Đạo diễn Nguỵ chọn cách đánh nhiều lưu lượng nhất (4)
Ngụy Quân bắt đầu lớn tiếng ho khan: "Ngươi hỏi ta làm gì? Ngươi cảm thấy cái này là thứ mà Đại Càn chúng ta có thể làm ra được sao?"
Đao Thần: "…Trên trời cũng không làm ra được vũ khí tiên tiến như vậy."
Hắn nhìn cũng thấy sợ.
Vũ khí này… Một món còn có thể chấp nhận, nếu như nhiều món, quả thực là có sức giết thần.
Hơn nữa hắn thấy, rõ ràng loại vũ khí này phàm nhân cũng có thể dùng được.
Loại vũ khí này không phải tiêu hao pháp lực, mà là tài nguyên, là tiền.
Chỉ cần có tiền, loại này vũ khí thậm chí có thể được sản xuất ùn ùn không dứt.
Đây là vũ khí sắc bén để giết thần.
Nhưng cái này không nên xuất hiện.
Làm thế nào mà nhân gian có thể tạo ra loại vũ khí mạnh mẽ này được?
Vấn đề này, không chỉ mình Đao Thần có nghi vấn.
Ngoài thế giới, học đường văn minh.
Sau khi quan sát giả Lam Tình và đạo hoả giả Tội Ngạo nhìn thấy Tứ hoàng tử ra sân, bọn họ cũng triệt để hỗn loạn.
Tội Ngạo nháy mắt bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh: "Cái này không đúng, cái này rất không đúng. Đây là hình mẫu của chiến sĩ Tây đại lục tương lai, vì sao lại xuất hiện ở thời đại này?"
Lam Tình: "…"
Trái lại nàng lại biết vì sao.
Thần Vương số 1 của Tây đại lục cũng không phải sản phẩm nên có ở thời đại này.
Có điều loại trò cũ dùng chiến sĩ tương lai đi đánh Dương Hòe Cẩn, thật sự là quá ức hiếp người rồi.
Tứ hoàng tử đã dùng hành động thực tế lần nữa chứng minh, dùng hack đúng là có thể làm mưa làm gió.
Dương Hòe Cẩn sống sờ sờ bị hắn dùng hoả lực vô cùng vô tận bắn cho tàn…
Đạo Ngũ Hành rất lợi hại, Ngũ Hành viên mãn, thậm chí có thể sinh sôi không ngừng.
Nhưng mà Dương Hòe Cẩn vẫn chưa tu luyện đến bước Ngũ Hành viên mãn.
Mà súng ống của chiến sĩ tương lai đã vượt qua mức độ chịu đựng hiện tại của Dương Hòe Cẩn.
Cho nên...
"Ta không phục."
"Ta kháng nghị "
"Ngươi gian lận."
"Có mờ ám."
Dương Hòe Cẩn lệ rơi dàn giụa.
Đây không phải kiểu thi đấu mà hắn mong đợi, càng không phải kết quả thi đấu mà hắn kỳ vọng.
Đáng tiếc, thi đấu chính là thi đấu.
Thi đấu chỉ nhìn kết quả.
Ngụy Quân nhìn về phía Đao Thần: "Thế nào? Đao Thần thua không nổi sao?"
Vẻ mặt Đao Thần còn khó coi hơn cả Dương Hòe Cẩn, ánh mắt nhìn về phía Tứ hoàng tử càng khó nén sát ý.
Từ trên người Tứ hoàng tử, hắn đã nhận ra sự uy hiếp khổng lồ.
Nhưng trận đấu này mà thôi, hắn thua được.
"Hiệp này coi như các ngươi thắng, Liên minh tu chân giả chúng ta nhận." Đao Thần hừ lạnh nói.
Ngụy Quân cười: "Cái gì gọi là coi như chúng ta thắng? Chính là chúng ta thắng rồi, Tứ hoàng tử chiến thắng nghiền ép, không chút tranh luận, toàn bộ quá trình Dương Hòe Cẩn còn chưa xuất lực."
Khoé mắt Dương Hòe Cẩn như nứt ra.
Một người tu luyện bình thường như hắn đối mặt với chiến sĩ tương lai phiên bản hoàn toàn mới hắn chưa từng gặp, sao mà đánh?
Đổi thành ai cũng không được.
Nhưng Đao Thần không để cho Dương Hòe Cẩn phát tác.
"Một hiệp đấu mà thôi, thua chính là thua, không quan trọng. Dương Hòe Cẩn, không cần để ở trong lòng, trận bại chiến này không phải tội của ngươi." Đao Thần an ủi Dương Hòe Cẩn một chút, sau đó trầm giọng nói: "Chỉ cần hiệp cuối cùng chúng ta thắng, thắng lợi chung cuộc vẫn thuộc về chúng ta."
Tuy rất khiếp sợ trước thủ đoạn của Tứ hoàng tử, nhưng Đao Thần vẫn nắm chắc chiến thắng.
Nhằm vào Lục Nguyên Hạo, Đao Thần đã giúp Nhất Trần lập ra một bộ ‘phương pháp chiến thắng 1000%’.
Lần này hắn không thể thua.
Cho nên Đao Thần mười phần tự tin.
"Nhất Trần đại sư, đến lượt ngươi ra sân rồi."
"A di đà Phật."
Nhất Trần đại sư niệm một tiếng a di đà phật, chủ động đứng ra.
"Tiểu tăng Nhất Trần, xin chỉ giáo."
Mộng cô nương lập tức giới thiệu thông tin về Nhất Trần: "Nhất Trần, Lạt Ma chuyển thế, hơn nữa đã là kiếp thứ mười tám. Vốn tích lũy của hắn hùng hậu, không ai sánh kịp. Có rất nhiều người tiên đoán kiếp này chỉ cần Nhất Trần leo lên đỉnh, hắn sẽ hoàn toàn vô địch, sánh vai với Ma Quân thậm chí vượt qua Ma Quân."
Ma Quân ở trên đài quan chiến nghe vậy cười khẩy một tiếng, nhàn nhạt nói: "Loại lừa trọc này, bổn tọa một tát bay một đứa."
Nhất Trần không lưu tâm, thậm chí khóe miệng còn xuất hiện một nụ cười rất có thiện ý: "Lời của Ma Quân rất đúng. Tiểu tăng chỉ truy cầu Phật học, không theo đuổi tu vi."
Ma Quân lại cười nhạo một tiếng: "Lừa trọc đạo đức giả."
Đối mặt với mỉa mai của Ma Quân, vẻ mặt Nhất Trần vẫn luôn lạnh nhạt, trong lòng chút không dậy nổi hạt bụi.
Chuyển thế trùng tu mười tám kiếp đã khiến cho tâm cảnh tu vi của Nhất Trần hùng mạnh đến độ người thường khó có thể tưởng tượng.
Hắn sớm đã không cảm xúc phập phồng gì đó, mặc cho thái độ Ma Quân như thế nào cũng sẽ không thay đổi tâm cảnh của hắn.
Nhìn thấy phong thái Nhất Trần biết chịu nhẫn nhục như thế, trong mắt Đao Thần hơi hiện lên vẻ tán thưởng.