Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1011 - Chương 1011. ×× (3)

Chương 1011. ×× (3) Chương 1011. ×× (3)

×× (3)

Tiếng cười của Đao Thần nháy mắt im bặt.

Thua trên tay Yêu Hoàng là nỗi đau vĩnh viễn của Đao Thần.

Đau nhất chính là hiện tại Đao Thần vẫn không có chắc chắn đánh thắng được Yêu Hoàng, thậm chí không chắc có thể thoát thân dưới tay của Yêu Hoàng.

Hết cách, Yêu Hoàng thật sự là rất khắc hắn. Đây là áp chế trên thiên phú chủng tộc, Đao Thần căn bản không phá giải nổi.

Thấy Hồ Vương làm cho Đao Thần tức giận đến á khẩu, Ngụy Quân cảm khái tự đáy lòng: "Không hổ là bằng hữu lâu năm của nhân dân Đại Càn chúng ta. Hồ Vương, ngươi muốn đến hội Thiết huyết cứu quốc chúng ta làm một khách khanh minh hữu không?"

Hồ Vương có chút được yêu mà sợ: "Ta cũng được sao?"

Chẳng lẽ bổn vương có tác dụng đối với việc mượn sức của Ngụy Quân?

Thế mà Ngụy Quân lại có thái độ tốt với bản vương trước vạn ánh nhìn như vậy.

Hồ Vương cũng không thể tin được.

Ngụy Quân cho Hồ Vương một đáp án khẳng định: "Hồ Vương ngươi quá được đi chứ. Cống hiến của ngươi với Đại Càn tuyệt đối cao hơn bách tính Đại Càn 99%."

Lời của Ngụy Quân chính là lời nói thật.

Nhưng Hồ Vương nghe xong lại cảm thấy có hơi xấu hổ.

"Ngụy đại nhân, ngươi thật sự là quá khách sáo rồi! Ta chẳng qua chỉ là cống hiến một chút nhỏ nhặt không đáng kể cho Đại Càn, kỳ thực không đóng góp được gì nhiều."

Hồ Vương thầm nghĩ ý định ban đầu của bổn vương cũng không phải vì Đại Càn các ngươi.

Nhưng Ngụy Quân là một người thông minh, hẳn là biết chủ ý ban đầu của mình mới đúng.

Hiện tại lại có thái độ tốt với bổn vương như vậy, chỉ có thể nói ‘thành tâm thành ý, vàng đá cũng cảm động’. Xem ra Ngụy Quân đã hoàn toàn bị thành ý của bổn vương chinh phục rồi.

Quả nhiên mình đang đi đúng đường.

Hồ Vương kiên định với nhận định của mình.

Mà Ưng vương bên cạnh còn thì hừ lạnh một tiếng, thanh âm lạnh như băng: "Hồ Vương ngươi quả nhiên là đồ yêu gian. Bổn vương không có nhìn lầm ngươi."

Ngụy Quân quay đầu nhìn Ưng vương, ánh mắt chợt trở nên hơi kỳ quái.

"Tá thi hoàn hồn? Yêu đình còn có loại kỹ thuật này?"

Hiện tại Ưng vương đã có thân thể, không còn là trạng thái tàn hồn nữa.

Mà thân thể Ưng vương mà Ngụy Quân nhìn thấy lại là thi thể trước kia của nó.

Cho nên Ngụy Quân mới có cách nói "Tá thi hoàn hồn" này.

Hồ Vương chủ động giải thích: "Là Hoàng của ta vì Ưng vương mà đích thân lên Thiên Thi tông làm khách một hồi."

Ngụy Quân như có điều suy nghĩ: "Xem ra Yêu Hoàng rất xem trọng Ưng vương nhỉ."

Thực thiết thú đáng thương.

Còn chưa biết Ưng vương cũng không phải một lòng với hắn.

Ưng vương lại hừ lạnh một tiếng, nó không quan tâm Ngụy Quân, bởi vì nó không quen gì với hắn.

Ưng vương chỉ nhìn về phía Đại Hoàng tử bằng ánh mắt băng lãnh, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, đừng phạm vào trong tay bổn vương, bằng không Đại Càn phải đổi một Hoàng đế lần nữa đấy."

"Hỗn xược."

"Muốn chết."

"Thành Thiên Nguyên không được mở ra chiến tranh chủng tộc."

Lời của Ưng vương vào hôm nay ngay tại thời khắc này, ở loại địa phương như thành Thiên Nguyên này, không thể nghi ngờ là phạm vào kiêng kị.

Nhưng Ưng vương kiệt ngạo bất tuân, không chút sợ hãi.

Đại Hoàng tử cũng mỉm cười, cũng không vì lời của Ưng vương mà phẫn nộ. Ngược lại còn cười trấn an cảm xúc của người chung quanh một chút.

"Mọi người cứ an tĩnh chớ có nóng nảy, không cần vì phát ngôn nực cười của một vài loài bò sát mà tức giận. Chỉ có kẻ vô năng mới dùng ngôn ngữ uy hiếp."

Trong mắt Ưng vương loé qua vẻ giận dữ, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Ngụy Quân không để cho nó cơ hội tiếp tục phát huy diễn xuất nữa.

Nói nhiều sai nhiều.

Cứ sương sương là được.

Biểu diễn vừa rồi cũng đủ để thế nhân biết được Ưng vương và Đại Hoàng tử không đội trời chung.

Ngụy Quân nhanh chóng chuyển đề tài sang cuộc Thiên kiêu tranh bá một lần nữa.

Sau khi xác định Giám Thiên Kính đã khởi động thuận lợi, Ngụy Quân hỏi ý kiến Đao Thần một chút rồi lập tức tuyên bố cuộc Thiên kiêu tranh bá chính thức bắt đầu.

Trong nháy mắt, dường như toàn bộ thiên hạ đều trở nên tĩnh lặng.

Vô số ánh mắt quang đều nhìn về phía không trung.

Giám Thiên Kính phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình chiến đấu ngày hôm nay, đủ để cho thế nhân xem một vở kịch lớn miễn phí.

Vở kịch lớn này thậm chí còn hấp dẫn ánh mắt nơi bầu trời xa xôi.

Ngoài thế giới, học đường văn minh.

Người quan sát Lam Tình chủ động tạm dừng trận cờ với Kẻ trộm lửa Tội Ngạo. Đối cuộc Thiên kiêu tranh bá lần này, Lam Tình cũng vô cùng hứng thú.

Quan sát thanh niên có tiềm năng nhất thế giới và bọn họ rốt cuộc có thể phát ra năng lượng lớn bao nhiêu, đối với Người quan sát mà nói là cực kỳ quan trọng.

Nàng không thể bỏ qua loại cơ hội này.

Liếc nhìn Tội Ngạo bên cạnh, cùng chia sẻ góc nhìn với Tội Ngạo.

"Đạo hữu, ngươi thấy bên nào khả quan?" Lam Tình hỏi.

Tội Ngạo cân nhắc một chút, sau đó quyết đoán nói: "Đại Càn."

Lam Tình ngẩn ra.

Tình huống gì đây?

Tội Ngạo cũng nhìn ra Ngụy Quân không tầm thường sao?

Không phải chứ.

Luận về năng lực quan sát thì Tội Ngạo kém nàng nhiều lắm.

"Vì sao?" Lam Tình hỏi.

Tội Ngạo nghiêm mặt nói: "Có Càn đế ở đó, ta vĩnh viễn xem trọng Đại Càn."

Lam Tình lớn tiếng ho khan.

Đáp án này… quả thật để cho nàng không nhịn được.

Tội Ngạo dựa vào một logic sai lầm để suy luận ra một kết luận chính xác.

Điều này làm cho nàng không phản bác được gì.

Phản ứng của Lam Tình khiến cho Tội Ngạo có hơi kỳ quái.

"Đạo hữu, ngươi xem trọng Liên minh người tu chân sao?" Tội Ngạo hỏi.

Lam Tình nói: "Không, ta cũng xem trọng Đại Càn."

Tội Ngạo gật đầu, đúng như trong dự liệu: "Tin ta, sẽ không sai đâu. Có Càn đế ở đây, thiên kiêu bên Đại Càn nhất định là ngọa hổ tàng long."

Lam Tình: "…Đạo hữu quả nhiên thông tuệ, ngươi nói đều đúng."

Bình Luận (0)
Comment