Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
105
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Chúc Tri Hi, 26 năm qua sống một cuộc đời muôn màu muôn vẻ, từ châu Phi đến Nam Cực, từ vác ba lô du lịch đến làm tình nguyện viên, tiêu chí là phải “lăn xả”. Thế nhưng một ngày nọ tỉnh dậy, cậu bỗng phát hiện ngay giữa lòng bàn tay xuất hiện một đồng hồ ngược sinh mệnh kỳ quái─
60 ngày 0 giờ 0 phút 0 giây
Tôi chỉ còn sống được 60 ngày thôi sao???
Vài hôm sau, cậu bị ép đi xem mắt. Đối tượng là một giáo sư khoa khảo cổ tính tình khô khan, một Alpha mặt đơ đẹp mã nhưng lạnh lùng như người tuyết.
Chúc Tri Hi: “Tôi là Beta, lấy tôi ngang với triệt sản.”
Đừng nói là triệt sản─tôi đây nửa cái mạng đã nằm trong quan tài, ai cưới tôi cũng chỉ như xung hỉ, rất nhanh sẽ được dán cái nhãn “mất vợ” đến hẹn là tống thẳng vào hàng ngũ góa phụ. Hơn nữa, ai mà thích kết hôn với Alpha chứ? Suốt ngày phun pheromone loạn xạ, đến kỳ mẫn cảm là không kiểm soát nổi nửa người dưới.
Ơ, nhưng sao đồng hồ đếm ngược lại dừng lại rồi?
Chúc Tri Hi: “Khoan đã, thật ra triệt sản cũng có điểm tốt…”
Cậu vội vàng nắm chặt tay người tuyết, đồng hồ đếm ngược lại dừng─
Chúc Tri Hi: “Tuyệt quá! Đây là cọng rơm cứu mạng, mình thoát rồi!”
Sau khi kết hôn, để kéo dài mạng sống, Chúc Tri Hi buộc lòng phải tích cực làm tệp đính kèm của chồng. Thế nhưng dần dà, cậu phát hiện: chỉ nắm tay ôm ấp đơn thuần bắt đầu mất hiệu lực!
Chúc Tri Hi: “Xong đời, chồng tôi mất tác dụng rồi!”
Nào ngờ, người chồng lâu nay chẳng buồn quan tâm cậu sống chết ra sao lại chủ động đề nghị giúp đỡ:
“Có khi mất tác dụng là ở cách thức chứ không phải ở người. Thử đổi kiểu khác xem?”
Chúc Tri Hi: “Đổi… đổi kiểu nào?”
Hôm sau tỉnh dậy, không quản cơn đau ở thắt lưng, cậu vội nhìn lòng bàn tay.
Phó Nhượng Di: “Hiệu quả không?”
Chúc Tri Hi: “Dừng rồi kìa, có tác dụng! Cảm ơn chồng nha! Anh giỏi quá! À không, ý em là… cái đó ấy… (càng nói càng sai)”
Màn “tiểu xảo” này vụng về quá rồi, thích thì nói thẳng ra đi.
Phó Nhượng Di chạm nhẹ vào vết cắn sau gáy cậu: “Không có gì, có hiệu quả thì dùng thêm, vợ yêu.”
Ban đầu Phó Nhượng Di nghĩ: “Tốt, cậu ta là Beta, không có rắc rối liên quan đến pheromone, muốn ly hôn lúc nào cũng dễ.”
Về sau lại: “Sao lại là Beta chứ… sao không đánh dấu được…”
Đến nỗi anh thậm chí không thể hiểu nổi chính mình mấy tháng trước đang nghĩ gì.