Đạo diễn Nguỵ lên sàn, biên soạn kịch bản thi đấu online (5)
Chu Phân Phương nháy mắt: "Ta lợi hại vậy sao?"
Ngụy Quân phỉ nhổ trong lòng, ngươi có lợi hại vậy không trong lòng mình không biết chút gì sao? Rõ ràng chính là muốn để ta tiếp tục tâng bốc ngươi.
Nhưng ai bảo Chu Phân Phương trưởng thành xinh đẹp như thế làm chi.
Thổi chút thì thế nào?
Bản Thiên Đế vẫn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui như vậy.
"Lão sư, ngài dù sao cũng là nữ nhân một mình giết chết Quốc sư." Ngụy Quân nói: "Nếu như ngài ra sân, phỏng chừng Nhất Trần cũng không đánh lại."
"Đó là dĩ nhiên."
Chu Phân Phương ngạo nghễ nói: "Bản thánh một chưởng diệt một con lừa trọc."
"Vâng vâng vâng, lão sư ngài uy vũ." Ngụy Quân tiện thể nịnh nọt một hồi: "Hơn nữa lão sư ngài còn thoát khỏi sự truy sát của Liên minh người tu chân do Nguyên minh chủ dẫn đầu. Nếu ngài vào sân tham gia trận đấu, vậy cũng quá ức hiếp người ta rồi. Ta rất lo lắng Liên minh người tu chân sẽ từ bỏ cuộc Thiên kiêu tranh bá lần này."
Được Ngụy Quân tâng bốc như vậy, Chu Phân Phương vẫn rất là thoải mái.
Hơn nữa Chu Phân Phương là một nữ nhân rất thông minh, nàng đã nghe ra ẩn ý của Ngụy Quân.
"Không cần ta ra tay cũng có thể thắng?"
Chu Phân Phương thích chơi trội, nhưng mà loại trận đấu gọi là Thiên kiêu tranh bá này quả thật nàng không có hứng thú tham gia.
Dù sao nàng cũng đã sớm danh chấn thiên hạ rồi.
Nếu như tham gia thi đấu, mục tiêu của nàng cũng là đấu với đại tu hành giả đỉnh cấp VIP, đấu với mấy người trẻ tuổi nàng ngại mất mặt.
Tuy bản thân nàng cũng là một người trẻ tuổi.
Sở dĩ muốn dự thi chẳng qua là sợ Ngụy Quân thua mà thôi.
Dù sao cuộc Thiên kiêu tranh bá đợt này xem như do một tay Ngụy Quân thúc đẩy, nếu như thất bại, đả kích đến danh vọng của Ngụy Quân vẫn rất lớn, huống chi còn đả kích đến Đại Càn.
Chu Phân Phương không muốn nhìn thấy loại tình huống này xuất hiện, cho nên nàng mới muốn mình xuất chiến, trước thắng một ván rồi nói sau.
Nhưng Ngụy Quân không cho nàng cơ hội này.
"Lão sư, giết gà dùng đao mổ trâu? Cuộc Thiên kiêu tranh bá này giao cho mấy người trẻ tuổi bọn họ là được rồi. Cường giả như ngài không cần phải tham gia loại trận đấu cấp bậc này, sẽ tổn hại phong cách của ngài."
"Đúng vậy! Tiểu Ngụy Quân, ngươi thật sự không tồi."
Chu Phân Phương được Ngụy Quân nịnh đến thần thanh khí sảng.
"Thật sự không cần lão sư hỗ trợ ngươi?"
"Không cần, thực sự không cần. Lão sư yên tâm, ta sẽ không thua."
Chu Phân Phương nghiêm túc nhìn Ngụy Quân ba giây, sau đó dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngụy Quân, hào sảng nói: "Tốt, ta tin tưởng ngươi, ngươi chưa từng để ta thất vọng bao giờ."
Không chỉ là chưa từng để nàng thất vọng.
Ngụy Quân vốn chưa từng để cho Đại Càn thất vọng.
Ngụy Quân mỗi lần đều là để cho bản thân mình thất vọng…
Dù sao mỗi lần đều muốn chết mà chết không xong, quá khó khăn.
May mà lần này Ngụy Quân không cầu chết, chỉ cầu bẫy được Liên minh người tu chân một phen.
Ngụy Quân cơ bản đã xác nhận sau lưng Liên minh người tu chân hẳn chính là lão sư của mình.
Vậy đương nhiên phải tặng cho thế lực thuộc quyền lão sư mình một phần đại lễ, gắng sức vặt lông dê.
Dù sao sở dĩ mình có thể trưởng thành thành Thiên Đế cũng không thể không có sự giúp đỡ của lão sư.
Vậy để truyền thống "vận chuyển" tốt đẹp này tiếp tục truyền thừa lại đi.
Tôn sư trọng đạo, bắt đầu từ ta.
...
Mười ngày sau.
Trận tuyển chọn của Đại Càn chính thức bắt đầu.
Số người dự thi cũng không nhiều, bách tính Đại Càn đều biết tầm quan trọng của đợt thi đấu này, tuyển thủ được chọn phải đại diện cho Đại Càn đi Thiên kiêu tranh bá với Liên minh người tu chân.
Nếu như nội chiến đánh thắng người mình, nhưng ngoại chiến bại bởi thiên kiêu của Liên minh người tu chân, vậy trở về khẳng định sẽ bị nhân dân phỉ nhổ đến chết.
Cho nên đối với người không đủ chắc chắn về thực lực của mình đều rất sáng suốt không lựa chọn dự thi.
Chỉ có người tự tin mười phần về thực lực của mình, mới dũng cảm báo danh tham gia trận tuyển chọn.
Trước đó Ngụy Quân đã trưng cầu ý kiến của Lục Nguyên Hạo, Lục Nguyên Hạo tỏ vẻ mình không cần làm ấm thân trước trận chiến, vẫn trực tiếp lấy một vị trí là được, Ngụy Quân cũng không có cưỡng cầu.
Lục Nguyên Hạo muốn lấy chữ ‘ổn’ làm đầu, ngộ nhỡ mình bị thương trong trận tuyển chọn thì làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ có cường giả ẩn mình buộc phải xuất ra tài năng ẩn giấu thì phải làm sao? Ngộ nhỡ bởi vì mình phải tham gia trận đấu mà chậm trễ nâng cao thực lực thì làm sao bây giờ?
Ngụy Quân không nghĩ được nhiều như vậy, hắn chỉ thuần túy không muốn lãng phí thời gian. Dù sao dựa vào thực lực của Lục Nguyên Hạo, mọi người đều công nhận hắn chắc chắn sẽ nắm vững được một suất. Nếu đã như vậy thì sẽ không làm cho những tuyển thủ khác ngột ngạt nữa.
Đại Càn bên này, những người dũng cảm tham gia dự tuyển đều là một vài danh nhân, mặc dù có một vài cao thủ dân gian thâm tàng bất lộ, nhưng cũng không dậy nên cơn sóng gì quá lớn.
Điều chân chính làm cho dân chúng Đại Càn nghị luận sôi nổi vẫn là sự tham gia của Tứ hoàng tử, Cổ Anh và Nhâm Dao Dao.
Nhất là Cổ Anh và Nhâm Dao Dao.
Tứ hoàng tử còn ổn, lưng dựa hoàng thất, tuy thanh danh không tốt nhưng dân gian cũng không biết thực lực của hắn đến cùng ra sao.
Lại nói người trong hoàng thất có kỳ ngộ gì hoặc là nhận được bồi dưỡng hết lòng của hoàng thất, đột nhiên ngang trời xuất thế biến thành một thiên kiêu cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà Cổ Anh và Nhâm Dao Dao cũng tham gia trận tuyển chọn thiên kiêu, bách tính Đại Càn liền không thể lý giải.
Hai con người này tham gia trận đấu làm gì?
Tặng đầu người sao?
Trước kia Thượng Quan Tinh Phong đột nhiên biến thành một tên chí sĩ biến thái yêu nước thương dân thì thôi đi, thế nhân còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Suy cho cùng sở thích của Thượng Quan Tinh Phong vẫn rất đặc thù, không làm mất mặt hình tượng công tử bột.
Nhưng Cổ Anh và Nhâm Dao Dao vậy mà muốn tham gia trận tuyển chọn thiên kiêu làm vẻ vang cho đất nước, việc này khiến dân chúng Đại Càn không thể hiểu nổi.