Người Tuyết Của Em Có Thể Sống Được Bao Lâu

Chương 38

Kỳ mẫn cảm.
Ba chữ này từng là bóng đen sâu thẳm trong lòng Phó Nhượng Di. Anh gần như không thể đối diện với nó, rất khó để chấp nhận. Nhưng giới tính của anh đã định sẵn rằng anh phải trải qua chu kỳ tuần hoàn ấy, – dã thú, con người, dã thú… không bao giờ kết thúc. Thế nhưng, khi nghe những từ này thốt ra từ miệng Chúc Tri Hi, mọi thứ dường như không còn giống như trước nữa.
Kỳ mẫn cảm có Chúc Tri Hi chính là lần *****ên trong đời Phó Nhượng Di dám đối mặt và chấp nhận vách đá dụ//c v//ọng này, không bài xích cũng không trốn chạy. Anh vươn tay nắm lấy người kia, bao dung tất cả, kéo cậu vào trong bóng tối cuồn cuộn của cơn sóng nhiệt. Bước đi với sự nghi ngờ và tin tưởng chồng chéo lên nhau, anh tưởng rằng mình sẽ tan xương nát thịt, nhưng lại được một đám mây đỡ lấy, được ôm ấp, được vu/ốt v/e nhẹ nhàng.
Mùi hương pheromone dần thay đổi mà anh không hề nhận ra. Hương hoa bưởi càng lúc càng nồng đậm, lấn át đi sự lạnh lùng xa cách trước đây. Nó từng là mùi hương anh ghét nhất, bởi nó đồng nghĩa với sự mất kiểm soát, với đ*ng t*nh, với dụ//c v//ọng.
“Phó Nhượng Di.” Chúc Tri Hi gọi tên anh một lần nữa, giọng nói êm tai vô cùng. Cả người cậu thấm đẫm hương hoa ngọt ngào. dụ//c v//ọng của anh tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu.
Anh cúi xuống hôn. Nhẹ nhàng tách hàm răng, ngậm lấy đầu lưỡi hồng hào, nuốt trọn tất cả những tiếng thở dài, hơi thở đứt quãng và tiếng rên khe khẽ. Răng nanh bị kí/ch thíc//h cắn vào cánh môi căng mọng.
“Ưm…” Anh cảm nhận được bờ vai của Chúc Tri Hi đang run rẩy, vì vậy càng ôm chặt hơn. Bàn tay nhẹ nhàng vu/ốt v/e tấm lưng gầy của cậu, ngón tay vô thức trượt lên trên, theo bản năng x/oa n/ắn tuyến thể vốn không tồn tại.
Chúc Tri Hi như một trái cây đã chín mọng, càng được vân vê càng trở nên mềm mại. Nước quả căng tràn bị lớp vỏ mỏng bao bọc, tựa như chỉ cần hơi bóp nhẹ liền “ào” một tiếng rồi trào ra.
Ma men rất đơn thuần, chỉ muốn hôn, khi được đáp ứng thì càng phấn khích hơn rồi nỗ lực đáp lại, đầu lưỡi xoay vòng, giống với lúc l//ếm lên nốt ruồi trên hổ khẩu.
Trong suốt nụ hôn, Phó Nhượng Di không hề nhắm mắt.
Anh đỡ lấy gáy của Chúc Tri Hi, nghiêm túc quan sát dáng vẻ của cậu. Nhìn thấy khuôn mặt của cậu dần ửng đỏ, phần tóc mái bị thấm ướt bởi những giọt mồ hôi lấp lánh, lớp lông tơ dính sát vào da, mang theo một nét ngây thơ hỗn loạn. Lưỡi vươn vào sâu hơn một chút, cậu liền nhíu mày lại, hai mắt khép chặt.
Bản năng xấu xa của Alpha luôn thao túng anh. Anh không muốn bất cứ ai khác được nhìn thấy dáng vẻ này của Chúc Tri Hi.
Thế nên nụ hôn càng trở nên cuồng dã hơn, còn đôi chân của Chúc Tri Hi cũng siết chặt lấy anh hơn nữa. Sự cọ xát của cơ thể giống như khoan gỗ lấy lửa, trong khoảnh khắc nào đó, ngọn lửa bùng lên như đóa hoa nở rộ, cháy lan không ngừng.
Cảm thấy cậu sắp không thở nổi, Phó Nhượng Di mới lùi lại. Chờ cậu th/ở d/ốc một chút.
“Muốn…”
“Muốn gì?” Phó Nhượng Di ghé sát tai.
Ai ngờ Chúc Tri Hi lại như thể bỗng nhiên quên mất điều mình định nói, ngẩn người một lúc, rồi bất ngờ l//ếm một cái vào làn da sau tai anh.
Phó Nhượng Di giật mình, cả người căng cứng: “Cậu làm gì vậy?” Anh nắm lấy cằm Chúc Tri Hi.
Chúc Tri Hi cười khúc khích như trẻ con, mồ hôi chảy vào mắt trái khiến cậu phải nheo mắt lại, th/ở d/ốc nói: “Bọn họ bảo rằng, chỗ này cũng có tuyến thể.”
“Bọn họ?” Răng nanh đau nhức. Phó Nhượng Di nhéo nhẹ gò má cậu, trầm giọng hỏi: “Bọn họ là ai?”
Chúc Tri Hi nghiêng đầu, ngậm lấy ngón tay cái của anh vào giữa môi răng, giọng nói mơ hồ: “Anh trai…”
“Anh trai?” Phó Nhượng Di nhíu mày, rút tay lại.
Khoảng trống bất ngờ trong khoang miệng khiến Chúc Tri Hi hơi ngẩn ngơ: “Hửm?”
Phó Nhượng Di định ngồi dậy, nhưng Chúc Tri Hi dường như rất sợ bị anh đẩy ra, nên càng cố gắng áp sát và quấn chặt hơn, cuối cùng bị bế lên như một con koala.
“Không có tuyến thể?” Chúc Tri Hi dùng cả hai tay nâng mặt Phó Nhượng Di, đưa tay lần về phía sau, cọ cọ lên vùng da sau tai, rồi từ bỏ. Sau đó, cậu vòng tay ôm lấy cổ Phó Nhượng Di, giọng điệu có phần bực bội: “Đại Chúc gạt tôi.”
Lúc này Phó Nhượng Di mới nhận ra mình đã quá nhạy cảm. Anh đúng là điên rồi. Chúc Tri Hi có anh trai, một người anh trai ruột thịt. Sao anh lại quên mất chuyện đó được chứ?
Nghĩ vậy anh thấy hơi hối hận, ôm lấy lưng con koala nhỏ: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm.”
Nhưng Chúc Tri Hi chỉ mải mê nghiên cứu phân bố tuyến thể của Alpha. Cậu tưởng thật, cho rằng sau tai thực sự không có. Thế nên cậu cố gắng vươn người tìm kiếm tuyến thể ở sau cổ của anh, cắn nhẹ vào khoảng không, răng trên răng dưới va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo đến buồn cười.
Phó Nhượng Di bị hành động này chọc cười, nhéo một mảng da mỏng sau gáy của cậu: “Muốn ‘đánh dấu’ sao?”
“Muốn.”
Phó Nhượng Di đan chéo hai tay, nâng chân cậu lên, dọa dẫm: “Rồi đeo rọ chống cắn cho cậu?”
Beta gan to mật lớn lập tức ngoan ngoãn: “Vậy thôi không muốn nữa.”
Phó Nhượng Di vẫn chưa chơi đủ, dụ dỗ: “Đeo rọ chống cắn không đau đâu, chỉ hơi nặng một chút thôi.”
“Không muốn” Khuôn mặt vùi trong cổ anh nhích lên, hai người đối diện, chóp mũi nhẹ nhàng cọ sát vào nhau. Chúc Tri Hi bày tỏ vô cùng thẳng thắn: “Đeo vào thì không hôn được nữa.”
Phó Nhượng Di hơi sững lại, một lát sau, anh nghiêng người, dịu dàng ngậm lấy bờ môi của Chúc Tri Hi, đặt xuống một nụ hôn mới.
“Không phải ở đây.” Chúc Tri Hi nói. “Mệt, vào trong, nằm xuống.”
Được ôm mà còn kêu mệt? Phó Nhượng Di muốn cười, hỏi: “Vào đâu?”
Con ma men yêu cầu đủ thứ, nghĩ nghĩ một lúc, kéo dài tiếng “Ưm…” thật lâu, cuối cùng tựa trán vào anh rồi cười nói: “Lều.”
Là nơi *****ên trong đời anh “xây tổ.”
Sau khi nhớ lại, Phó Nhượng Di cũng không biết mình rốt cuộc nghĩ gì mà lại đến phòng của Chúc Tri Hi. Khi đó anh cứ như một cái xác không hồn bị pheromone điều khiển, lang thang mãi, cuối cùng chui vào trong chiếc lều ấy. Bên trong toàn là quần áo của Chúc Tri Hi, nhưng chẳng có một chút pheromone nào để vỗ về anh.
Anh úp mặt vào đống quần áo ấy, hít lấy hít để như một con chó săn. Vô ích. Đó là chuyện đương nhiên. Chúc Tri Hi chỉ là một Beta. Những mùi hương mỏng manh này dường như giúp hòa tan nỗi bứt rứt do pheromone mang lại, nhưng điều đáng sợ hơn là chúng gây ra sự bất an và trống rỗng lớn – Anh vĩnh viễn không thể đánh dấu Chúc Tri Hi. Vĩnh viễn không thể khiến cậu hoàn toàn thuộc về mình.
Thăm lại chốn cũ. Lần này trong chiếc lều chật hẹp thiếu đi những bộ quần áo vô dụng kia, nhưng lại nhiều hơn một cơ thể ấm áp. Thảm lông trắng mềm mại như chính Chúc Tri Hi, anh ôm lấy Chúc Tri Hi, cùng cậu ngã xuống, giống như một người bị đóng băng trong giá rét tìm thấy suối nước nóng, ngay khi vừa rơi vào, liền không thể di chuyển được nữa.
Nhưng người sống trong suối nước nóng đã quá quen với nhiệt độ ấy rồi. Chúc Tri Hi thì thầm kêu nóng, mơ màng lật tung vạt áo len của anh lên. Tứ chi bị men rượu làm cho trở nên vụng về, mãi mới cởi được chiếc áo đen kia. Sau đó là đến chiếc áo hoodie của chính cậu.
Lộp bộp. Trong căn lều tối tăm, vang lên những âm thanh giống như đang đốt pháo hoa nhỏ. Cho đến khi nhẫn cưới của Chúc Tri Hi va vào khóa thắt lưng của Phó Nhượng Di. Anh giật mình tỉnh giấc khỏi sự xâm chiếm ấm áp, túm lấy đôi tay ấy.
“Cậu muốn làm gì?”
Trước câu hỏi có phần nghiêm túc ấy, Chúc Tri Hi lộ vẻ hoang mang. Phó Nhượng Di lần mò tìm công tắc đèn trong lều, bật lên, ánh sáng hắt xuống tựa như một dòng nước chanh vàng rực, chiếu rọi hai người.
Gần như theo bản năng, Phó Nhượng Di đưa tay trái ra sau lưng, giấu đi cánh tay ấy.
Trên người Chúc Tri Hi chỉ còn lại một chiếc áo thun trắng mỏng manh, gò má nhuốm một lớp ửng đỏ như cánh hoa hồng. Cậu cúi đầu, lắp bắp nói: “Muốn… giúp anh.”
“Không cần.”
Phó Nhượng Di dứt khoát từ chối. Nhưng ngay giây tiếp theo anh nhớ tới lời nói của Chúc Tri Hi trước đó, ngữ điệu dịu dàng hơn hẳn, vu/ốt v/e khuôn mặt nóng bừng kia: “Cậu không cần làm vậy.”
“Cần mà.” Con ma men vẫn không chịu bỏ qua. “Vừa nãy nó cộm lên người tôi.”
Vậy có phải là tôi nên xin lỗi cậu không?
Phó Nhượng Di rất bất đắc dĩ, không muốn nói nữa. Con ma men cũng ngoan ngoãn ngồi yên, không khí đột nhiên lạnh đi.
Nhưng một giây sau…
“Ngực anh to thật đấy.” Con ma men bất chợt thốt lên.
Dấu chấm hỏi hiện đầy trên mặt Phó Nhượng Di. Anh thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
“Tôi muốn sờ thử.” Nói xong, cậu liền đưa tay ra. Lẽ đương nhiên, Phó Nhượng Di túm lấy cổ tay cậu.
Chúc Tri Hi bĩu môi: “Anh nói, muốn gì cũng cho tôi mà.”
Phó Nhượng Di: “…” Thật sự cần phải giữ lời hứa với một con ma men sao?
Thôi vậy.
Cái chạm của Chúc Tri Hi không mang theo gợi tình mà là sự tò mò nhiều hơn. Như một đứa trẻ, x/oa n/ắn vu/ốt v/e. Đột nhiên cậu ghé sát, “bộp” một cái vùi mặt lên.
Sống mũi tựa vào giữa khe ng/ực, lăn sang trái, má chạm nhẹ, lăn sang phải, ép vào bên má kia. Phó Nhượng Di cúi đầu, chỉ thấy cái đầu lông xù xù cọ qua cọ lại trên ngực mình, trông khá buồn cười.
Cho đến khi môi Chúc Tri Hi chạm vào, đầu lưỡi theo bản năng xoay tròn, mọi thứ mới bắt đầu mất kiểm soát.
Khi l//ếm, cậu sẽ hơi nâng mắt lên. Ánh mắt ấy như muốn nói: Tim anh, tôi muốn ăn mất rồi.
“Chúc Tri Hi” Phó Nhượng Di cau mày, đẩy cái đầu xấu xa của tên hư hỏng này ra, nhưng cậu lại thuận thế trèo lên D/ạng ch/ân ra ngồi. Vừa hôn, cậu vừa cởi chiếc áo mỏng đến mức lộ rõ đường viền eo, ném sang một bên, mặt đối mặt rồi ôm chầm lấy.
Hai ***** dính chặt vào nhau.
Một dòng điện tê dại chạy xuyên qua xương cốt, dụ//c v//ọng dâng lên trong phút chốc nhấn chìm lý trí. Phó Nhượng Di nắm lấy gáy cậu, mạnh mẽ hôn cậu, l//ếm m/út đầu lưỡi xảo quyệt kia. Khí chất Alpha bá đạo không còn nơi nào che giấu, anh gần như muốn hòa tan Chúc Tri Hi vào trong cơ thể mình, cắn nuốt môi lưỡi và da thịt của cậu.
“Ưm… còn muốn nữa…” Tay của Chúc Tri Hi vu/ốt v/e loạn xạ xuống dưới, mở khóa thắt lưng, nhưng rất nhanh tay phải bị bẻ ngược ra sau lưng, bị tay của Phó Nhượng Di giữ chặt ở eo sau.
Như một con rắn nhỏ bị đánh trúng chỗ hiểm. Cậu khó chịu vặn vẹo eo, không dám động vào của Phó Nhượng Di nữa, đành phải dùng bàn tay tự do duy nhất mở khóa quần jeans của mình, kéo xuống một chút.
Tiếng nước bọt giao hòa của môi lưỡi vang khắp lều. Cả chiếc lều tràn ngập hương hoa dâm mỹ.
“Muốn sờ chỗ này…” kéo tay Phó Nhượng Di, dẫn xuống dưới, thò vào trong quần lót. Lúc này Phó Nhượng Di mới phát hiện, Chúc Tri Hi đã không chịu nổi từ lâu, bên trong ướt nhẹp, nhưng chỉ mới cứng một nửa, có lẽ do ảnh hưởng của rượu. Vì vậy cậu mới đặc biệt khó chịu.
Phó Nhượng Di rút tay ra, đầu ngón tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp.
“Chúc Tri Hi, cậu ph*t tì/nh rồi sao? Chảy nhiều nước vậy.”
Nghe thấy câu này, Chúc Tri Hi dường như có hơi gấp, dùng môi lấp kín miệng Phó Nhượng Di.
Phó Nhượng Di nắm lấy eo cậu, trực tiếp lật người cậu xuống, đẩy xuống thảm, rồi đè lên. Chiếc lều rung lên. Anh kéo chiếc quần jeans xuống đến đầu gối của Chúc Tri Hi, nhưng không lập tức hành động.
“Tôi có thể không?” Anh thực sự đang hỏi một cách nghiêm túc. Nhưng giọng anh khàn khàn, lại đang đặt cậu nằm dưới thân, ngón tay bóp lấy cằm nhọn của cậu, nên trông giống như một kiểu tán tỉnh đầy ác ý hơn.
Chúc Tri Hi gần như thở không nổi, chỉ đành gật đầu: “Ưm…”
Lần cuối cùng tiếp xúc thân mật như vậy là trong kỳ mẫn cảm, sau đó dù có nhớ lại, nhưng ký ức vẫn luôn mơ hồ. Bây giờ đầu óc anh tỉnh táo, có thể nhìn ngắm cơ thể đó một cách rõ ràng và không chút kiêng dè.
Hóa ra cậu trắng như vậy, eo thon như vậy, đường nét cơ thể tinh tế mềm mại, da thịt phảng phất sắc hồng nhạt. Đầu vú rất nhỏ, dựng đứng, màu sắc gần giống với nốt ruồi trên mí mắt của cậu, là màu hoa hồng.
Anh thấy vui mắt, bàn tay đang bóp cằm chuyển sang chỗ khác, khớp ngón tay cong lên gãi nhẹ lên đầu vú đang run rẩy.
“Ừm…” Chúc Tri Hi co người lại, nghiêng người sang một bên, eo chỉ còn một mảnh mỏng.
Có cảm giác như đâm cái một là sẽ vỡ.
Ý nghĩ này không tồn tại được lâu. Phó Nhượng Di cảm thấy ngột ngạt bởi mùi hương hoa ngọt ngào từ cơ thể mình. Chúc Tri Hi r/ên r/ỉ một cách trống rỗng, kêu nhỏ nhẹ như mèo. Tiếng kêu đã đánh thức anh. Phó Nhượng Di cúi xuống, l//ếm láp khiến cho đầu vú cậu ẩm ướt, căng ra, rồi nhẹ nhàng cắn lên nó, đến khi nghe thấy tiếng thở gấp lớn hơn, mới cảm thấy hơi thỏa mãn.
Vì vậy anh ấy tiếp tục di chuyển xuống dưới, l//ếm và hôn lên eo bụng của Chúc Tri Hi, dù dụ//c v//ọng chiếm hữu trong đầu đang cuồng loạn, nhưng anh vẫn không để lại dấu vết. Cho đến khi trong tầm nhìn xuất hiện nốt ruồi đó.
Chúc Tri Hi từng đứng dưới làn nước nóng bỏng, vén áo lên cho anh xem và cọ xát vào nốt ruồi.
Anh vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ. Hôn m/út lên mảng da nhỏ đó. Ở đây không ai biết, không ai nhìn thấy, anh có thể để lại một đánh dấu nho nhỏ.
Dừng lại không lâu, cuối cùng anh đỡ lấy d**ng v** vẫn đang rỉ ra chất lỏng, rất vụng về đưa cả vào miệng rồi nuốt vào. Đây không phải sở trường của anh, nhưng phản ứng của Chúc Tri Hi lại rất lớn, giống như lần *****ên, cậu khép chặt đùi lại.
Chúc Tri Hi kêu lên một cách bối rối, giọng nói rất mềm mại và dính dính. Anh nhả ra, như thể ký ức cơ bắp, anh vô thức dùng đầu lưỡi xoay tròn trên đầu nấm hồng hào ấy, một vòng, hai vòng, Chúc Tri Hi lập tức thở gấp, ngón tay nắm chặt lấy vai và lưng anh, cào mấy cái.
“Không được…”
Như vậy đã không chịu nổi rồi sao? Nhạy cảm quá nhỉ.
Phó Nhượng Di đang nghĩ, chuẩn bị nuốt vào lần nữa, đột nhiên, bàn tay đang nắm vai anh bắt đầu mò mẫm xuống, nắm lấy cổ tay anh, dẫn xuống dưới, khi cọ xát qua phần mông mềm mại, toàn thân Phó Nhượng Di như bị điện giật, nửa người dưới lại cứng thêm một chút.
Anh cố gắng kiềm chế, khiến bản thân không nhìn, không cảm nhận. Nhưng bàn tay đó vẫn kéo anh, cuối cùng thậm chí lôi còn kéo đầu ngón tay anh, cho đến khi đến nơi cậu muốn.
“Cho anh… sờ đuôi.”
Đuôi?
Phó Nhượng Di đứng hình một giây. Nơi ngón tay bị động chạm vào là xương đuôi của cậu. Trong chốc lát, ký ức về kỳ mẫn cảm ùa về.
Đây là cái đuôi. Cái đuôi thỏ đã thoái hóa.
Anh rung động, xoa vài cái, nơi đó đã bị thấm đẫm bởi chất lỏng tiết ra. Một mảnh xương nhỏ trơn tru, da thịt mỏng manh và mềm mại. Cái đuôi nhỏ của con thỏ hư.
Như bị ma ám, Phó Nhượng Di cúi đầu xuống, l//ếm một cái.
“Ừm!” Lần này cậu gần như hét lên, ngay lập tức khép chặt đùi lại, cơ bắp căng ra tạo thành những đường nét rõ ràng.
“Không sao, thả lỏng.” Phó Nhượng Di hôn đùi cậu, dỗ dành.
Nhưng vô ích.
Chúc Tri Hi bất mãn khịt mũi vài tiếng. Quyết định không để anh l//ếm đuôi nữa.
Phó Nhượng Di đành phải vừa th* d**, vừa l//ếm khe đùi và xương hông của cậu. Dần dần cậu nếm được ngon ngọt liền mê muội, buông lỏng chân, thậm chí mở rộng, kéo ngón tay của Phó Nhượng Di vào sâu trong thịt đùi.
Khi chạm vào cái lỗ ướt nhẹp đó, phần dưới cơ thể của Phó Nhượng Di gần như nhảy lên. Muốn đi vào, đâm mạnh vào, đóng đinh, xuyên thủng, những ý nghĩ điên rồ này lướt qua nhanh chóng. Yết hầu anh lăn tăn, trượt lên trượt xuống.
“Muốn, đi vào…” Cậu nắm lấy ngón tay, trực tiếp đâm vào trong.
“Đợi một chút.” Phó Nhượng Di nhíu mày, sợ làm cậu bị thương, “Trong nhà không có gì cả.”
“Không cần…”
“Tất nhiên là cần. Cậu đâu phải Omega.”
Chúc Tri Hi hé môi, thở hổn hển hỏi: “Anh… muốn ch*** với Omega sao? Beta không được sao…”
Căn bản không nói lý được.
“Vào đi, cầu xin anh.” Chúc Tri Hi lại thử lần nữa, đẩy đầu ngón tay vào một chút, mềm mại làm nũng, “Chồng ơi…”
Phó Nhượng Di không còn cách nào khác.
Chúc Tri Hi dường như cũng không còn cách nào khác, hết gọi chồng rồi lại gọi Phó Nhượng Di, xong bây giờ bắt đầu chuyển qua gọi “Thầy Phó”.
“Thầy Phó”
“Đừng gọi thế.” Giọng anh trầm khàn, “Tôi dạy cậu cái gì?”
“Bổ túc s/inh l/ý?”
“Như vậy là không đúng.” Anh vẫn đang vật lộn trong tuyệt vọng.
“Không đúng… không sao, chỉ cần bồi thường là được… anh có thể yêu cầu tôi…”
Chưa đợi Chúc Tri Hi nói xong, ngón tay của Phó Nhượng Di đã xâm nhập vào, nửa câu sau dừng lại trong tiếng rên.
“Không cần.” Phó Nhượng Di nhẹ nhàng nói, “Cậu giúp tôi một lần, tôi trả lại cậu, ai cũng không nợ ai.”
Bên dưới ướt đẫm, anh từ từ nới rộng ra. Lúc đầu rất vụng về, nhưng sau đó, ngón tay đâm rút mang theo nhiều chất lỏng trơn trượt, dần dần, cái huyệt nhỏ kia trở nên mềm mại, ẩm ướt.
Chúc Tri Hi hoàn toàn chìm trong dụ//c v//ọng, nhẹ nhàng mềm mại gọi anh một tiếng “chồng”, dường như rất thoải mái.
Phó Nhượng Di nhìn chằm chằm cái lỗ nhỏ đang nuốt lấy ngón tay anh. Quả nhiên là Beta, nhỏ thế này, chặt thế này, căn bản không phải thể chất sinh ra để làm chuyện này.
Vậy sao cậu lại làm?
Sao lại muốn đến vậy?
Phó Nhượng Di lại đưa thêm một ngón tay vào, lần này là ngón áp út.
Anh đâm rút vào bên trong, chỗ đó quá chặt, anh chỉ có thể từ từ chen vào, cố gắng cọ xát v*ch th*t mềm mại, đến khi tìm được một điểm thô ráp nhỏ, chọc một cái.
“Ư–đừng, chỗ này, không được…”
Giọng điệu đột nhiên thay đổi của Chúc Tri Hi khiến Phó Nhượng Di hơi tò mò.
Anh cảm thấy thú vị, nơi này là gì? Điểm G.
Hóa ra Beta cũng có.
Thế là anh dồn hết dụ//c v//ọng không ph/át ti/ết được vào đây, tàn nhẫn và mạnh mẽ mà đâm sâu, đầu ngón tay mỗi lần đâm vào đều chính xác chọc vô khối thịt mềm nhô ra kia. Chúc Tri Hi dường như không chịu nổi, liều mạng dùng tay đẩy, lắc mông giãy giụa, thậm chí dùng chân đạp anh.
“Đừng, không được… chết mất…”
Sự kháng cự của Chúc Tri Hi rất rõ ràng, cậu bắt đầu nói nhảm, thậm chí còn buột miệng thốt ra từ cấm kỵ tuyệt đối giữa bọn họ.
Sắp chết rồi.
Lại là từ đó.
“Chúc Tri Hi, tôi đã nói gì?” Phó Nhượng Di tiến tới, tay trái nắm lấy eo Chúc Tri Hi, hôn nhẹ lên môi cậu, đồng thời giải phóng pheromone để áp chế. Nồng độ chưa từng có từ trước tới nay.
Chỉ trong nháy mắt, Chúc Tri Hi không thể cử động được nữa. Đây là sự khuất phục mang tính s/inh l/ý. Cậu không thể phản kháng, cũng không thể chống cự. Từng tấc thịt, từng khúc xương đều bị pheromone đóng đinh, xuyên thấu.
Phó Nhượng Di cúi đầu, gập chân cậu lại, đặt mắt cá chân lên vai mình để lộ ra phần dưới một cách rõ ràng hơn, rồi khẽ khom người xuống, hôn cậu một cách tỉ mỉ. Đầu lưỡi, ngón tay và pheromone dường như đang cùng lúc ch*** cơ thể này. kh*ái cả/m không thể cưỡng lại nhanh chóng nhấn chìm Chúc Tri Hi.
Cũng trong khoảnh khắc này, Chúc Tri Hi tỉnh rượu hoàn toàn. Trước đó, cậu mơ màng, dựa vào chút hơi men còn sót lại để quyến rũ anh, nhưng trước sau gì đều không đúng chỗ ngứa.
Lớp màng nhựa trong suốt đã bị xé rách, tiệc tùng, nh*c d'ục và kh*ái cả/m, tất cả đều hiện ra rõ ràng và sắc nét.
Toàn thân cậu hoàn toàn bị áp chế bởi pheromone, nghẹt thở, đứng trên bờ vực của sự ngạt thở mà chịu đựng những cơn sóng đâm rút như bão tố. kh*ái cả/m ập đến dữ dội, như tia chớp xuyên thấu toàn bộ cơ thể này.
Thứ duy nhất còn tự do là miệng cậu, cậu vẫn có thể nói, và chỉ có thể nói. Tiếng kêu như khóc vang lên, lời cầu xin tha thiết hòa lẫn với cầu hoan.
“Chồng ơi… không được nữa, thật sự không thể! Ưm… nhanh quá rồi… tôi…”
Phó Nhượng Di không để ý đến tiếng kêu của cậu, lấp kín đôi môi cậu lại. Eo và bụng Chúc Tri Hi siết chặt, tầm mắt tối sầm, rồi đột ngột bắ/n t*nh.
Nhưng Phó Nhượng Di vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt và ánh mắt của cậu, anh chau mày lại, cực kỳ tập trung. Dường như anh hoàn toàn không nhận ra Chúc Tri Hi đã l/ên đỉ/nh, cũng chẳng hề nghĩ đến điều đó, nên vẫn không ngừng kí/ch thíc//h điểm G của cậu.
Chúc Tri Hi bị nghiền nát bởi kh*ái cả/m. Cậu muốn đánh mạnh vào Phó Nhượng Di, đẩy anh ra, nhưng toàn thân anh đều bị khóa chặt, không thể làm gì được. Tiếng kêu cứu của cậu cũng bị những tiếng r/ên r/ỉ cắt vụn thành từng mảnh.
Cuối cùng, Chúc Tri Hi bật khóc nức nở, người run lên như thể đang sàng gạo. Nụ hôn trở nên hơi đắng chát. Phó Nhượng Di chợt nhận ra, cúi đầu nhìn xuống, bụng dưới của Chúc Tri Hi đầy ***h d**h trắng đục, trong khi đầu d**ng v** của cậu cũng đã rỉ ra chất dịch trong vắt.
“Cậu l/ên đỉ/nh?”
Phó Nhượng Di dùng áo của mình lau qua người cậu vài cái, rồi kéo cậu ngồi dậy, ôm vào lòng, khẽ vỗ nhẹ vào lưng cậu, hỏi: “Còn ổn không?”
Chúc Tri Hi ngồi không vững, chỉ có thể dựa vào lòng anh. Nước mắt vẫn rơi, giọng trách móc xen lẫn tiếng khóc: “Không ổn… sắp hỏng rồi…”
Cậu vẫn không có sức lực gì, bị áp chế, không thể ôm lấy Phó Nhượng Di, nhưng lại không nỡ để anh thu lại pheromone, nên chẳng nói gì.
“Xin lỗi.” Phó Nhượng Di nhẹ nhàng vu/ốt v/e lưng cậu, nhẹ bóp gáy cậu.
Chúc Tri Hi nghỉ ngơi một lúc, cảm giác áp lực dần giảm đi. Là Phó Nhượng Di tự thu lại. Cậu lại muốn khóc.
“Có thoải mái không?” Phó Nhượng Di hôn nhẹ lên bờ vai nhẵn nhụi của cậu.
Chúc Tri Hi không muốn thừa nhận. Bây giờ cậu quá tỉnh táo, sự xấu hổ cũng dần dần trỗi dậy, nên cậu ậm ừ một hồi, cố gắng che giấu đi.
Không có câu trả lời, Phó Nhượng Di cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng, thậm chí nhẹ nhàng đưa đẩy, như đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Tại sao lại dỗ kiểu này? Kỳ lạ, nhưng… cũng thật thoải mái.
Trong sự đưa đẩy ấy, Chúc Tri Hi chìm vào sự mệt mỏi sâu thẳm, bị bao bọc bởi cơn buồn ngủ. Cậu cảm thấy mình được bảo vệ, nhưng cũng mơ hồ nghĩ, liệu đây có phải là sự bảo vệ mà Phó Nhượng Di khao khát không?
Chưa kịp nghĩ ra, cậu đã nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ dài, cậu mơ thấy một chú chó trắng mà đuổi theo mãi vẫn không kịp, cũng mơ thấy một cậu bé, trong làn sương mù dày đặc. Cậu bé bước về phía cậu, dang rộng vòng tay, giọng nói ngọng nghịu nài nỉ: Ôm.
Chúc Tri Hi rất dễ mềm lòng, nên liền ngồi xổm xuống, ôm lấy đứa trẻ vào lòng. Sương mù tan dần, cậu buông lỏng vòng tay, nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Cậu bé không có biểu cảm gì, khẽ mấp máy môi, nói: Em có thể sờ đuôi anh không?
Rồi Chúc Tri Hi run lên, đột ngột tỉnh giấc.
Căn phòng chìm trong bóng tối, nến thơm an thần đang cháy. Dựa vào ánh nến lung linh, Chúc Tri Hi dần nhận ra, đây là phòng của mình. Cậu đang nằm trên giường của mình.
Quần áo đã được thay, cơ thể khô ráo và sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương sữa tắm. Nhưng bộ đồ ngủ này dường như không phải của cậu, kiểu dáng và chất liệu giống như loại Phó Nhượng Di thích, nhưng lại vừa vặn, đúng cỡ của cậu.
Thật kỳ lạ.
Chúc Tri Hi nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu. Một ý nghĩ xoay quanh trong đầu, cuối cùng cậu đứng dậy, kéo chăn xuống, thậm chí không kịp xỏ giày mà đi chân trần bước đến phòng Phó Nhượng Di.
Cửa phòng đóng, Chúc Tri Hi thì thầm nhỏ nhẹ: “Tôi vào đây nhé.”
Cậu vặn tay nắm mở cửa, căn phòng tối om và yên tĩnh tràn ngập mùi trầm hương.
“Phó Nhượng Di?” Giọng Chúc Tri Hi rất nhẹ.
Không có tiếng trả lời.
Cậu nắm chặt tay nắm cửa, đứng yên một lúc, do dự rồi cuối cùng lại tiến lại gần, đi tới, leo lên giường, chui vào chăn của Phó Nhượng Di.
Cậu ngạc nhiên, hóa ra khi ngủ, người này co người lại, giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
Không nhìn thấy mặt anh, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Phó Nhượng Di ngủ cực kỳ yên lặng, thậm chí cậu không biết liệu anh có thực sự ngủ hay không. Nhưng điều đó dường như cũng không quan trọng nữa. Chúc Tri Hi áp sát vào anh rồi nằm xuống, mặt chôn vào xương sống hơi nhô lên của anh, vài giây sau, đưa tay ra, từ phía sau ôm lấy eo anh.
Nhiệt độ cơ thể dần chuyển giao, trao đổi trong cái ôm đầy ấm áp. Cậu lén lút di chuyển lên trên, dừng lại, hít một hơi thật sâu, rồi áp sát vào, hôn nhẹ lên gáy Phó Nhượng Di.
Cậu nhắm mắt, nói khẽ: “Chúc ngủ ngon, Tiểu Phó.”
_______________________
【Tác giả có lời muốn nói】
Xin lỗi vì đã đến trễ, chúc Valentine vui vẻ nhé!
Đừng đề cập đến trang web khác trong khu vực bình luận nha các bé yêu.

Bình Luận (0)
Comment