Thắng chắc rồi (4)
Vẻ mặt Đỗ Uy chợt co rút.
Ngươi thật đúng là không cho mình là người ngoài, trực tiếp bắt đầu tính kế đến tiền của Tây đại lục chúng ta.
Nhưng Tứ hoàng tử quả thật vẫn luôn không coi mình là người ngoài.
"Lão Đỗ, ngươi cẩn thận tính toán một chút. Cả nước đều nhìn chăm chú vào cuộc tranh bá thiên kiêu lần này, chỉ cần bản cung có thể thắng được một trận, lập tức sẽ được toàn quốc kính ngưỡng. Ngươi cũng đã nói Ngụy Quân hiện tại là Thái Sử công, bản cung chỉ có lên làm Hoàng đế mới có thể giúp các ngươi giết chết Ngụy Quân. Mà tham gia cuộc tranh bá thiên kiêu lần này, chính là bước trở mình đầu tiên của bản cung.
"Nói đi, ngươi định chống lại ý chỉ của thần minh các ngươi sao? Hay là ngươi đã ngầm đầu hàng Ngụy Quân rồi? Hử?"
Tứ hoàng tử phản công lại.
Dựa hơi Ngụy Quân để ra lệnh chư thần, chiêu này Tứ hoàng tử đã chơi đến thành thục nhuần nhuyễn.
Hắn cũng chẳng biết chiêu gì khác.
Nhưng Tứ hoàng tử hoàn toàn không sao cả.
Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh.
Thủ đoạn không bao giờ cũ, có tác dụng là được.
Sự thật chứng minh, chiêu này quả thật rất hiệu nghiệm.
Tuy Đỗ Uy rất muốn chửi mẹ nó, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục.
"Điện hạ, ta phải thừa nhận rằng lời ngài nói vẫn có vài phần đạo lý."
Tứ hoàng tử nở nụ cười: "Tất nhiên. Lão Đỗ, hai huynh đệ chúng ta là quan hệ gì? Ta có thể lừa ngươi sao? Khẩn trương, nhanh lên, có bảo bối gì mau mau lấy ra cho bản cung. Ngụy Quân có thể chết hay không phụ thuộc vào sức ủng hộ của ngươi với bản cung."
Đỗ Uy có thể nói cái gì?
Hắn thất sự không muốn làm đại đội trưởng vận tải này nữa.
Nhưng mà Nữ thần Trí Tuệ bảo hắn làm, hắn cũng rất bất đắc dĩ.
...
Khi các thiên kiêu bên Đại Càn khua chiêng gõ trống chuẩn bị dự thi, bên Liên minh người tu chân cũng vì cuộc tranh bá thiên kiêu lần này mà chiêng trống rùm beng bắt đầu trù bị.
Ở trên hội nghị của tổng bộ Liên minh người tu chân, Trần Trường Sinh chủ động nói: "Thứ Cổ Anh tu luyện chính là “Thao Thiết kinh”, chỉ cần tài nguyên đủ, thực lực có thể tăng lên nhanh chóng. Hơn nữa Cổ Anh là Thần Anh Thị Giả chuyển thế, tiềm lực bản thân vô hạn. Chỉ cần chúng ta dốc sức ủng hộ hắn, khẳng định Cổ Anh có thể chiếm cứ một vị trí trong danh sách năm người ở Đại Càn. Cứ như vậy, chúng ta đã thắng chắc một hiệp, cộng thêm Âm Thần và Nhất Trần đại sư, Liên minh người tu chân chúng ta thắng chắc."
Nghe thấy Trần Trường Sinh nói như vậy, Đao Thần lập tức liền đánh nhịp quyết định luôn: "Bất luận Cổ Anh muốn cái gì, cứ cho hắn, nhất định phải cho hắn trở thành một trong năm người xuất chiến của Đại Càn."
"Vâng." Trần Trường Sinh lĩnh mệnh.
"Nhưng đừng để Cổ Anh cố ý thua trận đấu, ngược lại phải để Cổ Anh tiếp tục thắng."
Đề nghị này của Đao Thần khiến cho những người khác sửng sốt.
Trần Trường Sinh lập tức phản ứng trở lại: "Ngài có nắm chắc rằng thắng được ba hiệp không?"
Trên mặt Đao Thần xuất hiện nụ cười tự tin: "Tất nhiên, thắng lợi nhất định là thuộc về chúng ta."
"Đao Thần, thứ cho ta nói thẳng, uy hiếp từ Đại Càn vẫn rất lớn. Ngoại trừ Nhất Trần đại sư, chúng ta thật sự có thể thắng được hai hiệp khác sao?" Trần Trường Sinh hỏi.
Đao Thần cười tự tin: "Yên tâm, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của bản thần. Trần Già!"
Trần Già lúc này đang đứng đứng ở phía sau Đao Thần, nghe thấy Đao Thần gọi hắn liền lập tức khom người đáp vâng.
"Các vị, ta sẽ đích thân chỉ bảo cho Trần Già. Trước cuộc tranh bá thiên kiêu, nhất định sẽ để cho Trần Già nắm vững năng lực đao kiếm song tuyệt. Không nói để cho Trần Già so vai với Lục Nguyên Hạo, nhưng ngoại trừ Lục Nguyên Hạo, Trần Già nhất định có thể chiến thắng." Đao Thần nói.
Trần Già do dự một chút, chủ động nói: "Nếu ta đụng phải Lục Nguyên Hạo thì sao?"
Dù sao Lục Nguyên Hạo đã giết chết Tống Liên Thành ở trước mắt bao người.
Sự hùng mạnh của hắn hiện tại đã khắc sâu vào lòng người.
Đao Thần cũng không chắc có thể làm cho Trần Già vượt qua Lục Nguyên Hạo.
Nhưng Đao Thần tự tin nói: "Yên tâm, ngươi và Âm Thần cũng sẽ không đối đầu với Lục Nguyên Hạo, Lục Nguyên Hạo giao cho Nhất Trần đại sư."
Không ít người sau khi nghe thấy Đao Thần nói như vậy đều nhất tề nhíu mày.
Một hòa thượng đầu tiên là niệm một tiếng A di đà phật, sau đó chủ động hỏi: "Âm Thần có chắc là thắng được một hiệp không?"
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu.
Nàng đương nhiên có nắm chắc.
Ngụy Quân đã sớm nói với nàng, đối thủ được sắp xếp cho nàng chính là vật hi sinh, chắc chắn cho nàng thắng.
Đương nhiên, lý do chân thật này không thể nói cho người của Liên minh người tu chân.
Thượng Quan Uyển Nhi lựa ra một lý do giải thích: "Lần trước Đao Thần vì giúp ta chữa thương đã lấy ra một viên thần tinh, hiện tại thần tính của ta đang dần dần hồi phục."
Nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói như vậy, chớp mắt liền không có ai nghi ngờ nàng nữa.
Chân thần chuyển thế khôi phục thần tính thì đã không phải thiên kiêu nữa mà là cường giả chân chính.
Hơn nữa thực lực của Thượng Quan Uyển Nhi mỗi thời mỗi khắc đều đang tiến vùn vụt, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Nhóm người của Liên minh người tu chân, bao gồm rất nhiều người Đại Càn đều cho rằng đệ nhất bảng thiên kiêu Nhất Trần có thể thắng chắc một ván cũng là bởi vì nguyên nhân này.
Bản thân Nhất Trần cũng là chuyển thế thân.
Nhưng hắn không phải chân thần chuyển thế, mà là Lạt Ma chuyển thế.
Hơn nữa, kiếp này đã là lần chuyển thế thứ mười tám của Nhất Trần.
Chuyển thế trùng tu lần thứ mười tám, tuy mỗi một lần đều phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà phật tính Nhất Trần vững chắc, căn cơ hùng hồn, nội tình mạnh mẽ, đều đã vượt xa tưởng tượng của người ngoài.