Sẽ không có ai nhớ á quân, trừ khi ngươi nửa trận mở sâm-panh (5)
Thậm chí đại đa số người ở Liên minh tu chân giả thấy dưới tình huống cạnh tranh công bằng, xác suất thắng của Nhất Trần ít nhất cũng có thể đạt tới sáu phần.
Dù sao tên tuổi của Nhất Trần còn lớn hơn Lục Nguyên Hạo, hơn nữa tích luỹ mười tám kiếp thật sự là làm cho người ta trông đã khiếp sợ.
Cho nên Nhất Trần thay vì nói là bại bởi Lục Nguyên Hạo, không bằng nói bại bởi Đao Thần.
Tất cả đều tại Đao Thần.
Nếu không có Đao Thần, Liên minh tu chân giả tuyệt đối có thể thắng đợt tranh bá thiên kiêu lần này.
Nghĩ đến đây, Cổ Nguyệt với tư cách là đồng minh thống nhất chiến tuyến của hội Thiết huyết cứu quốc, mạnh dạn mở mic:
"Lần này Liên minh tu chân giả chúng ta thất bại, Đao Thần quả thực phải chịu trách nhiệm chính, nhất là ở trên sách lược tác chiến của Nhất Trần đại sư."
Chuyện của Cổ Anh không tiện nói trước công chúng, ại tu hành giả của Liên minh tu chân giả đều rõ ràng đạo lý này.
Nhưng chuyện của Nhất Trần có thể nói.
Cao tăng Phật môn lúc này cũng nhịn không được mở miệng: "Nhất Trần đại sư chết thật oan a! Hắn vốn dĩ không nên thua."
Trần Trường Sinh buồn bã nói: "Chúng ta vốn có cơ hội thắng 3: 2."
Đao Thần: "..."
Cảm giác được tư vị chúng bạn xa lánh.
"Ma Quân, ngươi đừng vội ăn nói bừa bãi."
Ma Quân tùy ý khoát tay áo, lạnh nhạt nói: "Tùy ngươi nguỵ biện thế nào. Dù sao bổn tọa cảm ơn ngươi. Bổn tọa nợ Ngụy Quân một nhân tình, may mắn ngươi đã thay bổn tọa trả lại cho hắn."
Ngụy Quân và Ma Quân đến đánh đôi hỗn hợp: "Quả thật phải đa tạ sự rộng rãi của Đao Thần, vốn đợt tranh bá thiên kiêu lần này Đại Càn chúng ta thắng tê người. Không ngờ rằng đánh đến hiệp thứ năm, Đao Thần còn lâm thời cược thêm, lại tặng Đại Càn chúng ta một năm thu nhập quốc khố."
Nói tới đây, Ngụy Quân cầm lấy tay Đao Thần, xúc động nói: "Tiểu Đao, từ nay về sau, ngươi chính là bằng hữu vĩnh cửu của nhân dân Đại Càn chúng ta. Các con dân Đại Càn, nào, chúng ta hãy cùng nhau cảm tạ sự khẳng khái của Tiểu Đao!"
"Cảm tạ Đao Thần!"
Từ thành Thiên Nguyên đến khắp chốn của Đại, nơi nơi đều vang lên âm thanh ca tụng công đức của Đao Thần.
Dù sao Đao Thần lần này đúng là đã cho Đại Càn rất nhiều lợi ích, vừa rồi còn tặng cho Đại Càn một năm thu nhập quốc khố.
Người siêu tốt luôn.
Mặt Đao Thần đỏ bừng lên, đạo tâm vốn dĩ trời sập cũng không sợ lúc này rung động kịch liệt, há mồm lại hộc ra một ngụm máu tươi.
Bị chọc tức.
"Thằng nhãi ranh sao dám ức hiếp ta như vậy?" Đao Thần mắt như nứt ra.
Ngụy Quân bất mãn oán trách: "Tiểu Đao, vậy là ngươi không đúng rồi. Chúng ta rõ ràng là đang cảm tạ ngươi, sao lại biến thành ức hiếp ngươi chứ? Cho dù ngươi là Đao Thần, cũng không thể vu khống đổi trắng thay đen."
"Ranh con, ranh con…"
Đao Thần tức đến cả người phát run.
Nhưng Ngụy Quân hoàn toàn không để tâm, mà là duỗi thẳng tay đến trước mặt Đao Thần: "Tiểu Đao, trả tiền đi, Đại Càn chúng ta hiện tại nghèo nàn, chỉ trông cậy vào trợ giúp của ngươi thôi đấy. Nếu không có ngươi, ta thật không biết Đại Càn phải làm thế nào mới hay, ngươi thật đúng là cứu tinh của Đại Càn chúng ta."
"Ngươi chết đi."
Phành!
Ngụy Quân không chết thành công.
Ma Quân che ở trước người Ngụy Quân, đối một chưởng với Đao Thần đang trong cơn phẫn nộ.
Sau đó Đao Thần bay ra ngoài…
Cảnh tượng hoàn toàn như trong dự kiến.
Không hề làm người ta bất ngờ.
Nhưng Ma Quân đi theo Ngụy Quân bên người đã lâu, cũng bắt đầu học xấu, cố ý kinh hãi nói: "Ai da, thương thế của ta còn chưa có tốt đâu, sao Tiểu Đao ngươi không đánh nổi vậy? Không lẽ ngươi đúng là đến giúp bổn tọa? Vậy ngươi diễn cũng hơi giả đó."
Đao Thần bị một chưởng đánh bay phẫn nộ rồi: "Thương thế của bản thần cũng chưa tốt hoàn toàn đâu."
Trước đó hắn xém tý là bị Yêu Hoàng đánh chết.
Tuy hắn bị thương có thể khôi phục lại, trên bản chất thì nhẹ hơn Ma Quân nhiều, nhưng mà hắn vốn cũng không mạnh bằng Ma Quân.
Không dùng đại sát khí sẽ không phải đối thủ của Ma Quân, hoàn toàn là hợp tình hợp lý.
Nhưng Ma Quân không nói lý.
Ma Quân căn bản là không nói đạo lý, chỉ khinh thường bĩu môi, trào phúng nói: "Ngươi nói thương thế của ngươi còn chưa tốt, ai biết được. Thôi, coi như là không tốt đi."
Đao Thần nghẹn khuất lại muốn hộc máu.
Cái gì gọi là coi như không tốt?
Vốn dĩ không tốt.
Làm như hắn nói dối vậy.
Đao Thần nào từng chịu qua loại tủi thân và uất ức này?
Nhưng không đợi hắn phẫn nộ, Ngụy Quân lại mau chóng mở miệng:
"Có chơi có chịu. Tiểu Đao, Liên minh tu chân giả các ngươi đến lúc nên giao tiền rồi."
"Các con dân của Đại Càn, chúng ta hãy cho một tràng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh các thiên kiêu đã thắng được một phần thưởng kếch xù cho Đại Càn, chúng ta cũng hãy cảm tạ người bạn tốt đã đưa than ấm cho Đại Càn trong ngày tuyết rơi —— Tiểu Đao."
"Cùng với, chúng ta hãy gửi lời chào đến người thất bại vĩ đại của Liên minh tu chân giả. Tuy bọn họ thua trận, nhưng nhất định sẽ danh lưu sử sách. Dưới tình huống bình thường, không có ai sẽ nhớ kỹ á quân, trừ phi hắn nửa trận mở sâm-panh."
Ngụy Quân cùng các đại lão bên Đại Càn nâng ly tỏ ý với người bên Liên minh tu chân giả, sau đó cười tủm tỉm nói: "Tiểu Đao, lúc này mới là lúc mở sâm-panh."
Giết người giết tâm.
Đao Thần lại bị bạo kích lần nữa.