×× (5)
Sau khi trận đấu chính thức bắt đầu, Cổ Anh liền lựa chọn mở ra toàn bộ hoả lực.
Dù sao Liên minh người tu chân cũng để cho hắn thắng, hắn đương nhiên không cần nương tay.
Ngược lại Vũ Nhược Linh có chút bó tay bó chân.
Sở trường nhất của nàng thật ra là thân pháp, chính xác mà nói là không gian chi đạo.
Cho dù thực lực không bằng Cổ Anh, nhưng vật lộn với Cổ Anh vài canh giờ vẫn có thể được.
Tốc độ của Cổ Anh vẫn không đuổi kịp nàng.
Nhưng một khắc khi động thủ đó, Vũ Nhược Linh nghĩ tới lời dặn dò của trưởng bối sư môn với mình:
"Nhược Linh, trận đầu ngươi phải thua. Đây là ý của Đao Thần."
Lúc ấy Vũ Nhược Linh như meme anh da đen chấm hỏi.
"Cái này liên quan đến tiền đồ của môn phái chúng ta."
Vũ Nhược Linh thầm nghĩ dựa theo quy tắc của trận đấu lần này, ta chỉ muốn thắng một trận, lấy được tài nguyên đủ để cho ta tu hành đến trình độ cao nhất của đại tu hành giả. Người tu hành tranh mệnh với trời, làm sao có thể buông tha cho loại cơ hội này?
Giống như đoán được suy nghĩ của Vũ Nhược Linh, trưởng bối sư môn của nàng tiếp tục nói: "Đao Thần đã dặn dò, chỉ cần ngươi thua trận đầu thì sẽ gặt hái được gấp bội lần so với thắng trận đầu."
Vũ Nhược Linh còn có thể nói cái gì?
Nàng xem không hiểu, nhưng nàng đã bị dao động.
Nhưng là một đại nhân vật cấp nữ Thần được hoan nghênh ở giới tu hành, cho dù Vũ Nhược Linh muốn thua cũng muốn thua cho có thể diện.
Cho nên sau khi cứng đối cứng một hồi với Cổ Anh, Vũ Nhược Linh lựa chọn truyền âm cho Cổ Anh: "Ngươi là người của chúng ta đúng không?"
Đòn công kích tiếp theo của Cổ Anh bị đánh trật tức thì.
Này là lộ rồi hả?
Trần Trường Sinh là kẻ ngốc sao? Thân phận của bản công tử nói lung tung khắp nơi, ngộ nhỡ bản công tử bị người một nhà ám sát thì làm sao bây giờ?
Khi Cổ Anh còn đang suy nghĩ tán loạn, câu truyền âm tiếp theo của Vũ Nhược Linh đã đến: "Xem ra là ta đoán đúng rồi."
Cổ Anh khiếp sợ nhìn về phía Vũ Nhược Linh.
Mà Vũ Nhược Linh bồng bềnh như tiên ở giữa không trung để lại vô số bóng hình xinh đẹp. Huyễn vũ thân pháp phát động, giống như Cửu Thiên Tiên Nữ nhẹ nhàng bay bổng trong không trung, nhảy một điệu múa vừa mỹ lệ lại nguy hiểm khôn cùng.
Cùng lúc đó, công kích của Vũ Nhược Linh cũng không ngừng lại, thậm chí áp sát đánh tới Cổ Anh.
Một bên đánh, một bên truyền âm: "Ta đã nhận được mệnh lệnh, trận đầu này phải bại bởi ngươi. Nhưng ta muốn thua quang vinh một chút, để cho mọi người cũng sẽ không bởi vậy mà xem thường ta, hiểu không?"
Cổ Anh hiểu.
Nhưng hắn không ngờ rằng lại gặp được một nữ nhân hiểu biết như vậy.
Đối mắt với Vũ Nhược Linh một cái, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Vũ Nhược Linh, Cổ Anh cũng đã phản ứng trở lại.
Cũng phải.
Nếu Liên minh người tu chân không có nhân tài tuyệt đỉnh, sao trước kia có thể liên tục áp chế Đại Càn chứ?
Khi đa số tài nguyên đều tập trung ở Liên minh người tu chân, vậy đa số nhân tài cũng sẽ dựa vào đối phương, đây là chuyện rất bình thường.
Cho dù trước kia Liên minh người tu chân trông có vẻ kiêu ngạo bá đạo không ai bì nổi, thậm chí không chuyện ác nào không làm, thanh danh ở dân gian cũng rất không tốt, nhưng nhân tài Liên minh người tu chân hấp dẫn được hoàn toàn không phải ít, thậm chí vượt xa Đại Càn.
Đạo lý cũng rất đơn giản:
Đại đa số người chẳng hề hằn thù đặc quyền, bọn họ chỉ thù hằn mình không phải là người được hưởng đặc quyền.
Nói rõ hơn một chút, thanh danh của Ưng Tương tốt không? Ưng tương từng thiếu di dân sao?
Thế giới chính là vận hành như vậy đấy.
Vũ Nhược Linh là hạng ba bảng thiên kiêu của giới tu hành, chỉ xếp sau Lạt Ma chuyển thế Nhất Trần và gián điệp hai mang Trần Già. Thế cũng đủ để chứng tỏ sự phi phàm của Vũ Nhược Linh.
Không hề nghi ngờ, Vũ Nhược Linh là một nhân tài.
Nếu không phải Cổ Anh có lai lịch lớn, chỉ luận về thiên phú và tâm trí, Cổ Anh chưa chắc đã là đối thủ của Vũ Nhược Linh, thậm chí có thể nói thẳng rằng hắn không phải đối thủ của Vũ Nhược Linh.
Sau khi ý thức được điểm ấy, Cổ Anh dành sự tôn trọng cho Vũ Nhược Linh.
"Ta hiểu rồi."
Cổ Anh đích thực đã hiểu rồi.
Cho nên kế tiếp, Cổ Anh và Vũ Nhược Linh đánh rất mãn nhãn, đặc sắc lộ ra lại phi thường hung hiểm.
Hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của thế nhân thể cuộc chiến thiên kiêu, thậm chí so với tưởng tượng trước kia còn càng ngoạn mục hơn.
Miểu sát không có hiệu quả thị giác, chỉ có đụng độ giữa thế lực ngang nhau và cảnh tượng trận đấu đẹp đẽ mới có thể hấp dẫn người xem.
Đương nhiên, đây là cách nhìn của người thường.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng đánh nhau càng thêm mãn nhãn tráng lệ giữa Cổ Anh và Vũ Nhược Linh, rất người biết chuyện hơi hơi cong khoé miệng lên.
Ngụy Quân đã đặt tim trở lại trong bụng.
Liên minh người tu chân không muốn chơi xấu, Vũ Nhược Linh rõ ràng chính là một diễn viên.
Hơn nữa còn diễn rất tốt.
Càng yên tâm hơn Ngụy Quân chính là Đao Thần.
Đao Thần cũng nhìn thấu được màn biểu diễn của Vũ Nhược Linh, gật đầu thưởng thức, nói với cốc chủ của Bích Lăng cốc: "Vũ Nhược Linh là một nhân tài, sau trận chiến này có thể cho nàng đến chỗ của ta thế chỗ Trần Già, bản thần thay ngươi dạy bảo đồ đệ."
Cốc chủ Bích Lăng cốc trong lòng nở hoa: "Đa tạ Đao Thần."
Sau khi Trần Già trải qua sự chỉ điểm của Đao Thần, thực lực đột nhiên tiến vùn vụt.
Bao gồm Nhất Trần, trong khoảng thời gian ngắn tu vi liền tiến nhanh, lại lĩnh ngộ được loại đại sát khí như thế giới đao.
Bản thân Vũ Nhược Linh thân mình là thiên phú tuyệt đỉnh, nếu lại được Đao Thần chỉ điểm, vậy tiền đồ tương lai nhất định sẽ không giới hạn.
Ngụy Quân nghe ra vẻ tán thưởng của Đao Thần đối với Vũ Nhược Linh, giễu cợt nói: "Đao Thần, ngươi rất xem trọng Vũ Nhược Linh? Nhưng ta thấy Vũ Nhược Linh sắp sửa thua rồi."