Suốt nhiều năm qua, Phó Nhượng Di vẫn luôn chống lại bản năng của một Alpha.
Anh đã dựng lên một cánh cổng trong lòng—chỉ cần đóng lại, bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, anh đều có thể không động lòng. Anh thậm chí có thể bóc tách ra một bản thể lạnh lùng, thờ ơ hơn của chính mình, lạnh lùng quan sát một Phó Nhượng Di yếu đuối, bất lực, thiếu thốn tình thương nên thường xuyên sụp đổ bên trong. Đồng thời cũng khóa chặt lại con thú hoang u tối, mạnh mẽ, mang theo d*c v
ọng chiếm hữu và kiểm soát mãnh liệt.
Nhưng cánh cổng vững chắc này, lại bị Chúc Tri Hi đục một khe hở.
Anh mở to mắt nhìn vết nứt ấy ngày càng lan rộng, kéo dài, mọi thứ dần mất kiểm soát.
Nếu như mọi chuyện trước đây chỉ là những ám chỉ kín đáo mà Chúc Tri Hi còn giữ lại đường lui—thì câu nói vừa rồi, tuyệt đối là một lời câu dẫn trắng trợn không che giấu.
Ngửi thấy pheromone của bạn đời sẽ có phản ứng? Nhưng em rõ ràng là Beta mà. Thứ em ngửi thấy chẳng qua chỉ là chút mùi hương nhân tạo yếu ớt mà thôi. Phó Nhượng Di nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chúc Tri Hi.
Khoảnh khắc chiếc vòng tay bị tháo xuống, từ đỉnh đầu đến gót chân, từng lỗ chân lông, từng sợi tóc của em, đều bị pheromone của tôi thấm đẫm.
Bông tuyết có thể làm thành tiêu bản, lưu giữ và sưu tầm mãi mãi. Thật đáng tiếc, con người thì không thể.
Chúc Tri Hi không thể.
Tại sao không ngửi thấy?
Tại sao không cảm nhận được? Nếu có thể cảm nhận, nếu có thể bị đánh dấu, trên người em sẽ không còn bất kỳ mùi hương nào của kẻ khác. Trước khi dấu vết ấy biến mất, em sẽ chỉ thuộc về một mình tôi.
Ngay cả trong máu cũng là pheromone của tôi…
Những suy nghĩ tăm tối điên cuồng nảy nở trong đầu anh như cỏ dại mọc lan tràn. Đến khi anh tỉnh táo lại, Chúc Tri Hi gần như bị anh hôn đến ngạt thở.
“Ừm…” Anh thậm chí còn siết chặt cả hai cổ tay của Chúc Tri Hi, khống chế bằng tay trái, giơ cao qua đầu, khiến cậu không thể phản kháng, chỉ có thể bị động tiếp nhận. Gương mặt cậu đỏ bừng, gân xanh trên cổ hiện lên rõ rệt.
Anh thực sự đã nếm được vị máu. Môi Chúc Tri Hi bị chiếc răng nanh mọc ra do kí/ch thí/ch của anh cắn rách.
Khoảnh khắc đó, anh chợt tỉnh táo lại một chút. Lúc tách môi ra không hề dễ dàng, phát ra một tiếng “pực” rất nhẹ, giữa môi và lưỡi kéo theo một sợi nước mỏng manh sắp đứt mà chưa đứt.
Chúc Tri Hi cuối cùng cũng có thể hở d/c, nhìn anh, hơi thở sâu và dài, ***** phập phồng. Trên người cậu vốn mặc một chiếc áo len cardigan rộng màu trắng ngà, bên trong là áo sơ mi lụa màu xám hồng, nhưng không biết từ khi nào, tất cả cúc áo sơ mi đã bị anh cởi ra. Tay phải của Phó Nhượng Di thậm chí còn đang nắm lấy vạt áo sơ mi bị kéo bung ra.
Nốt ruồi ở ngay mép áo thấp thoáng ẩn hiện.
“Xin lỗi.” Phó Nhượng Di buông lỏng tay, mắt nhìn chằm chằm vào môi dưới đang rỉ ra chút máu của cậu, “Vừa rồi, tôi hơi mất kiểm soát.”
Nhưng khoảnh khắc anh buông ra, hai tay Chúc Tri Hi đã lập tức vòng qua cổ anh, quấn lấy, “Đừng nói xin lỗi, nói gì đó tôi thích nghe không được sao?” Vừa thở hổn hển vừa nói xong, Chúc Tri Hi lại hôn lên.
“Lời cậu thích nghe?” Phó Nhượng Di vẫn chăm chú nhìn cậu, chuyên chú đến mức có phần quá mức, “Cậu thích nghe gì?”
Trong mắt Chúc Tri Hi, sự thô bạo và mạnh mẽ vừa rồi của anh dường như chỉ là do bị quỷ ám, còn hiện giờ lại trở về làm đóa hoa trên núi cao, khó mà lay động, như một bức tượng điêu khắc từ băng lạnh lẽo, mặc cậu quấn quýt và dụ dỗ.
Cậu thậm chí còn thất thần mà nói: “Tôi không biết nữa.”
“Nói cho tôi biết.”
Đồ xấu xa. Chúc Tri Hi xoa nhẹ tuyến thể của anh, cả người gần như treo lên người anh, hôn từ môi đến tận bên tai anh, hơi thở hổn hển thì thầm: “Tôi gọi anh là ‘chồng’ rồi, vậy anh nên gọi tôi là gì?”
Chiếc áo len lỏng lẻo cùng với chiếc sơ mi đang bị cởi ra của cậu, gần như sắp trượt khỏi vai.
Phó Nhượng Di né tránh, giúp cậu kéo lại quần áo, sau đó nghiêng đầu dịu dàng nhìn cậu, hỏi: “Vợ?”
Chúc Tri Hi ngẩn người một chút, tim đập ngày càng nhanh, như có mật ngọt sắp trào ra từ cổ họng. Cậu ôm lấy mặt Phó Nhượng Di, hôn chùn chụt mấy cái thật to. Nhưng Phó Nhượng Di lại khẽ nghiêng đầu né tránh.
“Hả?”
Cằm cậu bị anh bóp chặt.
“Em hôn giống trẻ con vậy.” Phó Nhượng Di ghé sát lại, cọ nhẹ sống mũi, “Không giống vợ chút nào.”
Chúc Tri Hi thẹn quá hóa giận: “Anh! Sao anh lại…”
Nhưng ngay giây tiếp theo, Phó Nhượng Di đã hôn lên tai cậu, giọng nói trầm đến mức gần như không thể nghe thấy: “Bảo Bảo.”
Chúc Tri Hi ngừng thở. Cả thế giới như lặng đi.
“Gọi như vậy, có thích nghe không?” Phó Nhượng Di hỏi xong, dịu dàng mà thân mật hôn dọc theo vành tai cậu, đầu lưỡi lướt qua đường viền xương sụn, li/m đến mức cậu toát mồ hôi, “Hôm nay không đeo khuyên tai.” Anh ngậm lấy miếng thịt mỏng manh ấy, “Em đeo khuyên tai, lúc đi đường sẽ đung đưa, rất xinh đẹp.”
Ngâm mình trong những lời đường mật của anh, Chúc Tri Hi sắp tan chảy.
Cơ thể cậu cũng chậm rãi phản ứng lại.
Phó Nhượng Di hôn dọc từ tai cậu xuống, dừng lại ở cổ rất lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cậu không biết Phó Nhượng Di đang suy nghĩ cái gì. Mọi thứ tối nay đều quá tuyệt vời, tất cả những nỗi đau, xót xa và yêu thương chất chứa bấy lâu đều được cậu chôn giấu trong chiếc hộp, để rồi lại được Phó Nhượng Di đào lên. Cậu trao cho đi những ước mơ, thu về những món quà như bong bóng nối tiếp nhau. Đẹp như mơ. Nếu đã là mơ, sao không để nó trọn vẹn hơn một chút?
Chúc Tri Hi không muốn nghĩ đến ngày mai nữa, cậu vốn không phải người nghĩ đến ngày mai.
Cậu chỉ muốn hiện tại.
“Muốn.” Tay cậu luồn vào vạt áo len của Phó Nhượng Di, đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên khối cơ bắp căng cứng của anh, cuối cùng dứt khoát tóm lấy khóa thắt lưng, chậm rãi cởi ra, “Không muốn như lần trước…”
“Chưa chuẩn bị gì cả…”
Lại là lý do này. Chúc Tri Hi trừng mắt nhìn anh, trực tiếp phản công: “Thế sao anh không chuẩn bị? Tại anh đấy.”
Phó Nhượng Di rõ ràng cũng giật mình.
Nhân lúc anh chưa kịp suy nghĩ, Chúc Tri Hi lại nũng nịu: “Vừa nãy anh đã ra lệnh cho em rồi, bảo em làm điều mình muốn mà. Hóa ra anh muốn chơi xấu à, thầy Phó?”
“Tôi không có ý đó, cơ thể em…”
Chúc Tri Hi cố gắng dùng những nụ hôn và lời nói để dụ dỗ vị tiến sĩ chó con: “Em không sao, em là Beta mà, ngay cả Omega cũng đâu phải lần đầu liền trúng thưởng.”
Nghe đến đây, Phó Nhượng Di thậm chí còn bật cười.
“Anh cười cái gì?” Chúc Tri Hi hơi tức giận. Khinh thường Beta à?
Một khi làm nũng không thành cậu sẽ mất hứng, không vui, muốn bất chấp tất cả, đầu óc nóng lên là bắt đầu nói bậy: “Có phải anh không được không? Nếu anh không được thì em đi tìm người…”
Lời còn chưa nói xong, Phó Nhượng Di đột nhiên nắm lấy vai cậu, mạnh mẽ đè cả người cậu xuống, gần như muốn ép cậu lún vào giường. Chúc Tri Hi bị dọa sợ, hơi ngơ ngác. Bóng hình rộng lớn của Phó Nhượng Di phủ xuống, bao trùm cậu trong một mảng tối khổng lồ.
“Đau…” Chúc Tri Hi vội vã giải thích, “Em đùa thôi, em biết anh rất được…”
“Người khác là ai?” Phó Nhượng Di cúi đầu, ánh mắt khóa chặt lấy cậu, gần như muốn xuyên thấu cả người cậu.
“Đừng…” Chúc Tri Hi lúc này mới bắt được trọng điểm, “Không có người khác, sao có thể có người khác được? Em… em đã đăng ký kết hôn với anh rồi mà… Không đúng, dưới gối là gì vậy, sao cấn thế?”
Cậu thề là mình không hề yếu ớt. Cậu tuyệt đối không phải công chúa hạt đậu!
“Phó Nhượng Di, anh nới lỏng chút đi, đau quá.” Giọng điệu cầu xin của Chúc Tri Hi mềm nhũn, “Có gì đó cộm cổ em, thật mà.”
Phó Nhượng Di vừa buông tay, cậu lập tức lăn qua bên cạnh, nhẹ nhàng thở ra, rồi giật phăng cái gối lên. Quả nhiên. Là một chiếc túi vải nhung đen, căng phồng.
“Anh xem. Em thực sự không nói dối.”
Phó Nhượng Di vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, nét mặt rất âm u.
Chúc Tri Hi cũng rất xấu hổ vì những lời nói trong lúc xốc nổi của cậu, nên bám lấy cọng rơm cứu mạng này không buông, cầm túi vải lên vội vàng mở ra, rồi đổ hết mọi thứ ở khoảng trống giữa hai người.
Rồi cậu ngây ra.
Lỉnh kỉnh đủ thứ, toàn là những thứ cậu chưa từng thấy.
Một tờ giấy nhỏ chầm chậm bay ra từ túi vải, trên đó là dòng chữ bay bổng thật to của Chúc Tắc Nhiên.
[Không cần cảm ơn, đeo vào cho tôi. Đầu năm đừng ép tôi đánh người.]
Lật mặt sau, có bốn chữ to tướng: [Năm mới vui vẻ.]
Cả hai người đều đỏ mặt, đối diện nhau, hơi nóng bốc lên.
Chúc Tri Hi đỏ bừng mặt, nắm chặt tờ giấy, ngẩn người ra. Phản ứng *****ên của cậu là: Thế này chẳng phải là có rồi sao? Có người chuẩn bị thay anh rồi đấy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu lại cảm thấy không đúng, rất không đúng. Có khi nào Phó Nhượng Di nghĩ rằng mình đang gài bẫy anh ấy không? Lúc thì chuẩn bị bất ngờ, lúc lại nũng nịu làm nũng, hết dỗ dành lại khích tướng, giờ thêm cái này nữa… Nhưng chuyện này thực sự không liên quan gì đến mình mà! Chúc Tắc Nhiên chết bầm!
Nghĩ vậy, Chúc Tri Hi lập tức vo tròn tờ giấy, ném xuống đất, hoảng hốt đến nỗi nói lắp bắp: “Cái… cái này không phải do em sắp xếp đâu, em cũng không biết gì hết, thật đấy! Em không bảo anh ta làm…”
“Thôi thôi.” Đầu óc cậu rối tung, nói không rõ ràng, đành phải gom mấy thứ này nhét hết vào trong túi, “Anh cứ quên hết chuyện trước đó đi…”
Cậu chưa kịp nói xong, bàn tay của Phó Nhượng Di đã vươn tới, nâng cằm cậu lên: “Quên?”
Biểu cảm anh không thay đổi gì, không nhìn ra cảm xúc, chỉ có đôi mắt kia, sâu thẳm mà nhìn cậu chằm chằm: “Sau đó thì sao, em định đi đâu?”
“Em? Em không đi đâu cả, tắm rửa xong thì ngủ thôi.” Chúc Tri Hi chớp mắt, “Muốn… muốn thức khuya đón giao thừa không? Hoặc là đi bắn pháo hoa?”
“Đâu cũng không được đi.” Phó Nhượng Di bất ngờ hôn xuống.
Tim Chúc Tri Hi giật thót một cái. Cảm giác áp bức quen thuộc ấy lại xuất hiện, đè nặng lên cậu, như thể cậu là một con bướm bị ghim chặt vào khung tiêu bản, hoàn toàn không thể động đậy. Nhưng giác quan của cậu thì vẫn còn, rõ ràng và nhạy cảm.
Kh//oái c/ảm len lỏi vào trong đầu, Chúc Tri Hi muốn hôn anh, muốn ôm, nhưng lại không nhấc nổi tay.
“Chúc Tri Hi, em chỉ có tôi thôi.” Phó Nhượng Di cúi xuống, hôn nhẹ lên tai cậu, “Tôi sẽ khiến em thoải mái.”
Chiếc nhẫn cưới lạnh lẽo cọ sát, mặt Chúc Tri Hi nóng bừng.
Cậu cảm nhận được pheromone áp bức đang rút đi, cảm giác như tảng đá đè nặng dần biến mất, đầu ngón chân cậu chậm rãi cuộn lại. Tay bị Phó Nhượng Di kéo đặt lên eo anh.
Thật sự có thể làm được không?
Tôi sẽ không chết chứ. Cậu sợ phạm luật, nên không nói ra được.
Phó Nhượng Di nheo mắt, lục lọi tìm thứ gì đó, dùng răng nanh xé góc ra rồi ném lên cái bụng nhỏ phía dưới của Chúc Tri Hi.
“Giúp tôi.” Anh ra lệnh.
Chúc Tri Hi rút tay ra. Cảm giác áp bức vừa rồi chưa tan hết hoàn toàn, vẫn hơi tê, thêm nữa cậu chẳng biết gì về mấy thứ này, thực sự rất vụng về.
“Tay em thật xinh đẹp.” Phó Nhượng Di cúi đầu, giọng rất nhẹ.
Lời khen bất ngờ khiến Chúc Tri Hi đỏ mặt, “Gì cơ…”
Tay Phó Nhượng Di cũng đưa lên, từ tốn chỉnh sửa lại. Dường như anh bị OCD, nếu không vuốt phẳng từng bong bóng khí nhỏ thì không thể tiếp tục được.
…
Cậu kêu lên như mèo con. Nghe thấy tiếng kêu này, Phó Nhượng Di khẽ cười. Cúi xuống hôn lên tóc mái ướt mồ hôi của cậu, lớp lông tơ nhỏ nhắn mềm mại, đáng yêu như chỉ trẻ con mới có.
Nụ cười ấy khiến tâm trí vốn đã chênh vênh của cậu rối loạn, Chúc Tri Hi ngây ra, đầu lưỡi anh đột nhiên luồn vào, trái tim cậu bị đẩy lên cao, càng lúc càng cao, tựa hồ giây tiếp theo sẽ bay lên, được đám mây đón lấy. Cậu cũng nghe thấy tiếng th/ở d/ốc của Phó Nhượng Di, càng đẩy cậu đến nơi cao hơn nữa. Cơ thể như có gì đó sắp trào ra, đầy tràn.
“Dơ rồi…” Chúc Tri Hi giơ tay định lau, nhưng lại bị Phó Nhượng Di bắt được ngón tay, ghì lại.
“Không sao, chỉ là quần áo thôi.” Phó Nhượng Di hôn lên gương mặt nóng bừng của cậu, rồi di chuyển xuống dưới, chôn mặt vào hõm cổ cậu, ngửi mùi hương trên người cậu, “Thoái mái không?”
“Ừm…” Chúc Tri Hi thở không ra hơi, trái tim như căng đầy đến mức sắp tràn ra. “Phó Nhượng Di.”
“Thích anh lắm…” Bùm một tiếng, tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ nối tiếp nhau vang lên, nuốt chửng câu nói của cậu.
Đúng 0 giờ đêm.
Cậu không chắc Phó Nhượng Di có nghe thấy hay không, bèn ghé sát tai anh, thì thầm: “Rất thích anh đó. Chúc mừng năm mới, Niệm Niệm.”
Cậu cảm thấy cơ thể Phó Nhượng Di cứng đờ trong một giây. Một lúc sau, anh bỗng hé miệng, răng sắc nhọn cọ lên bờ vai cậu.
“Muốn cắn em không?” Chúc Tri Hi nghiêng mặt, nói với anh, “Anh có thể cắn em, đánh dấu em đi.”
“Không được đâu, vô ích, lại còn đau.” Giọng Phó Nhượng Di rất trầm, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng cắn một cái lên vai cậu.
Không lâu sau, Phó Nhượng Di rời đi, bước vào phòng tắm. Cánh cửa không đóng lại, tiếng nước chảy vang lên. Ngay khi Chúc Tri Hi sắp cảm thấy thất vọng, anh lại quay về, ôm lấy cậu, trao đi vô số nụ hôn. Bàn tay anh nhẹ nhàng vu/ốt v/e sau lưng cậu, xoa nhẹ gáy cậu, nuốt chửng mọi cảm xúc chưa kịp an ủi kia.
Chúc Tri Hi bị hôn đến mức hoa mắt chóng mặt, cậu ôm chặt lấy anh nói “Thích hôn” nhưng ngay giây sau, cậu đã bị bế lên.
“Xem em nhẹ như này… một tay cũng đủ rồi.” Phó Nhượng Di dành tay còn lại, lấy chiếc áo choàng ngủ và khăn tắm mà Chúc Tri Hi vừa lấy từ tủ quần áo, ném lên bồn rửa mặt trong phòng tắm, rồi đóng cửa lại.
“Ăn nhiều vào, mỏng hơn lát thịt hủ tiếu.”
Hơi nước mờ ảo bốc lên, Lúc này Chúc Tri Hi mới nhận ra—thì ra vừa rồi Phó Nhượng Di đang xả nước. Trong bồn tắm còn có một viên bath bomb đã được thả vào. Viên bóng màu hoa hồng tan chảy trong làn nước, tạo ra lớp bọt hồng nhạt.
Cậu được nhẹ nhàng đặt vào trong bồn, toàn thân thả lỏng. Nhưng Chúc Tri Hi vẫn không chịu buông tay, đôi mắt ướt át chớp vài cái: “Bồn rộng thế này, cùng ngâm đi.”
Phó Nhượng Di bật cười, có hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn chiều theo ý cậu, anh cởi qu/ần áo rồi bước vào. Ào ào, nước tràn ra rất nhiều, bong bóng màu hồng bám trên vai Chúc Tri Hi.
Cậu như đang bơi lội, rẽ sóng nước, đến gần Phó Nhượng Di, chóp mũi dính bọt xà phòng cọ cọ vào cằm anh, nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
“Làm gì?” Phó Nhượng Di híp mắt, nhìn chằm chằm cậu.
Chúc Tri Hi xoay người trong làn nước, dựa lưng vào ***** anh. Anh thậm chí có thể cảm nhận được hình dạng x/ương b/ướm của Chúc Tri Hi. Cậu trượt xuống một chút, ngẩng mặt lên, linh hoạt như một nàng tiên cá nhỏ.
“Hôn em.”
Phó Nhượng Di hôn nhẹ lên trán cậu.
Nhưng sau rất nhanh anh cảm thấy không đúng, cặp mông mềm mại kia đang di chuyển từng chút một, không phải ảo giác.
“Em đừng…” Chưa nói hết câu. Chúc Tri Hi cúi đầu xuống, bàn tay trong làn nước nắm lấy ***** của anh, tuốt vài cái, rồi tách hai chân ra, nhét nó vào.
“Ưm…”
“Em điên rồi sao? Đứng dậy.” Giọng điệu của Phó Nhượng Di trở nên nghiêm trọng, nhưng Chúc Tri Hi càng ngồi xuống sâu hơn, bên trong vừa bị ***** qua, vẫn còn mềm nhũn, nhưng cậu chẳng có chút chừng mực nào, đâm rất sâu.
“Không đeo bao.”
Chúc Tri Hi đã mất hồn. Hoàn toàn không đáp lại. Một lúc lâu sau cậu mới ngẩng mặt lên, dựa đầu vào vai Phó Nhượng Di, cười ngây ngốc một chút: “Vào hết rồi.”
“Chẳng sao cả, anh sẽ không bắn vào trong mà.” Chúc Tri Hi lầu bầu, “Anh chẳng bao giờ cho em.”
“Không muốn rút ra…không muốn.” Cậu vừa nói vừa quay mặt, chóp mũi cọ lên cổ Phó Nhượng Di, hôn lên đường gân căng cứng của anh: “Niệm Niệm, em là của anh.”
Câu nói này trở thành đòn cuối cùng khiến cánh cổng kia sụp đổ hoàn toàn.
Đầu gối của cậu bị treo trên khuỷu tay Phó Nhượng Di, bắp chân trắng như tuyết đập nhẹ vào mép bồn tắm, bốp bốp bốp bốp…bọt nước văng khắp nơi, nước ấm thuận theo cùng ra vào nhịp nhàng, Chúc Tri Hi cảm giác cái bụng nhỏ của mình că/ng trư/ng đến phồng lên.
Nước trong bồn bị vơi đi một nửa, cậu bị nắm tay kéo lên, được dẫn dắt quỳ gối xuống bồn tắm, ngón tay bám chặt lấy mép bồn, Phó Nhượng Di tiến vào từ phía sau, mạnh mẽ và nhanh chóng đâm vào. Cậu dường như sắp tan ra, sắp bị khoét thủng, không thể nói được gì, chỉ có thể “ư…ưm” r/ên r/ỉ như đ/ộng vật.
Sau những cú đâm vào rút ra dữ dội như mưa rào, anh bỗng nhiên rút ra, Chúc Tri Hi bị lật lại, ép chặt xuống mép bồn tắm, tận mắt nhìn Phó Nhượng Di bắn trên bụng cậu, chảy tràn xuống làn nước.
Rồi họ hôn nhau như hô hấp nhân tạo, hôn sâu, nhả ra rồi lại cuốn vào, như một con cá hấp hối rời khỏi mặt nước, được lau khô đến từng giọt, bế ra ngoài, trở lại chiếc giường mềm mại.
“Em đẹp lắm.” Phó Nhượng Di nói xong liền tách hai chân cậu ra, hôn từ xương hông, rồi xuống bắp đùi, mãi đến khi chạm vào huyệt đạo đã bị làm tới mềm nhũn. Anh l/ếm lên đó, Chúc Tri Hi kiệt sức không đẩy anh ra nổi nữa, mũi chân cậu duỗi thẳng, đáp trên vai anh, muốn đá ra nhưng không làm được.
Lại bị anh liế/m đến l/ên đ/ỉnh, nhưng lại không b//ắn ra được gì. Chúc Tri Hi khó chịu đến cực điểm, nhưng Phó Nhượng Di lại chậm rãi đứng dậy, nắm lấy tay trái của cậu, cúi xuống liế/m nhẹ vào lòng bàn tay.
Sắp chết rồi.
Chúc Tri Hi tựa vào ***** Phó Nhượng Di, nhắm mắt lại một cách yên ổn. Trước khi chìm vào giấc mơ, cậu vẫn còn cảm nhận được những nụ hôn của Phó Nhượng Di—nhẹ nhàng, mềm mại như những bông tuyết rơi trên khuôn mặt cậu.
Dù ngày mai, chiếc đồng hồ đếm ngược có dừng lại, cũng không sao.
Ít nhất hôm nay, cậu đã có được trọn vẹn Phó Nhượng Di.
____________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Xin đừng đăng tên của các trang web khác hoặc chia sẻ thông tin liên lạc, nếu không có thể bị kiểm duyệt và xóa. Nếu bị xóa quá nhiều lần, có thể sẽ bị cấm bình luận. Mọi người hãy tuân thủ quy tắc nhé, ngoan nào!