh khắc trước khi nổ ông đang làm gì, là tỉnh táo hay ngủ say?

Phương Dĩ rơi nước mắt, vốn đã không thấy rõ vẻ mặt của Chu Tiêu, bây giờ tầm mắt càng thêm mơ hồ.

Chu Tiêu hít sâu một hơi, nhắm mắt, cười tự giễu một tiếng: “Ôi, anh không ngờ em đã sớm thăm dò anh như vậy, thậm chí ngay cả việc để anh tới nhà em đón Tết cũng nằm trong kế hoạch của em, chỉ để lén trộm chìa khóa của anh, để em có đủ thời gian lục máy tính của anh. Cái dáng vẻ không tim không phổi kia của em có phải giả vờ không? Giả vờ tốt thật, mê hoặc anh. Phương Dĩ, là anh quá coi thường em, cũng đánh giá cao mình. Em đối với anh có mấy phần thật lòng?”

Nước mắt rơi xuống, Phương Dĩ cười nói: “Anh đối với em thì có mấy phần thật lòng. Anh biết sự thật vụ án gây tai nạn và vụ cháy, nhưng luôn giấu giếm em, đùa bỡn em xoay vòng vòng, còn giả vờ ghen. Họ là bố mẹ em, anh biết Tưởng Quốc Dân là đầu sỏ, nhưng anh vẫn có thể nhẫn tâm bao che, còn làm việc thay ông ta! Có phải ông ta đã biết sự tồn tại của em, biết mẹ em đang ở đâu không? Cái gì anh cũng sẽ làm giúp ông ta, anh sẽ đối xử với em thế nào?” Cả người cô lạnh run, không nói được, cũng không chống đỡ được nữa, từ từ ngồi xuống, cúi đầu van xin nói, “Chu Tiêu, có phải anh có nỗi khổ gì không? Em không tin đây là sự thật, Chu Tiêu…”

Chu Tiêu từ từ đến gần, ngồi xuống, sờ tóc cô, giọng vừa thấp vừa trầm: “Không có ai chê nhiều tiền. Anh đã từng thử qua ngày tháng bị đói gặp cảnh khốn cùng, không muốn sống cuộc sống đó nữa. Anh xem chuyện này như một kiểu làm ăn, Tưởng Quốc Dân là khách hàng của anh, anh không giết người phóng hỏa, không hại người, tại sao không thể đơn giản kiếm tiền? Phương Dĩ, chuyện đã qua, nhắc lại chuyện cũ cũng không có ý nghĩa, người còn sống vẫn phải sống thật tốt. Anh biết mẹ em là ai, nhưng anh sẽ không nói cho bất kì người nào biết, từ nay về sau, cuộc sống của em cũng sẽ không có bất kì thay đổi nào, em không biết gì cả, ngoan ngoãn từ chức, mọi người chung sống hòa bình.”

Phương Dĩ níu cánh tay Chu Tiêu, đôi mắt đẫm nước mắt mờ mịt nói: “Em vẫn không tin, anh nói sự thật cho em biết được không? Anh nhất định có nỗi khổ, bạn anh là cảnh sát, anh làm bạn với cảnh sát, sao có thể làm chuyện phạm pháp! Ở đây không có người khác, anh nói cho em biết được không!”

Chu Tiêu không nhúc nhích, Phương Dĩ vừa đấm vừa đánh anh: “Cái tên khốn kiếp này, anh giấu tôi những thứ này, anh làm việc cho kẻ thù giết cha của tôi, anh rửa tiền đen, anh phạm pháp, anh có nói không! Anh không nói có phải không! Anh cứ học Tưởng Quốc Dân giết người diệt khẩu, nếu không tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!”

Rõ ràng là chính cô điều tra ra sự thật, cô lại không muốn tin. Phương Dĩ cảm thấy mình sắp điên rồi. Lòng cô đau như dao cắt, khóc điên cuồng. Năm tháng này rõ ràng rất vui, cô cãi nhau đùa giỡn với Chu Tiêu, từ đấu tranh đối nghịch nhau đi tới ở cùng nhau, thoạt nhìn rất trẻ con, nhưng cô thực sự rất nghiêm túc. Cô không nghĩ tới trái tim mình sẽ đau như vậy, thì ra cô thích Chu Tiêu như vậy, chỉ vì quá thích nên giờ phút này cô mới đau đến không kiềm chế được!

Chu Tiêu muốn nói lại thôi, đột nhiên ôm vòng cả người Phương Dĩ đứng lên. Phương Dĩ giãy giụa trong lòng anh, kêu khóc: “Anh buông tôi ra, buông ra!”

Chu Tiêu quát lớn: “Em đủ rồi, đợi em bình tĩnh lại rồi nói tiếp!”

Phương Dĩ dùng sức đánh anh: “Tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa, anh buông tôi ra!”

Chu Tiêu vừa ôm vừa dẫn vừa lôi vừa kéo cô vào trong nhà, ném cô lên sofa, cô lại lập tức bò dậy. Chu Tiêu bắt lấy cánh tay cô, ôm cô hôn. Phương Dĩ cắn môi anh một cái. Chu Tiêu bị đau, bắt đầu xé áo cô. Phương Dĩ khóc nói những lời ngay cả chính cô cũng nghe không hiểu, dùng sức cắn xé giãy giụa. Trên mặt và trên người Chu Tiêu trong nháy mắt đều là vết cắn và vết cào. Anh ôm Phương Dĩ vào nhà tắm, mở nước nóng, giơ vòi sen xối xuống đầu cô, chờ Phương Dĩ uống mấy ngụm nước, anh lại vứt vòi sen, nâng mặt cô hôn cô, hôn xong ôm cô vào lòng, vừa xoa tay xoa chân cho cô, vừa tiếp tục mở nước nóng làm ấm người giúp cô.

Phương Dĩ run lẩy bẩy, gần như đông thành tảng băng, nhiệt độ cơ thể vẫn không tăng lên, cho đến khi ngâm trong nước nóng, được Chu Tiêu xoa tay xoa chân, cô mới hơi chuyển biến tốt, trên mặt không biết là nước hay nước mắt. Chu Tiêu lau mặt cô, vừa hôn vừa gọi tên cô.

Ngâm đủ nửa tiếng, Chu Tiêu ôm cô ra khỏi bồn tắm, sau khi lau khô nước đặt cô lên giường, chui vào trong chăn tiếp tục xoa tay xoa chân cho cô. Phương Dĩ khóc rất nhỏ. Thỉnh thoảng Chu Tiêu lau nước mắt cho cô, ai cũng không mở miệng. Không biết qua bao lâu, Phương Dĩ mới thút thít nói: “Anh có nỗi khổ…”

Chu Tiêu hôn cô một cái, nói: “Mau ngủ đi.”

Giấc ngủ này rất ngắn, trong mơ đều là ma quỷ. Khi Phương Dĩ tỉnh lại trời vẫn tối, Chu Tiêu vẫn ủ chân giúp cô. Nước mắt cô cứ chảy xuống như vậy.
Bình Luận (0)
Comment