Người Tuyết Của Em Có Thể Sống Được Bao Lâu

Chương 2

5 giờ 50 phút, chuông tan học vang lên. Trước cửa giảng đường bậc thang 102, tầng 1 khu vực phía Bắc trường đại học S, một đàn sinh viên nối đuôi nhau tràn ra, chen chúc trên hành lang.

“Sao tự nhiên có cảm giác càng ngày càng có nhiều người đến dự thính nhỉ? Hàng ghế cuối toàn sinh viên trường khác thôi phải không? Ngành khảo cổ của bọn mình hot hiện tại đến mức này rồi à?”

“Hot không phải do ngành khảo cổ, mà là do thầy Phó… Dạo trước có người chụp ảnh lúc thầy đang giảng bài rồi đăng lên mạng, thế là liền hot lên.”

“Môn có tỉ lệ rớt cao nhất toàn khoa nhưng lại khó đăng ký nhất, ai hiểu được giá trị “vàng mười” của nó chứ?”

“Bảo sao… Nhưng đám này chắc cũng không trụ lâu được đâu. Thầy Phó nghiêm khắc lắm, người dự thính cũng bị gọi lên hỏi bài, không như lão Trương giảng bài dí dỏm, hài hước, còn hay trêu chọc sinh viên, chứ không như thầy Phó, học một tiết mà đến cười cũng không có cơ hội.”

“Bởi vì thầy ấy đặt tiêu chuẩn cho bản thân rất cao. Cậu thử tìm luận văn của thầy mà xem, kéo xuống dưới khéo còn dài hơn tuổi thọ của tôi nữa.”

“À đúng rồi mọi người xem cái video trên tàu điện ngầm chưa? Cái vụ gã Alpha bị rối loạn pheromone ấy, hãi thật, phát điên tại chỗ luôn. May mà có một anh trai nhỏ nhiệt tình thấy việc nghĩa hăng hái ra tay, không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì luôn.”

“Tôi xem rồi, dù đã che mặt nhưng vẫn nhìn ra được là anh trai đó đẹp trai kinh khủng. Da siêu trắng, gu ăn mặc cũng siêu chất.”

“Lúc nào cũng chỉ biết ngắm trai đẹp… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, qua vụ đó mới thấy thầy Phó đúng là làm cho người khác an tâm thật đấy, rõ ràng là Alpha cấp S, nhưng chưa bao giờ để lộ pheromone, đeo vòng tay ức chế quanh năm suốt tháng, ngay cả trong kỳ mẫn cảm cũng cực kỳ ổn định. Nghe nói thầy ấy vẫn chưa có bạn đời, năng lực tự kiểm soát mạnh đến mức đáng sợ.”

“Đây gọi là ‘A đức’ đấy.”

“Đừng nói nữa, thầy ra rồi.”

Mấy sinh viên bên ngoài hành lang đồng loạt nép sang hai bên, lễ phép chào: “Tạm biệt thầy Phó ạ.”

Phó Nhượng Di khẽ gật đầu coi như đáp lại, rồi rời đi.

Trên đường về văn phòng, anh mở điện thoại lên tắt chế độ im lặng, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, có cuộc gọi từ bố mẹ, ngoài ra còn có mấy số lạ, trong đó một số có lượng cuộc gọi nhỡ lên đến 16 cuộc.

Ngoài ra, anh còn nhận được hai tin nhắn quấy rối:

【 Mày rất ghét bản thân mày vì đ.ộng d.ục như một con chó với người mà mày không thích đúng không? Nhưng đây chẳng phải là bản năng của mày với tư cách là một Alpha sao?】

【Giống như gã Alpha trên tàu điện ngầm hôm trước vậy.】

Hai ngày nay anh liên tục bị quấy rối trên điện thoại, mỗi lần bắt máy, đối phương không nói lấy một lời, mà chỉ phát ra tiếng cười quái dị thông qua thiết bị biến giọng. Vài ngày sau lại đổi số khác rồi gọi tiếp.

Anh nhíu mày, chặn số, lúc thoát khỏi giao diện, anh vô tình chạm vào ứng dụng video ngắn, video *****ên hiện ra chính là tin tức xã hội mà sinh viên vừa thảo luận.

Để bảo vệ quyền riêng tư, khuôn mặt mọi người trong video đã bị làm mờ. Sự việc nghiêm trọng này khiến anh liên tưởng đến nội dung của tin nhắn quấy rối, Phó Nhượng Di cảm thấy buồn nôn theo phản ứng si.nh l.ý, không nán lại lâu mà lướt qua luôn.

Nhưng giây tiếp theo, anh chợt dừng lại, kéo video về. Ánh mắt khóa chặt vào người thứ ba bất ngờ xuất hiện hăng hái làm việc tốt.

Chụp màn hình, phóng to, anh nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng hạt châu nơi cổ tay người đó.

Đây là vòng tay bảo vệ động vật do trạm nghiên cứu khoa học Nam Cực phát hành, chỉ cần nhận nuôi một loài động vật hoang dã ở Nam Cực là có thể nhận được một chiếc.

Anh cũng có một chiếc.

Những viên pha lê màu lam băng trong suốt lấp lánh, giữa vòng tay có gắn một huy hiệu bạc nhỏ bằng móng tay út, nằm gọn trên cổ tay trắng muốt như tuyết.

Lên trên nữa, là lòng bàn tay.

Xòe ra, khép lại, rồi lại xòe ra.

Ngồi trong phòng khám, Chúc Tri Hi sắp nhìn lòng bàn tay mình đến lòi cả hoa ra rồi.

Cho đến hiện tại, ngoài bản thân cậu ra, không một ai nhìn thấy được cái đồng hồ đếm ngược này. Điểm này, từ lúc vào bệnh viện cậu đã không ngừng xác nhận với mỗi người gặp được, kết quả là thứ duy nhất họ thấy là bệnh nhân tâm thần.

Để tránh lặp lại bi kịch, sau khi ngồi xuống ghế trong phòng khám, cậu như vô tình giơ tay trái lên, hướng lòng bàn tay về phía bác sĩ, làm một loạt động tác mà cậu cho rằng rất tự nhiên.

Nhìn thấy không? Cái đồng hồ đếm ngược trong lòng bàn tay tôi đang phát sáng đó.

Bác sĩ đeo kính lão, nhíu mày nhìn chằm chằm hai giây, cũng giơ tay ra.

Bộp——vị bác sĩ già này và cậu nhẹ nhàng cụng tay nhau một cái.

Chúc Tri Hi cảm thấy tuyệt vọng.

[59 ngày 17 giờ 02 phút 23 giây]

[59 ngày 17 giờ 02 phút 22 giây]

Chúc Tri Hi thở dài một hơi. Cậu ngồi đây bao lâu, chiếc đồng hồ đếm ngược này liền chạy bấy lâu, một giây cũng không dừng.

“Dựa theo hồ sơ hệ thống bảo hiểm y tế, mẹ cậu qua đời vì ung thư tuyến thể?”

Chúc Tri Hi hoàn hồn lại, sững người mất một giây, rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

Biểu cảm của bác sĩ bỗng trở nên nặng nề.

“Bác sĩ.” Chúc Tri Hi nhìn thoáng qua màn hình máy tính của ông, “Có phải báo cáo kiểm tra có vấn đề gì không?”

Bác sĩ nhíu mày, ngập ngừng một chút rồi nói: “Ung thư tuyến thể là loại ác tính nhất trong các loại ung thư, giai đoạn đầu gần như không có triệu chứng rõ ràng, rất khó kiểm tra ra, một khi bắt đầu xuất hiện triệu chứng lâm sàng, thì hầu như đã vào giai đoạn cuối, trong thời gian cực ngắn tình trạng của bệnh nhân sẽ nhanh chóng xấu đi, tỷ lệ sống sót rất thấp. Cậu là người nhà bệnh nhân, chắc cũng biết điều này.”

“Quan trọng nhất là, đây là căn bệnh nan y có tỷ lệ di truyền cực kỳ cao.”

[59 ngày 17 giờ 01 phút 34 giây]

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Chúc Tri Hi.

Không thể nào.

“Tôi…”

“Nhưng cậu là Beta.” Bác sĩ cũng cảm thấy hoang đường. “Tôi làm trong ngành y bao nhiêu năm nay, chưa từng gặp Beta nào mắc ung thư tuyến thể cả.”

“Đúng vậy!” Chúc Tri Hi sờ cổ mình, suýt thì đứng bật dậy. “Tôi làm gì có tuyến thể.”

“Cũng không phải không có.” Bác sĩ sửa lại cho đúng. “Từ góc độ si.nh l. học mà nói, Beta cũng có tuyến thể, chỉ là về cơ bản đã thoái hóa nghiêm trọng, chức năng gần như không còn, không thể đánh dấu, kích thước cũng rất nhỏ, nhìn bề ngoài như thể không tồn tại vậy. Nhưng thực tế nó vẫn tồn tại, thậm chí một số Beta vẫn có thể tiết ra một ít pheromone yếu ớt.”

“Tôi không tiết ra được.” Chúc Tri Hi phản bác ngay lập tức.

“Chỉ cần có tuyến thể thì vẫn có nguy cơ mắc bệnh ung thư.” Bác sĩ quyết không buông tha cho cậu.

Xong rồi.

Vậy nên gần đây mình mới vô cớ bị chảy máu mũi, ngất xỉu? Tất cả những điều đó đều là dấu hiệu sao?

Cậu chăm chú nhìn lòng bàn tay, bỗng ngây người.

Đây không phải là đồng hồ đếm ngược cái chết đấy chứ?

“Bây giờ các xét nghiệm sinh thiết tuyến thể ở bệnh viện chủ yếu chỉ dành cho A và O thôi, trường hợp của cậu quá đặc biệt, tôi phải báo cáo lên cấp trên đã, còn chưa biết có thể trực tiếp dùng thiết bị của họ để kiểm tra không, hơn nữa cũng không chắc có thể kiểm tra ra được…”

Chúc Tri Hi hơi thất thần: “Bác sĩ, nếu thật sự là ung thư tuyến thể, tôi… có thể sống được bao lâu?”

“Cái này khó nói lắm, tôi từng gặp bệnh nhân tình trạng nguy kịch nhất, thời gian sống sót chỉ vỏn vẹn hai tháng.” Bác sĩ nhìn cậu bằng ánh mắt an ủi, “Nhưng cậu đừng lo, bây giờ vẫn còn quá sớm để nói về chuyện này…”

Tai cậu ù đi, như thể đột ngột chìm xuống nước, những lời nói phía sau đều trở nên mơ hồ không rõ.

[59 ngày 16 giờ 51 phút 20 giây]

Hai tháng. 60 ngày.

Bác sĩ thở dài. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy. Ông cảm thấy thương xót, định nói vài lời an ủi, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy đứa trẻ ấy mở to đôi mắt, dáo dác nhìn quanh.

“…Cậu đang tìm gì sao?”

Bệnh nhân trẻ tuổi đang lo lắng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải chứ, thật sự không có quảng cáo hồi sinh sao?”

Thật sự không có, chỉ có cái đồng hồ đếm ngược chết tiệt kia.

Không công bằng chút nào.

Chúc Tri Hi vắt óc nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, tại sao chuyện xui xẻo xác suất thấp thế này lại rơi trúng đầu cậu, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác giáng xuống gia đình cậu.

Cậu cả đời hành thiện tích đức, chưa từng làm chuyện xấu, ngày *****ên về nước còn hăng hái làm việc tốt, vậy mà ông trời không những thưởng cho cậu một căn bệnh ác tính, còn đặc biệt chu đáo khai “thiên nhãn”, tặng thêm cho cậu cái đồng hồ đếm ngược.

Là vì cậu làm gì cũng hay trì hoãn, sợ cậu không chịu đi chết sớm nên tốt bụng đặt sẵn cái deadline, chỉ cần đến giờ là tự giác chui vào quan tài nằm xuống hô to “Năm, bốn, ba, hai, một” rồi mỗi tháng về thăm nhà 2 lần sao?

Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là 60 ngày?

Hồi nhỏ cậu nghe mẹ kể, rằng việc mang thai cậu rất khó khăn, bà đã chịu rất nhiều khổ cực, suýt nữa thì sảy thai. Lần *****ên nghe thấy tim thai của cậu, ba và anh trai đều đứng vây quanh máy nghe tim thai, nín thở tập trung, không dám thở mạnh lấy một hơi.

Thình thịch.

[Khoảnh khắc lần đầu nghe thấy tim thai của con, ba con đã khóc đấy. Mẹ nhớ rõ lắm, lúc đó vừa đúng tuần thứ tám, ngày thứ sáu mươi.]

60 ngày sau, tim cậu sẽ ngừng đập.

Trở về nhà trong trạng thái thất hồn lạc phách, Chúc Tri Hi nhốt mình trong phòng suốt hai ngày không ra ngoài. Trong khoảng thời gian đấy, điện thoại của cậu rung lên liên tục, hàng loạt tin nhắn tràn ra, nhưng cậu không trả lời cái nào cả.

Cậu trằn trọc không yên, lật đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến ung thư tuyến thể, trong đầu lướt qua những nơi cậu từng đến, cả những thành phố muốn đi nhưng chưa kịp đặt chân tới, cuối cùng, cậu nghĩ đến mẹ.

Cảm nhận *****ên và sâu sắc nhất của cậu về tình yêu thực ra đến từ những giọt nước mắt của ba.

Sau khi mẹ ra đi, suốt một thời gian dài, ba cậu vẫn như thường lệ — bận rộn, hiệu quả, bay khắp thế giới vì công việc. Nỗi đau của ông mỏng manh như một bức di thư không chữ, nhẹ bẫng, dễ dàng bị người khác lãng quên.

Cho đến một đêm nọ, nằm trên giường không ngủ được, cậu rất thèm ăn một miếng chocolate, thế nên liền lén ra khỏi phòng. Nhưng chưa kịp vào bếp, cậu đã nghe thấy tiếng khóc.

Chúc Tri Hi nhỏ bé nấp sau cây thông Noel khổng lồ trong phòng khách, tận mắt nhìn thấy ba mình đứng trước tủ bếp, siết chặt một hộp chocolate đã hết hạn, bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt thấm ướt bức di thư, làm giãn ra từng nếp gấp, biến nỗi đau trở nên sống động.

Đến lúc này, cuối cùng cậu cũng bắt đầu thừa nhận, rằng bản thân cậu quả thực cũng đang hoảng sợ. Cậu sợ mình sẽ trở thành bức di thư thứ hai trên tay ba mình, sợ ngày mà những con số trên lòng bàn tay mình chạm về 0.

Nhưng dù cậu nghĩ gì, làm gì, đồng hồ đếm ngược vẫn tích tắc trôi qua từng giây, không chậm trễ chút nào.

Trưa ngày thứ ba, tiếng gõ cửa vang lên. Trốn trong chăn, cậu nghe thấy giọng của ba.

“Tiểu Hi, con vẫn chưa ra sao?”

Cậu không đáp lại, vẫn chưa nghĩ xong phải đối mặt với ba và anh trai như thế nào.

Qua cánh cửa, tiếng thở dài của ba truyền đến.

Điện thoại rung lên thêm hai lần.

[Lão Chúc: Tiểu Hi, có phải vì ba ép con về nước nên con không vui không? Nếu là thật thì ba xin lỗi con.]

[Lão Chúc: Có lẽ vì mấy năm gần đây, sức khỏe của ba không còn như trước nữa, nên lúc nào cũng muốn sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho con và anh trai, đặc biệt là con. Mấy năm nay con cứ bay đi bay lại suốt, chạy khắp thế giới, lúc nào ba cũng lo con ăn không ngon ngủ không yên, sợ con bị ốm. Thế nên ba thật lòng muốn tìm cho con một người đáng tin cậy, để lỡ một ngày nào đó ba đi rồi, có người chăm sóc cho con, thì ba mới có thể yên tâm nhắm mắt được.]

Chúc Tri Hi nhìn chằm chằm vào dòng chữ [Đang nhập…] ở đầu khung hội thoại, mắt đỏ hoe chờ đợi rất lâu, nhưng chờ mãi cũng không thấy tin nhắn kế tiếp.

Cậu trực tiếp gõ chữ: “Ba, ba không nhắm mắt trước được đâu, còn phải xếp hàng sau con mới đến lượt ba.”

Gõ xong cậu lại xóa từng chữ một.

Gõ lại: “Ba, đừng nói mấy lời xui xẻo này nữa được không, không may mắn.”

Lại xóa.

Có gì không may mắn? Đúng là sắp chết rồi mà.

Giống như bao người bình thường khác, khi đối mặt với cái chết có thể sẽ đến, cậu cũng sẽ sợ hãi, không cam lòng và mờ mịt, nhưng so với những cảm xúc này, cậu càng cảm thấy nhạt nhẽo hơn.

Cuộc sống đầy rẫy những điều bất định, trong khi đó cái chết thì lại quá hiển nhiên. Nó là dấu chấm hết đã khắc sẵn trong gen mỗi người từ lúc sinh ra, một kết cục gần như giống hệt nhau, không ai thoát được, quá hiển nhiên đến mức nhạt nhẽo.

Mà Chúc Tri Hi sợ nhất là sự nhạt nhẽo. Cảm giác kinh hoàng bất ngờ và hình thức đồng hồ đếm ngược, ngược lại đã khiến cái chết nhạt nhẽo này khoác lên một lớp giấy kiếng đầy màu sắc, buộc thêm một chiếc ruy băng. Dù rằng khi mở ra, bên trong vẫn chỉ là một cái xác chết.

Nhưng chẳng phải đời người vốn dĩ là một cuộc thi gói xác khổng lồ sao?

Sự việc đã đến nước này, chi bằng chấp nhận sự thật, trong thời gian thi đấu có hạn này, chọn lấy tấm vải đẹp nhất, cắt may thật khéo léo, gói ghém thật tỉ mỉ.

Liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, cậu gõ tin nhắn cuối cùng rồi bấm gửi.

[Tiểu Chúc: Con biết rồi ba, con đồng ý.]

Sau khi chấp nhận cái chết về mặt si.nh l.ý, Chúc Tri Hi cũng bắt đầu bước vào giai đoạn *****ên của cái chết về mặt tinh thần─đi xem mắt.

[Tiểu Chúc: Chẳng phải chỉ là gặp mặt một lần sao? Con đi.]

Dòng *****ên trong danh sách di nguyện: Làm ông bụt đỡ đầu cho chính ba ruột của mình, giúp một lão Alpha trung niên góa vợ thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé.

Nhưng thỏa mãn thì thỏa mãn, cậu chưa bao giờ là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.

“Ăn mặc chỉnh tề, trang nhã một chút, người ta làm nghiên cứu học thuật, là người rất nghiêm túc, lần đầu gặp mặt con đừng ăn mặc lập dị quá.”

Nghĩ đến lời dặn dò của ba, Chúc Tri Hi liền chọn ngay một chiếc hoodie màu hồng đất từ trong tủ quần áo, khoác thêm áo phao màu xanh baby, quần jean xanh bạc màu, quấn một chiếc khăn quàng cổ cầu vồng siêu to khổng lồ, nỗ lực biến bản thân thành một cái bảng pha màu hình người.

Vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu còn cố tình làm tóc, đeo tai nghe chụp tai màu xanh lam, mang theo cái đầu xoăn lông cừu màu nâu sẫm, như một con bướm sặc sỡ ra khỏi cửa.

Trang nhã? Nghỉ đi, cậu mới không thèm ăn mặc như người chết.

Trên con phố mùa đông xám xịt, dòng người tới lui ai nấy đều co mình trong gió rét lạnh thấu xương, bị áo khoác bọc chặt cứng. Chỉ có Chúc Tri Hi là khác biệt.

Cậu giống như một khung hình đầy màu sắc bất ngờ xuất hiện trong một bộ phim trắng đen─sống động, lạ lẫm, chói chang.

Khung hình ấy nhảy vọt vào quán cà phê, rơi thẳng vào tầm mắt của Phó Nhượng Di.

[Tôi đến rồi.]

Điện thoại rung lên một cái, là tin nhắn từ số điện thoại của đối tượng xem mắt, nhưng trước đó anh chưa xem hồ sơ, không biết tên, nên vẫn chưa lưu danh bạ.

Một linh cảm khó hiểu trỗi dậy. Anh khẽ nheo mắt lại.

Người ăn mặc như cái vỉ pha màu trước mặt này, khả năng cao chính là đối tượng xem mắt của anh.

Ánh mắt anh tự động dõi theo “con bướm” ấy. Anh nhìn thấy người này giơ tay lên, đẩy tai nghe xuống cổ, rướn cổ nhìn đông nhìn tây, mấy lọn tóc nhỏ xoăn tít lắc lư theo từng động tác, cậu cúi đầu, nhìn thoáng qua điện thoại, có vẻ như đang xác nhận số bàn, sau đó ngẩng đầu lên, sải bước tiến về phía trước, khuôn mặt mang theo nụ cười rạng rỡ như ánh dương.

Nhanh chóng tiến gần đến bàn của Phó Nhượng Di.

Nhưng ngay giây tiếp theo, người này lại lướt qua anh, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa ở chiếc bàn chéo phía đối diện.

Phó Nhượng Di khẽ nhướng mày một cách không dễ nhận thấy.

Ngồi đối diện bên kia là một Alpha đang làm việc với chiếc laptop. Nhìn thấy vị khách vừa ngồi xuống, ánh mắt Alpha nọ sáng bừng hẳn lên.

Vẻ mặt của người này lại càng thú vị hơn─sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng, thậm chí mang theo một chút lúng túng.

“Chào anh~” Con bướm sặc sỡ nhiệt tình vẫy tay trái, như thể đang mở triển lãm cho đống nhẫn trên tay. Lòng bàn tay cố tình dừng lại giữa không trung vài giây.

Nhưng tròng mắt người đối diện chỉ dán chặt vào khuôn mặt cậu.

“Xin chào nha.” Cậu vươn tay ra, giọng nói trong trẻo, “Đối tượng xem mắt của tôi.”

Biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt của đối phương càng rõ rệt hơn: “Xem, xem mắt?”

“Đúng, đúng vậy.” Con bướm sặc sỡ bắt chước ngữ điệu của đối phương, sau đó bật cười. Cơ thể cậu hơi nghiêng về phía trước, chiếc cổ thon dài trắng nõn cong thành đường cong mềm mại.

Phó Nhượng Di khẽ cụp mắt. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh chiếc bình Ngọc Hồ Xuân men trắng ngọt thời Minh Vĩnh Lạc, đặc biệt là phần cổ bình.

“Anh căng thẳng lắm sao?” Cậu hỏi, giọng điệu xen chút tinh nghịch, khoảng cách giữa từng chữ hơi kéo giãn ra, mang theo vẻ lười biếng, “Đừng sợ, tôi là người tốt.”

Bên ngoài cửa sổ kính sát đất, ánh hoàng hôn hồng tím như ngọn lửa đang bốc cháy rồi chìm xuống, phản chiếu trong mắt cậu, khiến mống mắt sẫm màu dường như vì thế mà lóe lên ánh lửa tựa những viên đá quý.

Khuôn mặt xinh đẹp quá đỗi, giống như đèn trang trí không khí đường phố lấp lánh dịp Giáng Sinh — rực rỡ, quyến rũ — khiến người ta rất dễ bị mê hoặc. Muốn nhìn thấu bản chất thật, thì phải đợi ánh đèn ấy tắt đi, nhưng phần lớn mọi người còn chưa kịp đợi đã hoa mắt chóng mặt, mất sạch tỉnh táo.

Thế nên, dù biết rõ đây chỉ là một sự hiểu lầm, người kia vẫn do dự vươn tay ra, như thể cố gắng được nắm lấy bàn tay tự dâng đến trước cửa này.

Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ vừa hay bưng khay đồ ăn tiến lên, dừng lại trước bàn của Phó Nhượng Di: “Thưa anh, đây là nước chanh soda của anh ạ.”

Cô đặt một ly xuống trước mặt Phó Nhượng Di, nghe thấy anh khẽ nói “cảm ơn”, liền mỉm cười cầm ly còn lại lên, định đặt xuống phía đối diện, nhưng lại bị ngăn cản.

“Đưa thẳng cho vị mặc áo khoác xanh ở bàn kia đi.”

Anh liếc nhìn hai người suýt nữa thì bắt tay nhau ở bàn chéo phía đối diện, trầm giọng nói: “Dù gì thì cậu ấy cũng đã ngồi ở đó rồi.”

______________________

[Tác giả có lời muốn nói]:

Phó Nhượng Di: Rất xinh đẹp (gạch bỏ), Mắt đẹp (gạch bỏ) mắt bị tật.

Chúc Tri Hi: Alpha lớn tuổi ế vợ còn làm nghiên cứu học thuật… Chính là anh! (ngồi phịch xuống) Chào giáo sư! (Cố tình làm màu mong người nghiêm túc không ưa mình)

Nhân viên phục vụ: Ơ? Ly nước chanh này rốt cuộc tôi nên đưa cho ai đây?

Bình Luận (0)
Comment