Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1014 - Chương 1014. ×× (6)

Chương 1014. ×× (6) Chương 1014. ×× (6)

×× (6)

Đao Thần cười ha ha, không có tranh cãi cùng Ngụy Quân, trong lòng chẳng thèm để ý.

Ở trong cảm nhận của Đao Thần, loại Thần Anh Thị Giả chuyển thế như Cổ Anh chính là đồ bỏ đi. Người có thể khiến cho hắn tôn trọng chính là Thượng Quan Uyển Nhi, Âm Thần ở trên trời cũng có thần vị cùng thần chức, có thể nói chuyện ngang hàng với hắn.

Thần anh thị giả thì khác. Đây chỉ là thần phụ thuộc, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với chân thần.

Không chỉ như vậy, chỉ dựa vào thiên phú hay là thực lực, Vũ Nhược Linh cũng không thua kém Cổ Anh, thậm chí ở ý thức chiến đấu phản ứng hiên trường thì rõ ràng Vũ Nhược Linh mạnh hơn.

Thực lực xa rời thực tế của Cổ Anh tuy đã được bật hack, nhưng trong mắt Đao Thần thì vẫn quá xoàng xĩnh.

Nếu không phải hắn đặc biệt dặn dò phải để Vũ Nhược Linh thua trận, thì Vũ Nhược Linh phát huy ưu thế tốc độ của mình không phải không thể thắng được hiệp một.

Cổ Anh thắng, nhưng do hắn tặng.

Vậy mà Ngụy Quân thật sự cho rằng Cổ Anh dựa vào thực lực để thắng, quả là nực cười.

Nghĩ đến đây, Đao Thần lại cười khẩy một cái.

Tạm để ngươi đắc ý một hồi.

Rất nhanh, bản thần phải nghiêm túc rồi.

Trận đại chiến giữa Cổ Anh và Vũ Nhược Linh cuối cùng đã giằng co non nửa canh giờ, quả nhiên là ngoạn mục xuất hiện khiến cho dân chúng xem trực tiếp hú hét đã nghiền.

Cuối cùng tất nhiên vẫn là Cổ Anh thắng một bước. Dựa vào ma công cắn nuốt của “Thao Thiết kinh”, làm tu vi của Vũ Nhược Linh tiêu hao đi một nửa, sau đó nghiễm nhiên thắng trận.

Nhưng thật ra Vũ Nhược Linh mang theo đan dược bên người định bụng bổ sung pháp lực, nếu như muốn chiến tiếp, không hẳn là không có cơ hội.

Nhưng nàng không ăn mà là hào phóng lựa chọn nhận thua.

"Thực lực Cổ công tử tốt hơn, “Thao Thiết kinh” danh bất hư truyền, Nhược Linh thua rồi." Vũ Nhược Linh hào phóng ôm quyền với Cổ Anh.

Sự phóng khoáng này cộng thêm tướng mạo của Vũ Nhược Linh đã thắng được sự ủng hộ của không ít người Đại Càn.

Cổ Anh thì có hơi bối rối.

Hắn nhận thấy được thiếu sót của bản thân.

Dù sao giả heo ăn thịt hổ nhiều như vậy năm, giả heo nhiều đến độ càng ngày càng giống heo thật rồi.

Hắn rất thiếu kinh nghiệm thực chiến, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, hắn cũng chưa từng thực chiến. Thời kỳ chiến tranh vệ quốc, Lâm tướng quân và Tiết tướng quân dũng cảm lên chiến trường giết địch, hắn vẫn ở lại Vinh quốc phủ tiếp tục giả heo ăn hổ.

Thực lực có thể hack thăng cấp, nhưng kinh nghiệm thực chiến không được.

Cho nên thực lực của hắn xác thực cao hơn Vũ Nhược Linh một chút, nhưng vừa rồi nếu như Vũ Nhược Linh có lòng hiếu thắng thì đích xác có cơ hội phản sát.

Cũng may Vũ Nhược Linh cũng không dám vi phạm ý chỉ của Đao Thần.

Cho nên Cổ Anh thuận lợi thắng được hiệp một, giành được một khởi đầu tốt đẹp cho Đại Càn.

Cũng giành được tiếng reo hò khen hay của bách tính Đại Càn.

Trận thứ hai, Ngụy Quân cử Lâm tướng quân ra.

Mà bên Liên minh người tu chân thì là Thượng Quan Uyển Nhi.

Nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi ra sân, Tiết tướng quân liền biến sắc: "Chết tiệt."

Mộng cô nương đã phát hiện sự lo lắng của Tiết tướng quân, liền hỏi: "Tiết tướng quân lo Lâm tướng quân không phải là đối thủ của Thượng Quan Uyển Nhi?"

"Đúng! Thực lực của Lâm muội muội tuy mạnh, nhưng mà có hơi bị Uyển Nhi khắc chế."

"Bị khắc chế?"

"Thật ra Lâm muội muội cũng không chỉ là bị khắc chế, phải nói đa số người khắp thiên hạ bao gồm cả Yêu tộc đều bị Uyển Nhi khắc chế. Năng lực của Uyển Nhi quá lợi hại." Tiết tướng quân cười khổ nói.

Âm Thần cũng là minh chứng sự tồn tại của chân thần. Lĩnh hội trên con đường âm nhạc là thứ người thường không cách nào tưởng tượng.

Vốn dĩ bách tính Đại Càn vẫn có chút không phục cách nói ‘tăng chí khí người ta, dập uy phong của mình’ của Tiết tướng quân. Nhưng khi sáo ngọc của Thượng Quan Uyển Nhi đặt bên môi, khẽ mở môi đỏ. Sau khi thổi lên một khúc nhạc buồn, toàn bộ thiên hạ đều nghẹn ngào.

Chỉ có âm nhạc bi thương của Thượng Quan Uyển Nhi vang lên khắp thiên hạ.

Một khúc đứt ruột đứt gan!

Mọi người đều đang trong tiếng nhạc thương cảm này, nghĩ tới những chuyện đau khổ nhất trong đời này của mình.

Thậm chí Ưng vương trên đài quan chiến còn chưa hoàn toàn khôi phục cũng đã đỏ bừng vành mắt, vẻ mặt dữ tợn mà thống khổ.

Vẻ mặt Hồ Vương cũng có chút hoảng hốt, khóe mắt xuất hiện một giọt thanh lệ.

Ngay cả Đao Thần, ánh mắt cũng có chút hồi ức, nhớ tới một đoạn chuyện cũ chôn chặt trong lòng rất lâu trước đây.

Mà bọn họ gặp phải chẳng qua chỉ là dư âm của cuộc công kích.

Lâm tướng quân đối diện với Thượng Quan Uyển Nhi, chịu đựng mức công kích lớn nhất của Thượng Quan Uyển Nhi.

Không biết khi nào, nàng đã lệ rơi đầy mặt, trượng bát xà mâu trong tay sớm đã vô lực rơi trên mặt đất.

Sau khi Lâm tướng quân hoàn toàn tỉnh táo trở lại, sáo ngọc của Thượng Quan Uyển Nhi đã chỉ trên trán của nàng.

Nghênh đón nàng chính là dung nhan tuyệt mỹ của Thượng Quan Uyển Nhi và án tử hình của nàng:

"Tần Nhi, nếu như chúng ta ở trên chiến trường, vậy thì ngươi đã chết rồi."

Các nơi ở Đại Càn lặng ngắt như tờ.

Đây không phải là miểu sát, nhưng là nghiền áp hoàn toàn.

Căn bản không phải là một cuộc chiến cùng đẳng cấp.

Tuy Cổ Anh cũng thắng một trận, tỷ số chẳng qua vừa mới gỡ hoà 1: 1. Nhưng so với chiến thắng mang tính nghiền áp của Thượng Quan Uyển Nhi. Luận về lực trấn áp, trận khổ chiến giữa Cổ Anh và Vũ Nhược Linh, là còn thua xa Thượng Quan Uyển Nhi.

Giải thích trên đài, Tiết tướng quân khẽ thở dài: "Đây chính là thực lực của Âm Thần, đây chính là bối cảnh của Liên minh người tu chân. Phải thừa nhận rằng đối mặt với Uyển Nhi, thế hệ trẻ Đại Càn chúng ta e rằng chỉ có Lục Nguyên Hạo mới có thể chiến một trận."

Bình Luận (0)
Comment