×× (1)
Cuộc Thiên kiêu tranh bá cuối cùng được xác định tổ chức ở thành Thiên Nguyên.
Thành trung lập, có thể cho các bên cảm giác an toàn.
Đương nhiên, chắc chắn không thể chỉ có Nhân tộc và Yêu tộc của thành Thiên Nguyên xem trận đấu.
Cuộc Thiên kiêu tranh bá lần này rất kỳ dị. Phía Ngụy Quân cho rằng Đại Càn thắng chắc, bên Liên minh người tu chân cũng cho rằng Liên minh người tu chân thắng chắc.
Cho nên, hai bên đều muốn để cho càng nhiều người đến xem.
Ngụy Quân không biết Liên minh người tu chân dùng biện pháp gì, nhưng hắn để cho Đại Hoàng tử khởi động Giám Thiên Kính, tặng nhân dân cả nước một phần trực tiếp ngoạn mục.
Nhất Hiệt Thư cũng có thể dùng. Nhưng sau khi được Bạch Khuynh Tâm luyện chế, phép thuật của Nhất Hiệt Thư bị ẩn đi mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa, thậm chí nói không chừng có thể trong phát huy hiệu quả kỳ diệu tương lai.
Giám Thiên Kính là thần khí trấn quốc đã sớm được công bố, cho nên sử dụng Giám Thiên Kính vẫn là ổn thỏa nhất.
Mặc dù khởi động Giám Thiên Kính tiêu phí xa xỉ, nhưng nó đáng giá.
Đối với giành chiến thắng trước Liên minh người tu chân, chắc chắn có thể làm phấn chấn sĩ khí quốc dân, đề cao sức đoàn kết của Đại Càn. Đây là thứ mà tiền mua cũng không được.
Liên minh người tu chân cũng cho rằng cuộc Thiên kiêu tranh bá lần này chắc chắn có thể quét sạch sự suy tàn của Liên minh, hồi sinh lại Liên minh người tu chân lần nữa. Cho nên dưới sự ra hiệu của Đao Thần, Liên minh người tu chân cũng hung hăng bỏ ra vốn lớn.
Đến nỗi Ngụy Quân cũng ngơ luôn.
"Điện hạ, vừa rồi ngươi nói cái gì? Hình như ta bị lãng tai rồi."
Sắc mặt Đại Hoàng tử so với Ngụy Quân còn kỳ lạ hơn: "Người của Liên minh người tu chân nói, lần này mọi chi phí tài nguyên khởi động Giám Thiên Kính sẽ do bọn họ bỏ ra, yêu cầu là phải bao trùm toàn cảnh Đại Lục, để cho mọi người bao gồm yêu đình đều có thể xem được cuộc Thiên kiêu tranh bá lần này."
Ngụy Quân: "..."
Hắn có thể nói cái gì?
Hắn chỉ có thể nói, mức độ cạnh tranh kịch liệt vị trí đại đội trưởng vận chuyển này quả là xưa chưa từng có.
Đao Thần kiên quyết không để Hồ Vương độc chiếm hết vinh quang, hơn nữa còn có Đỗ Uy của Tây đại lục đang như hổ rình mồi.
Cạnh tranh rất kịch liệt.
Rất có phong độ của lão sư năm đó.
"Ngụy Quân, chúng ta nên đồng ý không?" Đại Hoàng tử hỏi.
Liên minh người tu chân có tự tin như vậy khiến cho hắn có chút nửa đường bỏ cuộc.
Dù sao người có địa vị cao của Liên minh người tu chân cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn không thể nào bỏ tiền để cho người trong thiên hạ xem mình xấu mặt.
Nhưng Ngụy Quân lâp tức đánh nhịp quyết định: "Đồng ý! Nhất định phải đồng ý! Người khác cho chúng ta tiền, chúng ta không lấy vậy không phải đồ ngu sao?"
Ở quá khứ, trong những năm dưới sự “lãnh đạo anh minh” của Càn đế, cuộc sống của Đại Càn trôi qua rất túng quẫn, quốc khố đều đã bị vét sạch.
Khởi động Giám Thiên Kính tiêu phí xa xỉ, mặc dù rõ là đáng giá, nhưng nếu Liên minh người tu chân bằng lòng coi tiền như rác. Chút tiền ấy Đại Càn có thể tiết kiệm được chút nào thì hay.
Huống chi điều Liên minh người tu chân yêu cầu là để phạm vi của Giám Thiên Kính bao trùm toàn cảnh, thậm chí kể cả yêu đình. Điều này phải tiêu phí càng nhiều tài nguyên, còn cần sự đồng ý của phía bên yêu đình.
Cái sau thì không là vấn đề, dù sao có Hồ Vương ở đây.
Nếu mà là cái trước, Liên minh người tu chân cũng đã giải quyết cho rồi.
Cảm giác này giống như đại bàng trọc (ý chỉ nước Mỹ) tài trợ cho thế vận hội hoàng gia của chúng ta, sau đó chúng ta lại đoạt được hạng đầu bảng vàng ngay sân nhà mình trước sự chứng kiến của toàn thế giới.
So với chiến thắng đơn thuần thì sướng hơn nhiều.
Đại Hoàng tử cũng biết Đại Càn chắc chắn không thiệt thòi, nhưng hắn cũng không có sức mạnh như Ngụy Quân nên vẫn nhịn không được nhắc nhở: "Ngụy Quân, Đao Thần không ngốc. Đao Thần dám làm như thế nhất định đã nắm chắc chiến thắng."
"Ta biết, xem ra ta phải điều chỉnh danh sách xuất chiến một chút." Ngụy Quân nói.
Ngụy Quân vốn định dựa theo tiến hành kịch bản nhượng hai truy ba (nhả 2 ván thắng 3 ván).
Đó là tình tiết cao trào nhất, cũng là phần biểu diễn xúc động nhất. Quan trọng nhất đó là kiểu thi đấu giết người giết tâm nhất.
Nhưng nếu Liên minh người tu chân đã hào phóng như vậy, Ngụy Quân quyết định an toàn một chút.
Lỡ như nhượng hai, bên Liên minh người tu chân lâm thời đổi ý cũng muốn theo tuyến đường an toàn, để Cổ Anh đột nhiên nhận thua thì khó xử chính là Đại Càn.
Tuy loại khả năng này không lớn, nhưng Ngụy Quân vẫn quyết định loại trừ nguy hiểm đang còn trứng trong nước.
Nhượng hai truy ba có 10% rủi ro lật xe. Tốt hơn hết là hiệp một vẫn nên chiến thắng, nắm quyền chủ động trong tay mình.
Không thể nhượng Liên minh người tu chân lấy điểm quyết định (match point) quá trực tiếp được.
Cho nên Ngụy Quân tạm thời quyết định để Cổ Anh lên đầu tiên.
Quyết định này rất đột ngột, nhưng cũng may Cổ Anh là một nhân tài có tố chất được huấn luyện chuyên nghiệp, rất nhanh đã hiểu rõ ý của Ngụy Quân.
"Trận đầu chúng ta nhất định phải thắng?" Cổ Anh hỏi.
Ngụy Quân gật đầu, nói: "Không phải ngươi nói Đao Thần muốn tặng ngươi một trận sao?"
"Đúng, vốn dĩ Trần Trường Sinh sắp xếp cho ta thua một trận, nhưng Đao Thần có lòng tin rất dồi dào. Hắn nói muốn tặng ta một trận, giúp ta trèo lên cao hơn trong nội bộ Đại Càn. Ngoại trừ ta, Đao Thần rất chắc chắn thắng được ba trận khác nữa."
"Khéo quá! Ta và Đao Thần ý tưởng lớn gặp nhau." Ngụy Quân khẽ cười bảo.
Dự định của mọi người đều giống nhau, thao tác cũng giống nhau.
Nhưng kết quả chắc chắn sẽ khác nhau.
Vậy vấn đề xuất hiện ở đâu?