Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1028 - Chương 1028. Quân Chủ Cách Tuyến Chế (1)

Chương 1028. Quân chủ cách tuyến chế (1) Chương 1028. Quân chủ cách tuyến chế (1)

Quân chủ cách tuyến chế (1)

"Lợi hại, thật sự là quá lợi hại. Giết người tru tâm, thủ đoạn độc ác, làm cho người ta khâm phục mà."

Cảm khái là Kẻ trộm lửa Tội Ngạo. .

Lúc này hắn cùng Người quan sát Lam Tình là cùng chung tầm nhìn, cho nên đã xem hết trận Thiên kiêu tranh bá này.

Thực lực thiên kiêu này cũng không để hắn ghé mắt, trừ chiến sĩ tương lai của Tứ hoàng tử làm hắn bị dọa giật mình ra, những người khác thực lực tuy rất mạnh, nhưng cũng không mang đến cho hắn kinh ngạc quá lớn.

Dù sao thực lực của hắn là ở một cấp bậc khác.

Tội Ngạo chân chính coi trọng, là người đánh cờ ở ngoài thiên kiêu này chiến đấu.

Ở Tội Ngạo thấy, đó mới là mấu chốt quyết định thắng bại, cũng mới là nơi chân chính làm cho hắn gõ nhịp tán thưởng.

Tội Ngạo cảm khái hấp dẫn lực chú ý của Lam Tình.

Lam Tình có chút kinh ngạc, không lẽ Tội Ngạo cũng nhìn ra Ngụy Quân bất phàm?

"Đạo hữu, ngươi đang khâm phục ai? Ngụy Quân người chủ sự Đại Càn sao?" Lam Tình hỏi.

Tội Ngạo lắc lắc đầu nói: "Ngụy Quân tính là cái gì? Hắn chỉ là một con rối mà thôi. Đạo hữu, ngươi bị một chiếc lá che mắt. Lần Thiên kiêu tranh bá này sở dĩ có thể lấy được thành công, công thần phía sau màn lớn nhất là Càn đế."

Lam Tình: ". . . Sao lại nói như vậy?"

"Ngươi nghĩ đi, nếu không có một Hoàng đế anh minh thần võ, Đại Càn sao có thể cao thấp một lòng như vậy? Lại sao cung cấp cho thiên kiêu này không gian trưởng thành?"

Tội Ngạo càng nói lại càng cảm khái: "Vận trù ở sau màn, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm, lợi hại, quá lợi hại."

Lam Tình thực cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, để cho mình không đến mức thất thố.

Kẻ trộm lửa. . . Đây là hoàn toàn rơi vào trong mương rồi.

Lam Tình đóng tầm nhìn chung với Tội Ngạo, một lần nữa trở về trạng thái đánh cờ cùng Tội Ngạo, sau khi điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình mới giống như vô tình tiếp tục mở miệng: "Đạo hữu, Càn đế hình như từ đầu tới cuối đều không có lộ diện, vì sao ngươi lại coi trọng hắn như thế?"

Tội Ngạo lạnh nhạt mở miệng, bức khí tung hoành: "Thiện chiến giả vô công hiển hách, có bao nhiêu nông cạn mọi người chỉ có thể nhìn thấy người trước đài, mà người giống như ta thì có thể nhìn thấy nguyên nhân chân chính sau lưng thành công.

"Đại Càn so sánh với Liên minh người tu chân, không hề nghi ngờ thực lực là yếu hơn. Nhưng Đại Càn lại có thể nhiều lần chiếm cứ thượng phong, cái này chỉ có thể nói rõ Đại Càn có một Hoàng đế tốt, hắn dẫn theo toàn bộ Đại Càn đi ở trên quỹ tích chính xác.

"Ta không chút nghi ngờ, Càn đế sẽ trở thành một Hoàng đế vượt thời đại, hắn sẽ vĩnh cửu lưu lại tên của mình ở trên sử sách Đại Càn."

Lam Tình lặng lẽ thật lâu, sau đó chân thật nói: "Ánh mắt đạo hữu quả nhiên sắc bén."

. . .

Trận thiên kiêu tranh bá giữa Đại Càn cùng Liên minh người tu chân lúc này đây không chỉ là một trận đấu, sau lưng còn liên quan đến rất nhiều nhân tố.

Quan trọng nhất chính là tiền đặt cược giữa hai bên.

Cái này ở trước đó đã thông cáo thiên hạ, Liên minh người tu chân tuy rất muốn trở mặt, nhưng bọn hắn gánh không nổi người kia.

Hơn nữa ở trước khi Thiên kiêu tranh bá bắt đầu thi đấu, tiền đặt cược hai bên cũng đều đã lấy ra công chứng, đến từ người thứ ba là Yêu sư Hồ Vương làm công chứng viên.

Nói công chứng yêu cũng có thể.

Có Yêu vương ở đó, tự nhiên không cần lo lắng Liên minh người tu chân không trả tiền, Đại Càn lấy không được ưu việt.

Sau khi từ Hồ Vương lấy được tiền đặt cược, Đại Hoàng tử có chút hăng hái.

Đối với ngôi vị hoàng đế Đại Càn, hắn là không lưu luyến.

Nhưng có thể ở khi mới thượng vị, đã đạt được bắt đầu tốt như thế, hắn không thể không cao hứng.

Dù sao có thể khen, ai muốn bị mắng chứ?

Cho nên Đại Hoàng tử cảm kích đối với Liên minh người tu chân cũng phát ra từ trong lòng.

"Cảm tạ Đao Thần, cảm tạ Liên minh người tu chân, cứu Đại Càn ta ở trong cơn nước lửa, để cho bản cung thở phào nhẹ nhõm một hơi." Đại Hoàng tử chắp tay nói: "Đao Thần, Đại Càn chúng ta một năm quốc khố thu vào, ngài chuẩn bị khi nào thì hoàn thành đánh cuộc?"

Đao Thần mặt đen như than: "Bản thần sẽ không lật lọng, tiểu tử ngươi cũng không cần mũi hếch lên mặt."

Đại Hoàng tử không nói gì, mà Ngụy Quân dùng thanh âm để cho mọi người đều có thể nghe được "nhỏ giọng" nói thầm: "Đừng nói là không có tiền đó chứ?"

Đao Thần giận tím mặt: "Bản thần sẽ không có tiền?"

"Có tiền thì đưa đi, lằng nhằng để làm cái gì?" Ngụy Quân trào phúng nói.

Đao Thần: ". . ."

Hắn thật đúng là không có tiền.

Hắn hạ phàm là tới đuổi giết Ma Quân, cũng không phải vội tới Đại Càn đưa tiền, không có việc gì mang nhiều tiền như vậy để làm gì?

Nhưng hắn không có tiền, Liên minh người tu chân có tiền.

"Cho bọn họ." Đao Thần nói.

Người của Liên minh người tu chân hai mặt nhìn nhau.

Nhưng thủy chung không có ai động.

Một năm quốc khố thu vào của Đại Càn, Liên minh người tu chân cấp được.

Nhưng cái này dù sao không phải một con số nhỏ.

Cho được là một chuyện, có nguyện ý cho hay không lại là chuyện khác.

Ai nguyện ý làm cái chuyện coi tiền như rác này chứ?

Đánh cuộc là Đao Thần, đâu có liên quan gì tới bọn họ.

Thấy Liên minh người tu chân nhân không tiếp lời, Đao Thần sắc mặt càng khó coi.

Bị người Đại Càn giễu cợt hắn còn không nói, hiện tại ngay cả người của Liên minh người tu chân cũng bắt đầu lục đục nội bộ với hắn.

Thực xem Đao Thần hắn không còn cách nào sao?

Mà lúc này, Ngụy Quân lại bắt đầu lửa cháy đổ thêm dầu: "Ồ, hình như lời của Đao Thần, đối với những người khác của Liên minh người tu chân cũng không có tác dụng gì. Liên minh người tu chân không phải Đao Thần định đoạt sao? Đao Thần hiện tại đã không nắm trong tay được Liên minh người tu chân sao? Không thể nào không thể nào?"

Bình Luận (0)
Comment