×× (2)
Ngụy Quân sẽ không suy nghĩ lời giải, cái này để lại cho Đao Thần suy nghĩ.
Ngụy Quân chỉ để Cổ Anh truyền lại tin tức ‘hắn thay thay đổi thứ tự xuất chiến’ cho Liên minh người tu chân.
Liên minh người tu chân bên kia lập tức bắt đầu hội ý khẩn cấp.
Trần Trường Sinh vẫn muốn lấy một khởi đầu tốt đẹp, vững vàng là trên hết, cho nên lại đề nghị với Đao Thần: "Chúng ta vẫn là để Cổ Anh nhận thua đi. Lần đánh cược này quá lớn rồi, thắng nhiều hơn một trận cũng chắc ăn hơn một phần."
Không hề nghi ngờ, tính toán của Trần Trường Sinh là chính xác.
Lo lắng của Ngụy Quân cũng là đúng đắn.
Nếu như để cho Liên minh người tu chân thắng hai trận trước, Trần Trường Sinh thậm chí có thể hạ lệnh cho Cổ Anh, bảo Cổ Anh trực tiếp bỏ cuộc.
Dù sao trên danh nghĩa, so với những đại tu hành giả như Trần Trường Sinh thì Đao Thần cao hơn một cấp, nhưng những đại tu hành giả này không phải nô tài của Đao Thần, ý chí cá nhân của bọn họ rất độc lập.
Đao Thần là Đao Thần, bọn họ là bọn họ. Bọn họ cũng không vâng theo Đao Thần sai đâu đánh đó.
Cho nên thận trọng vững vàng là rất cần thiết.
Nhưng Đao Thần không làm cho Ngụy Quân thất vọng.
Đao Thần ngồi ở trung tâm, vẻ mặt hờ hững, lời lẽ tự nhiên: "Lo lắng của Trần tông chủ là đúng, có điều trải đời quá ít. Mở rộng tầm nhìn một chút, chúng ta không chỉ phải thắng, mà còn phải thắng thật đẹp, phải nắm mọi thứ trong bàn tay. Nếu Cổ Anh đã là con cờ mà Trường Sinh tông các ngươi khổ cực bồi dưỡng, thì hãy để cho hắn ở phía sau phát huy tác dụng quan trọng hơn nữa, hiện tại liền điều động quân cờ này thì quá lãng phí rồi. Trần tông chủ, kiên nhẫn một chút, không có kiên nhẫn thì không làm được đại sự."
Đao Thần cũng đã nói như vậy, Trần Trường Sinh còn có thể nói cái gì?
Hắn chỉ có thể cúi đầu xác nhận: "Cẩn tuân thần chỉ của Đao Thần."
Đao Thần gật gật đầu, tiếp tục nói: "Các vị, không cần lo lắng. Ngụy Quân thay trận vốn đã nằm trong dự liệu của bản thần. Nhưng cho dù Ngụy Quân thay trận như thế nào cũng vô nghĩa, bởi vì ở trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu tính toán cũng chỉ có thể chuốc lấy diệt vong. Ngụy Quân thay đổi xoành xoạch như vậy, chỉ có thể chứng tỏ rằng hắn căn bản không có nắm chắc chiến thắng."
"Đao Thần anh minh."
Tuy mọi người trong Liên minh người tu chân cũng không phải đều cho rằng Đao Thần rất anh minh, nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của Trần Già, Thượng Quan Uyển Nhi và Nhất Trần, đại đa số người tu hành trong liên minh cũng tán đồng với quan điểm của Đao Thần:
Liên minh người tu chân thắng chắc rồi!
Cho nên, mặc dù cho một trận cũng không có gì ghê gớm.
Thậm chí bọn họ có tự tin dâng luôn cả hai trận.
Cuộc Thiên kiêu tranh bá khai mạc đúng hạn. Ở trên đài quan chiến đã ngồi chật kín đều là những đại nhân vật danh chấn thiên hạ.
Ví dụ như Hồ Vương, Đao Thần, Cơ Soái, Ngụy Quân… kể cả Đại Hoàng tử sắp đăng cơ cũng xuất hiện tại thành Thiên Nguyên.
Quy mô của cuộc Thiên kiêu tranh bá lần này rất lớn, hơn nữa thực có thể là trận diễn thử giữa Đại Càn và Liên minh người tu chân, cho nên rất nhiều người đều rất quan tâm.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, Giám Thiên Kính được Liên minh người tu chân nạp tiền cho cũng đã bắt đầu khởi động.
Ở trên đài quan chiến, Ngụy Quân cũng đã bắt đầu lời lẽ sắc bén với Đao Thần.
Ngụy Quân: "Cảm tạ sự ủng hộ của Đao Thần, để cho Đại Càn chúng ta có thể giành được một lần đại thắng huy hoàng trước ánh nhìn của toàn thiên hạ."
Đao Thần ha ha cười: "Ngụy Quân, chớ vội nói lời tự mãn. Trận thiên kiêu tranh bá này rốt cuộc ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu."
"Vậy chúng ta liền mỏi mắt mong chờ."
Hai bên đều đã đem tiền đặt cược ra, hiện tại muốn rút lại đã không còn kịp nữa rồi.
Đương nhiên, có chút tiền đặt cược cho dù lấy ra cũng chưa hẳn có thể đến tay bên thắng một cách thuận lợi.
Ví dụ như Ma Quân...
Cho dù Liên minh người tu chân thắng, bọn họ cũng không có thực lực để có thể thuận lợi kết nạp Ma Quân.
Có điều đó là việc của Liên minh người tu chân.
Ngụy Quân và Đại Càn sẽ không giúp bọn hắn suy xét loại vấn đề này.
Đao Thần đánh giá xung quanh một chút, sau đó liền dán mắt vào một hình người mờ ảo, chậm rãi gật đầu: "Ngụy Quân, ngươi là một người đáng tin."
Hình người bị làm mờ đó đương nhiên chính là Ma Quân.
Phát trực tiếp trước toàn thiên hạ, trước mắt bao người, chắc chắn Ma Quân không thể lấy hình mèo xuất hiện.
Nàng rất cần mặt mũi.
Nhưng Ma Quân cũng không muốn tiết lộ tướng mạo thật, nàng muốn duy trì cảm giác thần bí cho mình.
Cho nên thứ thế nhân nhìn thấy chính là một hình người bị làm mờ.
Ngoại trừ Ngụy Quân, không ai có thể thấy dáng vẻ chân thật của Ma Quân lúc này.
Đao Thần cũng không nhìn thấy. Thực lực của Đao Thần cũng không vượt qua Ma Quân.
Nhưng Đao Thần cảm ứng được thương thế trong cơ thể Ma Quân, trong lòng tức khắc buông lỏng.
Rất tốt, giống như dự liệu của hắn, thương thế của Ma Quân không có thuyên giảm chút nào.
Có đại sát khí ở đó, Đao Thần cảm thấy bắt được Ma Quân trong trạng thái bị thương không là vấn đề. Cho nên tâm tình của hắn không tệ lắm.
Thậm chí còn nhàn hạ thoải mái chào hỏi với Hồ Vương:
"Nghe nói nữ nhi của Hồ Vương cũng tham gia cuộc tuyển chọn thiên kiêu lần này nhỉ."
Hồ Vương gật đầu: "Nữ nhi Dao Dao của ta là người Càn quốc, tất nhiên phải xuất chiến vì Đại Càn. Đao Thần hẳn sẽ không để ý nhỉ."
Đao Thần cười ha ha: "Bản thần tất nhiên không ngại. Nhưng đáng tiếc, chỉ e Nhâm cô nương phải chịu một trận thất bại thê thảm rồi."
Trên mặt Hồ Vương mang nụ cười thâm thuý, châm biếm trở lại: "Lần trước khi Đao Thần động thủ với Hoàng của ta, có phải cũng cho rằng Hoàng của ta sắp sửa chịu một trận thất bại thê thảm hay không?"